Lẽ ra, lão tổ tông trong hoàng thất đích thân tới trước mặt mình xin lỗi, chuyện này coi như đã đủ phân thành ý rồi. Nếu đổi thành bất kỳ ai khác, hẳn đều bị cảm động, sau đó quỳ xuống, khóc ròng nói: lão tổ tông ngài không có sai, ta là hậu thế của ngài, lẽ ra phải làm như thế...
Những người ở đây là các lão tổ hoàng tộc Đại Chu thân phận tôn quý đức cao vọng trọng, cũng nghĩ như vậy. Đối với bọn họ mà nói, có thể làm đến như thế, đã là một chuyện rất khó khăn rồi.
Nên biết rằng, những lão tổ này ngày thường đều ở nơi mình bế quan, quanh năm không xuất quan, chỉ có lúc tân hoàng đãng cơ mới đi ra dự lễ.
Có mấy lão tổ bế tử quan, thậm chí ngay cả tân hoàng đãng cơ, bọn họ cũng không đi ra một lần.
Mà lần này, đã đến thời khắc hoàng tộc Đại Chu sinh từ tồn vong, gần như tất cả lão tổ đều đi ra khỏi nơi bế quan, hơn nữa một lần đến hơn hơn hai mươi lão tổ đức cao vọng trọng, xin lỗi với một tôn tử bé nhỏ.
Phần thành ý này, từ trước đến nay hoàng tộc Đại Chu chưa bao giờ có, thậm chí có thể coi là một phần quang vinh.
Nhưng Chu Vô Phong, trên khuôn mặt anh tuấn nho nhã, ngược lại vì những lời lão tổ tông này nói mà trở nên vặn vẹo dữ tợn. Hít thở sâu một hồi, cuối cùng mới bình ổn tâm trạng của mình khôi phục bình thường, hắn cười cười, khàn giọng nói:
- Xin lỗi thì không cần thiết, các vị tiền bối có chuyện thì cứ nói, không có chuyện gì thì có thể đi. Các ngươi yên tâm, chúng ta chỉ tạm ở nơi này, không có ý đồ gì khác. Chỉ còn chờ cháu dâu cùng chắt trai ta hoàn toàn trừ đi độc tố trong người, chúng ta sẽ rời khỏi Đông Hoang, trọn đời không quay lại. Cho nên, các ngươi cứ yên tâm đi, cần chọn tân hoàng thì chọn tân hoàng. Nếu như nói hậu nhân Chu Vô Tình muốn tìm ta báo thù, cũng tùy thời chờ đợi, về phần các vị lão tiền bối xin lỗi, Vô Phong...gánh không nổi.
- Chu Vô Phong, Người đừng không biết điều!
Những lão tổ hoàng tộc Đại Chu chưa từng bị đối đãi như thế, lập tức có người bất mãn lớn tiếng chỉ trích:
- Luận bối phận ngươi là con cháu đời sau của chúng ta, là vãn bối trong vãn bối. Luận huyết mạch, trong thân thể chúng ta đều chảy huyết mạch như nhau, có chuyện gì không thể mở ra được, Người có cần phải canh cánh trong lòng như vậy hay không?
Một lão tổ khác lạnh lùng nói:
- Ngươi cảm thấy người nhà đứa nhỏ của ngươi chết oan uổng, nhưng ngươi là ai? Ngươi là người trong hoàng tộc, ngươi là người tu luyện, có thọ mệnh hơn vạn năm, muốn thành lập một gia tộc thịnh vượng đông đúc cũng chỉ là thời gian trăm năm mà thôi. Đối với ngươi mà nói, chuyện đó rất khó sao? Chỉ bởi vì một trận chính biến cung đình, liền canh cánh trong lòng, nói thẳng ra: Chu Vô Phong, ngươi chớ trách chúng ta không giúp ngươi, kỳ thật là ngươi không có bản lãnh mà thôi.
