Duy Ngã Độc Tôn

Chương 815: Tìm kiếm di tích siêu cổ!




Thú Vương có chút không hài lòng nhìn thoáng qua Tần Lập, nói:

- Thế nào? Chẳng lẽ Tần công tử cho rằng công chúa bộ tộc Thú Vương ta không xứng với Tần công tử hay sao?

Theo Thú Vương nói lời này, toàn tràng diện bất chợt yên tĩnh lại. Người ở đây tuy không tính là nhiều, nhưng cũng sắp ngàn người, những người này gần như đều có chút thân phận địa vị trong bộ tộc Thú Vương, nghe Thú Vương nói như thế, rất nhiều người lập tức liền bất mãn.

- Dựa vào cái gì chứ? Minh châu bộ tộc Thú Vương chúng ta còn không muốn gả cho hắn mà!

- Đúng thế, đây là công chúa điện hạ bộ tộc Thú Vương chúng ta, thân phận địa vị cao hơn quá nhiều so với một Tiểu tử từ Giới Hạ? Gả cho hắn còn ngại ủy khuất công chúa điện hạ chúng ta nữa!

- Hừ! Nhân loại đều là như thế, bọn họ dù thân phận có để tiện, cũng cứ khinh thường Thú tộc chúng ta!

- Khinh thường thì bảo hắn cút đi, công chúa bộ tộc Thú Vương chúng ta, lúc nào tới phiên người ngoài như hắn khinh thường?

- Đúng thế, đúng thế!

Một đám người bộ tộc Thú Vương ở bốn phía khán đài phẫn nộ lên án phê phán Tần Lập.

Sắc mặt Linh Nhi trở nên trắng nhợt, nàng không ngờ tới phụ vương lại tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người. Lúc đó đã cảm thấy không đúng, nhưng nàng căn bản không kịp ngăn cản Thú Vương đã nói ra rồi.

Trong lòng Linh Nhi nghĩ:

- Xong rồi, lần này khẳng định chọc giận Tần Lập, phụ thân làm sao lại không nghe mình khuyên bảo như vậy chứ. Không cho ngài ấy uy hiếp Tần Lập, ngài ấy lại cứ khăng khăng làm như vậy!

Tần Lập không có phẫn nộ như người ta nghĩ, mà cười cười, quay sang Thú Vương nói:

- Thú Vương đại nhân, hôn nhân đại sự, không phải trò đùa. Hơn nữa nam hôn nữ gả, cũng phải là hai bên người tình ta nguyện. Ta thừa nhận, Linh Nhi là cô nương tốt, rất được người ta yêu thích, chẳng qua giữa ta và nàng cũng không có loại tư tình nam nữ này, cho tới nay ta vẫn coi Linh Nhi là muội muội. Hơn nữa, chuyện Linh Nhi nhờ ta trợ giúp bộ tộc Thú Vương, ta cũng không có từ chối. Ta đã nói rồi, ta sẽ tận hết khả năng, tranh thủ cho bộ tộc Thú Vương quyền lực hòa bình. Thú Vương đại nhân, cách làm của ngài, sợ rằng có chút không ổn lắm?

Lời Tần Lập nói, có lẽ có lý, cũng không trực tiếp cự tuyệt, nói lời tổn thương người, thái độ rất là uyển chuyển làm cho Thú Vương trong lòng có giận, cũng không thể vô lễ phát tác được.

Lúc này, Linh Nhi bỗng nhiên đứng ra, sắc mặt như sương lạnh, lớn tiếng nói:

- Phụ thân, ngài nói bậy gì đó? Cho tới giờ nữ nhi không có thích hắn, cũng không hề nghĩ tới chuyện phải gả cho hắn, làm sao ngài lại chỉ loạn uyên ương vậy chứ, giống như là ta không gả đi được! Ta...ta hận ngươi!

Nói xong, liền phóng người bay đi. Một câu cuối cùng "ta hận ngươi", không biết là nói cho Tần Lập nghe, hay là nói cho Thú Vương nghe.

Thú Vương đứng ở đó, vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng co quắp. Một lúc lâu sau, mới thở dài một tiếng nặng nề, xoay người rời đi...

Ngược lại, các dũng sĩ trẻ tuổi bộ tộc Thú Vương ở trên khán đài, thấy kết quả này liền cười tới miệng toát tận mang tai.

Công chúa không theo Tần Lập, không gả đi Vương tộc Tam Địa, chẳng phải là bọn họ sẽ có cơ hội hay sao? Hôm nay công chúa đúng là lúc tâm tình không tốt, ai có thể thừa dịp trống mà vào, vậy phải xem bản lĩnh của người đó.

Nghĩ thế, đám đông dũng sĩ trẻ tuổi bộ tộc Thú Vương yên lặng lui ra.

Tần Lập khẽ lắc đầu, quay trở về sân viện an bài cho bọn họ, tìm mấy người Nam Cung Tử Lăng, nói lại chuyện này một lần.