- Đúng vậy, cũng như lần này, ngươi tru giết Chu Vô Tình, chúng ta cũng không áp đụng bất kỳ hành động gì với ngươi hay sao? Hiện giờ chúng ta đứng ở nơi này, không dùng thân phận tổ tiên áp bức ngươi, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi mà thôi. Lẽ nào nói ngai vàng hoàng tộc Đại Chu, so ra còn kém một tiểu bối gia tộc ngươi hay sao?
- Được rồi, các người không cần nói nữa.
Chu Vô Phong khoát tay, thần sắc bình tĩnh nói:
- Đa số các người, đều đã từng là người đảm nhiệm đế vương, chuyện trong thế tục này càng thêm rõ ràng hơn ta. Cho nên, ta không muốn giải thích với các người, chính là bởi các người cũng rõ ràng, nhưng hiện giờ các người lại giả bộ hồ đồ. Các người rõ ràng có chuyện cầu ta, nhưng lại cứ khăng khăng quanh co lòng vòng, làm cho vãn bối ta cũng coi thường. Nhất là Huy Đẳng lão tổ, ha ha, ngài là Hoàng đế Đại Chu vạn năm trước, đúng vậy chứ?
Lão tổ Chu Huy Đằng thân phận địa vị cực cao kia gật đầu.
- Nếu như vậy, ngài cũng biết miệng vàng lời ngọc, có ý nghĩa thế nào.
Chu Vô Phong nhàn nhạt hỏi.
Chu Huy Đằng lão tổ nao nao, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây, là mình chính
miệng nói trục xuất Chu Vô Phong khỏi hoàng tộc Đại Chu, từ nay về sau không có một chút quan hệ gì với hoàng tộc Đại Chu nữa. Nhưng tình huống lúc đó, là vì có thể trực tiếp tru sát Chu Vô Phong, mới nói như vậy.
Trước khác nay khác, hiện giờ lão tuyệt đối không có cách nghĩ kia nữa.
Đừng nói ở đây còn có một người ngoài, vương giả trung Châu Tần Lập.
Thời gian mấy ngày, cũng đã đủ cho những lão tổ hoàng tộc Đại Chu điều tra rõ rất nhiều chuyện...Bất cứ lúc nào, cũng không thể xem thường lực lượng bộ máy quốc gia. Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ đã tra xét khá rõ thân phận cùng cuộc đời vị khách tới từ Trung Châu này.
Thậm chí càng thêm hiểu rõ Tần Lập hơn cả Chu Vô Phong.
Nếu như nói trước khi hiểu rõ cuộc đời Tần Lập, bọn họ còn chỉ cho rằng Tần Lập là một người thanh niên thực lực mạnh mẽ. Như vậy hiện giờ, những lão tổ hoàng tộc Đại Chu không chút nghi ngờ Tần Lập có được thực lực lật đổ hoàng quyền hoàng thất Đại Chu.
Người có tên cây có bóng, uy danh từ Trung Châu đến Đông Hoang, vẫn vang dội làm người ta khiếp sợ vô cùng.Nguồn: http://truyenfull.vn
Người như vậy, ai ngu ngốc mới lại đi đắc tội?
Mà Chu Vô Phong sau mấy trăm năm, quay về Đông Hoang, cũng có một thân bản lãnh cường hãn khó lường, lại khiến cho Chu Vô Tình ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị chém giết.
Chu Vô Tình cũng là một Địa Tiên đại năng đó, không phải kẻ yếu tay trói gà không chặt.
Chu Huy Đằng nghĩ vậy, nhàn nhạt nói:
- Ta đã sớm không làm Hoàng đế nhiều năm, hơn nữa đã già hồ đồ rồi, ta đã nói gì? Ta không nhớ rõ. Hiện giờ, ta chỉ là Đại Bỉểu hoàng tộc Đại Chu, muốn được ngươi tha thứ.
Chu Vô Phong muốn nói gì, suy nghĩ một chút, cười nhạt, gật đầu nói:
- Được, ngài đã nói như thế, nếu không cho tiền bối ngài mặt mũi, vậy là vãn bối ta không hiểu chuyện. Chuyện trước kia, ta có thể không tính toán nữa, cái gì tha thứ hay không, vậy không cần thiết...Hơn nữa, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, mời các vị trở về đi.
Chu Huy Đằng người già thành tinh, nào còn không hiểu đạo lý được một tấc tiến một thước. Mỉm cười, tự nhiên như không nói:
- Nếu Vô Phong ngươi không ngại trước kia, vậy ta Đại Bỉểu hoàng thất Đại Chu, cho ngươi làm Hoàng đế lần nữa, ngươi nghĩ thế nào?
- Không làm!
Chu Vô Phong lắc đầu, cự tuyệt cực kỳ dứt khoát.
Các lão tổ hoàng tộc Đại Chu ở nơi này sững sờ, mấy ngày trước Chu Vô Phong còn hùng hồn nói cho chắt trai mình một lần nữa đãng cơ đế vị.
Lúc này chỉ mới mấy ngày, chủ động mời hắn đãng cơ xưng đế, hắn lại từ chối.
Toàn bộ lão tổ hoàng tộc Đại Chu, sắc mặt đều trở nên có chút khó coi, hết sức xấu hổ.
Chu Huy Đằng ho khẽ hai tiếng, hỏi:
- Nếu như giữa chúng ta đã tiêu tan trở ngại trước đó, Vô Phong ngươi vì sao...lại còn cự tuyệt chứ?
Chu Vô Phong cười nhàn nhạt, nói:
- Năm đó, nếu không phải có các ngươi dung túng, Chu Vô Tình hắn cũng không thể nào leo lên để vị này.
Nói rồi, xua tay nói tiếp:
- Các ngươi đừng vội giải thích, nghe ta nói hết lời.
Chu Vô Phong vuốt đầu Chu Đồng chạy tới bên cạnh mình, khẽ than một tiếng, nói:
- Các lão tổ hoàng thất Đại Chu, quá nửa từng làm qua Hoàng đế Đại Chu Quốc. Mỗi
một Hoàng đế, đều có thế lực cùng tâm phúc của mình, đương nhiên ta cũng không ngoại lệ. Dù là cho tới hôm nay, ta cũng vẫn có thể tìm được một ít thủ hạ không bị Chu Vô Tình thanh lý sạch sẽ. Nhưng ta không thích như vậy, tu luyện cùng đế vương nhân gian, vốn phải là hai con đường bất đồng, nhưng ở Đông Hoang lại bị ba hoàng triều xa xưa chúng ta mạnh mẽ kéo lại với nhau, nói là như vậy càng dễ phục vụ cho tu luyện.
Chu Vô Phong nhàn nhạt cười cười, vẻ mặt trào phúng:
- Ta thừa nhận, ngay từ đầu hẳn là như thế. Loại biện pháp dùng lực lượng một quốc gia phục vụ cho một gia tộc, đúng là có chỗ tốt rất lớn. Nhưng dần dần, nó liền biến hóa. Các vị lão tổ, các ngươi dám nói bản thân các ngươi đều không có một chút tư tâm hay sao? Hôm nay các ngươi tới đây mời ta trở lại làm Hoàng đế Đại Chu, thật sự chỉ là vì quốc gia Đại Chu Quốc này? Nói thật chứ, ta không tin nếu như Đông Hoang không xuất hiện hai vương giả trẻ tuổi, sợ rằng hiện giờ các ngươi đã sớm biến đổi thái độ, đã sớm bao vây quanh nơi này, chuẩn bị giết gà chó không tha rồi?
Chu Vô Phong nói một phen, nói đến nổi nhiều người á khẩu không trả lời được, lời thật luôn đả thương người.