Ngọc Châu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Lập, nhàn nhạt nói:

- Thông hôn với bộ tộc Thú Vương, muội cảm thấy đó là một lựa chọn rất tốt. Hiện giờ chúng ta không có căn cơ, giống như lục bình trôi. Thông Thiên Đại Đế lại đang hung hăng áp bức huynh, vô số người đều đang muốn lấy trọng bảo trên người huynh. Nơi Thần Vực lớn như vậy, huynh còn có thể trốn đi chỗ nào? Hơn nữa, muội cảm thầy cô nương Linh Nhi cũng không kém mà!

Nam Cung Tử Lăng cũng khẽ cười nói:

- Đúng thế, cô nương Linh Nhi này, tỷ thật không ngờ tới nàng là một đại cô nương, có thể thấy được nàng dùng tình rất sâu với đệ. Những ngày đệ không có ở Viêm Hoàng Sơn, nàng gần như trở thành người thủ hộ cho Viêm Hoàng Sơn không cho phép bất kỳ ai xâm phạm!

Bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng lại ngậm miệng không nói, sợ bị Tần Lập tâm tình không tốt mắng cho.

Tần Lập khoát tay, nói:

- Loại chuyện cảm tình làm sao có thể gò ép được? Ta cũng không chán ghét Linh Nhi, ngược lại ta thật rất thích nàng, nhưng ta không thích loại phương thức bá đạo của Thú Vương!

- Như thế không phải xong rồi sao?

Nam Cung Tử Lăng ra vẻ như nhìn thấu Tần Lập, cười nói:

- Phương thức của Thú Vương có thể không được tốt lắm, nhưng muốn gả cho đệ là Linh Nhi, mà không phải người khác. Đệ làm như vậy, kỳ thật cũng đã tổn thương lòng tự trọng của Linh Nhi!

- Ừ! Nếu như là muội, bị nói từ chối ở trước mặt nhiều người như vậy, muội cũng sẽ không chịu nổi!

Ngọc Châu luôn luôn lạnh lùng như băng, không biết có phải vì nguyên nhân Tần Lập cứu bọn họ hôm nay hay không, lại cũng mở rộng miệng, nói không ít lời.

Tần Lập khoát khoát tay, nói:

- Được rồi, được rồi. Chuyện này cứ bỏ qua không nói nữa. Ta dự định rời khỏi nơi này, cần kiểm nghiệm một số suy đoán của ta. Các ngươi ở lại đây dưỡng thương, hay là đi theo ta?

Hô Diên Kiêu Dưởng nói:

- Đương nhiên là đi theo ngươi rồi. Người là chủ công của chúng ta, chúng ta không đi cùng người thì theo ai? Hơn nữa, chút thương nhẹ này, không có gì đáng ngại!

Hạ Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc cũng đều gật đầu theo. Hiển nhiên, bọn họ cũng không phải thích ở trên Lãnh địa bộ tộc Thú Vương.

Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đều là vương giả trẻ tuổi các đại lục Giới Hạ, đều có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình, rất có nguyên tắc cùng Giới Hạn riêng của bản thân.

Loại chuyện ăn nhờ ở đậu này, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ tuyệt đối không lựa chọn.

Hiện giờ thấy Tần Lập bởi vì cự hôn mà làm xấu với bộ tộc Thú Vương, càng không chịu tiếp tục ở lại đây nữa.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Hai người thì sao?

Tần Lập nhìn Nam Cung Tử Lăng cùng ngọc Châu.

Hai nàng cùng nhau đồng thanh:

- Đương nhiên là đi theo người rồi, cái này còn cần phải hỏi sao?

Tần Lập gật đầu, nói:

- Vậy chúng ta đi ngay bây giờ!

Đoàn người cũng không nói với Thú Vương, lúc rời đi cũng không có người ngăn cản bọn họ. Ngược lại, có không ít người ánh mắt nhìn về phía Tần Lập đều mang theo vài phần địch ý. Bởi vì người này cự tuyệt minh châu bộ tộc Thú Vương, khiến cho bọn họ cảm thấy rất mất mặt.

Tần Lập không để ý tới những người này, dẫn đoàn người Nam Cung Tử Lăng đi ra ngoài Thú Vương Cốc. Lúc sắp ra khỏi thâm cốc này, Tần Lập chợt thấy được Linh Nhi yên lặng chờ ở trên con đường bọn họ sẽ phải đi qua, ánh mắt không nhìn những người khác, chỉ dừng trên người Tần Lập.

Mấy người Nam Cung Tử Lăng liếc nhìn lẫn nhau, đều chào một tiếng với Linh Nhi, sau đó đi ngang qua Linh Nhi đi tới trước.

Tần Lập đứng lại đó, cùng Linh Nhi nhìn nhau một hồi, rốt cuộc bại trận, nói:

- Nàng cần gì phải như vậy chứ?

- Muốn đi sao?

Linh Nhi không trả lời Tần Lập, mà là nhàn nhạt hỏi.

Tần Lập gật đầu, nói:

- Huynh tới nơi Thần Vực, gánh vác trọng trách rất nặng, có rất nhiều chuyện phải đi làm.

- Ta biết, huynh còn có có thể trở về không?