Chu Huy Đằng rất thẳng thắn gật đầu, nói:
- Không sai không sai. Ngươi nói không có một điểm nào sai cả. Chính là bởi vì hai vương giả trẻ tuổi kia, chúng ta mới muốn lưu ngươi lại, vượt qua cửa khó này. Nhưng làm như vậy chẳng lẽ là vì bản thân chúng ta hay sao? Lẽ nào ở trong mắt ngươi, các tổ tiên tiền bối của ngươi đều là hạng người tâm nhìn hạn hẹp, vì tư lợi của mình? Năm đó dung túng Chu Vô Tình, đó là bởi vì trong tay hắn nắm giữ bí mật Tế Đàn Hoàng Kim. Mà Tế Đàn Hoàng Kim sau khi tiến hành huyết tế Hoang cổ, có thể làm cho Đại Chu ta tăng thêm một vương giả trẻ tuổi. Ngươi thì giỏi lắm, một tay bóp chết hắn, bóp chết xong lại còn muốn bước đi, thiên hạ này nào có chuyện tốt như vậy?
Chu Vô Phong cười lạnh:
- À? Ta không thể đi được? Các ngươi còn muốn bức lưu lại hay sao?
Chu Huy Đằng giận quá hóa cười, cười mắng:
- Tiểu tử ngươi, nếu ngươi còn nhớ rõ trong thân thể ngươi chảy huyết mạch hoàng tộc Đại Chu, ngươi nên suy nghĩ cân nhắc cho tốt đi. Thành ý hoàng thất, ta đã bày ra cho ngươi, bây giờ ta còn có thể hứa hẹn với ngươi: Nếu như ngươi đãng cơ lần nữa, tất cả nội tình hoàng thất Đại Chu sẽ về ngươi nắm giữ, không bao giờ lại can thiệp vào nội chính đế vương. Ngôi vị hoàng đế của ngươi truyền cho ai, đó là vấn đề của ngươi. Đến khi ngươi rời khỏi ngôi vị Hoàng đế, ngươi lập tức tiến vào nơi lão tổ hoàng thất bế quan, trở thành một trong nội tình hoàng tộc Đại Chu. Trong lúc ngươi tại vị, sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Chu Vô Phong nao nao, híp mắt nhìn lão tổ tông này, nhớ tới lời đồn về vị lão tổ tông này khi đó. Dường như là vạn năm trước, lúc lão ta lên làm Hoàng đế, cũng từng biến cung đình máu chảy thành sông, là một kẻ độc ác không hơn không kém, nhìn bộ dạng mặt mũi hiền lành của hắn hôm nay, ai có thể nghĩ tới vạn năm trước, đây từng là một đế vương thiết huyết?
- Lời này có ý gì?
Chu Vô Phong cau mày hỏi.
Lão tổ Chu Huy Đằng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Một chi Vô Tình, đã bị chúng ta trục xuất đến vùng đất hoang vắng, trọn đời không được bước ra khỏi vùng đất kia nửa bước. Ngươi còn có gì bất mãn đây? Lẽ nào thật muốn chúng ta nâng đồ đao, giết cả nhà bọn họ ngươi mới thỏa mãn?
Chu Vô Phong rất rõ ràng, những lão tổ hoàng tộc Đại Chu này là bộ mặt gì, nếu không có công tử, sợ rằng mình đã sớm thành vong hồn dưới đao của bọn họ.
Chỉ là không ngờ tới bọn họ vì có được Tần Lập giúp đỡ, lại làm ra hy sinh lớn như thế. Nên biết, bọn họ làm như vậy, khẳng định phải gánh chịu áp lực rất lớn, hơn nữa làm như vậy, coi như gây ra bê bối hoàng tộc rồi.
Nghĩ vậy, Chu Vô Phong nhìn thoáng qua Tần Lập ngồi phẩm trà bên cạnh, Tần Lập khẽ gật đầu, Chu Vô Phong nhẹ giọng nói:
- Hai vương giả trẻ tuổi Đại Thương cùng Đại Hạ, lúc nào thì tới?