Linh Nhi giọng nói trống vắng, tạo cho người ta cảm giác nhu nhược. Lúc hỏi lời này, giọng của nàng dường như đang run lên.

Tần Lập suy nghĩ một chút, nói:

- Điều này...huynh không dám xác định, huynh cũng không biết còn có thể trở lại đây không. Tuy nhiên trong thời gian ngắn, huynh sẽ không rời khỏi Nhất Địa.

- Huynh muốn đi Tử Long cổ Khoáng?

Linh Nhi đôi mắt tinh thuần mỹ lệ, nhìn Tần Lập, chậm rãi nói:

- Đáp ứng muội, hiện giờ đừng nên vào đó, được không? Nơi đó quá nguy hiểm, hiện giờ huynh không thể đi vào chỗ đó được!

Tần Lập gật đầu, nói:

- Cứ yên tâm, huynh sẽ không dùng sinh mệnh mình nói chơi!

- Cha muội là người không xấu, hắn vẫn có tính cách như thế., huynh đừng tức giận được không?

Giọng nói Linh Nhi lúc này đã gần như cầu xin:

- Ngày sau nếu bộ tộc Thú Vương thật có khó khăn, nếu huynh có năng lực...

Tần Lập cười cười, cắt lời Linh Nhi:

- Huynh chưa từng tức giận với phụ thân muội. Hơn nữa, trong thời gian ngắn, Nhị Địa Tam Địa kia cũng không có tâm tình tìm bộ tộc Thú Vương muội gây chuyện nữa. Chờ lúc huynh thật sự có thực lực tiêu diệt bọn họ, huynh sẽ diệt đi cái Vương tộc Tam Địa chó má kia. Được rồi, cứ thế đi, Linh Nhi, sau này còn gặp lại!

Tần Lập nói xong, rời khỏi Thú Vương Cốc giống như đang bỏ trốn.

- Sau này sẽ gặp.

Linh Nhi thì thào tự nói, chờ nàng hồi thần lại, bóng đáng Tần Lập đã biến mất không thấy, một tia biểu tình buồn bã vô cớ xuất hiện trên kiều dung Linh Nhi, nàng lẩm bẩm:

- Diệt Tam Địa? Là vì mình hay sao?

Nói lại, Tần Lập cũng không phải là không có cảm giác với Linh Nhi. Chỉ là hiện giờ nữ nhân của hắn cùng với một đoàn người đi theo hắn, lúc này đều đang đau khổ tu luyện ở Giới Hạ, chờ hắn thành lập căn cơ ở nơi này, hắn làm sao có tâm tư ở đây làm Phò mã bộ tộc Thú Vương chứ?

Càng đừng nói Tần Lập nhìn ra được, kỳ thật Thú Vương này trong thô thiển có tinh minh. Rõ ràng là muốn tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người, để cho hôn sự giữa mình cùng Linh Nhi trở thành sự thực, sau đó lưu mình lại, muốn buộc chặt mình vào chiến xa bộ tộc Thú Vương.

Đây là điều Tần Lập không thể chấp nhận được. Hắn có thể đáp ứng trợ giúp bộ tộc Thú Vương, nhưng sẽ không chịu đựng bất kỳ hiếp bức nào. Dù cho bức hiếp này, là tặng cho hắn một mỹ nhân yêu kiều, hắn cũng không muốn.

Tần Lập đi ra. thấy mấy người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, khoát tay:

- Đi thôi!

- Đi nơi nào?

Nam Cung Tử Lăng nhẹ giọng hỏi.

Tần Lập nói:

- Đi về phía trước!

Mọi người đều vẻ mặt hết chỗ nói, tuy nhiên cũng không nói gì thêm, dù sao người cảnh giới như bọn họ, đến chỗ nào cũng không có cảm giác sợ hãi.

Lúc này sắc trời đã dần dần tối xuống, ánh chiều tà nơi Thần Vực như máu, mọi người một đường đi thẳng hướng tây, bóng ảnh kéo ra thật dài.

Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối hắn bọn họ đã đi qua dãy núi, tới được ba ngàn dặm. Tần Lập nhìn vẻ mặt mọi người đều mang theo uể oải, thương thế của bọn họ còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Vì vậy nói:

- Cứ ở lại đây tạm một đêm thôi.

Mọi người dựng xong lều trạị Tần Lập lấy ra một khối ngọc thạch trận bàn còn trống, bắt đầu khắc trận văn. Hô Diên Kiêu Dưởng thấy vậy, có chút khó hiểu hói:

- Công tử, chúng ta muốn đi nơi nào?

Tần Lập cười cười, nói:

- Một mảnh di tích còn muốn xa xưa hơn Hoang cổ vô số năm!

Tần Lập nói xong, không nói tiếp nữa, bắt đầu chăm chú khắc trận bàn tinh thần lực mạnh mẽ trực tiếp khắc ghi trận văn trên ngọc thạch. Mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng liếc nhìn lẫn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Di tích còn muốn xa xưa hơn thời đại Hoang cổ vô số năm, sẽ là một nơi như thế nào?