Cho nên gần như mọi người chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang sáng lên. sau đó đôi cánh trên lưng Hà Vô Nhai trực tiếp rơi xuống. Còn Hà Vô Nhai vẫn hoàn toàn không hay biết, vẫn đánh ra Thiên Thủ Thiên Ma về phía Tần Lập.
Một kiếm kinh diễm này, nháy mắt làm cho mọi người đều ngừng hô hấp.
Thời gian giống như ngừng lại ở thời khắc này. sau khi Hà Vô Nhai thi triển Thiên Thủ Thiên Ma. hàng trăm vạn cánh tay đông thời đánh về phía Tần Lập. cũng dừng lại giữa không trung.
Hai chiếc cánh sắt lớn đang rơi xuống khỏi lưng Hà Vô Nhai.
Còn khóe miệng Tần Lập, lúc này lại nổi một tia cười tà...
Chuyện này, về sau trở thành một huyền án dây dưa đến mấy trăm năm sau.
Những người chứng kiến trận đấu ngày hôm đó. có rất nhiều người phát lời thề độc, nói ngay lúc đó khóe miệng Tần Lập tuyệt đối lộ ra một tia cười tà.
Nhưng cũng có những người chứng kiến ngày hôm đó, nói trong nháy mắt ngắn ngủi như thế, khoảng cách xa xôi. làm sao cỏ thể nhìn rõ được biểu tình trên mặt Tần Lập?
Người phản kích lại nói là do Tần Lập đưa lưng về phía các người...
Mặc kệ thế nào. giờ phút này Tần Lập như một vị thần nắm giữ pháp tắc thời gian, không ai biết hắn làm thế nào một kiếm tước gọn đôi cánh của Hà Vô Nhai.
Đồng thời, một đạo kiếm quang này sau khi chặt đứt hai cánh Hà Vô Nhai, lại còn vô cùng thân kỳ đánh vòng ngược trở lại, bắt đâu một trận điên cuồng cắn xé hai cánh tay dừng giữa không trung của Hà Vô Nhai.
Tất cả. chỉ xảy ra trong nháy mắt.
- A!
Hà Vô Nhai trên lôi đài truyền đến một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, hai cỗ máu tươi phun mạnh ra ngoài từ sau lưng Hà Vô Nhai.
Đồng thời, tàn ảnh cánh tay Hà Vô Nhai khắp bầu trời bị một đạo quang mang nhanh đến khó tin đánh tan toàn bộ. còn hai cánh tay thật sự của hắn cũng bị đạo kiếm quang này chém rơi xuống.
Lại có hai dòng máu tươi phun ra từ hai tay Hà Vô Nhai.
Mà hết thảy những điều này. chẳng qua chỉ là do Tần Lập vung Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, chém ra một đạo kiếm khí mà thôi.
Cho nên. lúc mũi kiếm Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm của Tần Lập chỉ lên yết hầu Hà Vô Nhai, mọi người khắp khán đài còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong quang mang chói mắt vừa rồi.
Hà Vô Nhai...Đã thất bại.
Toàn thân trên dưới Hà Vô Nhai lúc này đã bị máu tươi nhuộm đẫm, khóe miệng hắn vẫn còn lưu lại một dáng cười ngnh ác cứng ở trên mặt. Đôi mắt từ hưng phấn, tràn ngập sát ý. dẩn dẩn chuyển biến thành mờ mịt. không thể tin được.
Lúc này, chỉ cần Tần Lập nhẹ nhàng đầy mũi kiếm về phía trước, Hà Vô Nhai sẽ bị đâm chết ngay.
- Ngươi thua rồi. lấy đồ vật đặt cược ra đây.
Giọng nói của Tần Lập nhàn nhạt vang lên bên tai Hà Vô Nhai.
Lúc này. Tử Huyên nắm dưới đất từ từ mở mắt, nhìn thấy bóng lưng Tần Lập sừng sững như núi đứng ở đó. Tử Huyên có chút khó tin nhìn xung quanh, Hồi tường lại tràng cảnh mình vừa bị Hà Vô Nhai một kích đánh bay, lập tức hiểu được mình vừa được vị chủ nhân mới đâu nhập cứu mạng.
Một cỗ cảm động tràn ngập trong lòng Tử Huyên. Nàng biết, nếu như không có chủ nhân trẻ tuổi này, hiện giờ nàng đã hồn phi phách tán rồi.
Đồng thời, nhìn Hà Vô Nhai bị Tần Lập chỉ kiếm trên yết hầu. trong lòng Từ Huyên lại không nhịn được nổi cơn sóng gió. Không ai rõ ràng hơn tử đồng đế vương lão tổ như nàng, tu luyện Thiên Ma Biến đến đại thành đỉnh cao. tiếp cận cảnh giới đại viên mãn sẽ cường hãn cỡ nào.
Nhưng hiện giờ, nàng lại tận mắt thấy Hà Vô Nhai vừa rồi còn kiêu ngạo không ai sánh kịp, hai cánh bị trám, hai tay bị chặt, cả người như ngâm trong máu tươi, thất hồn lạc phách năm ở đó.
Loại chấn động này, hoàn toàn không phái ngôn ngữ có thể biểu đạt được.
Khóe miệng Hà Vô Nhai kịch liệt co quắp mấy cái. rốt cuộc trừ đi ý cười nanh ác trên mặt. bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt cỏ chút tái nhợt. Lúc này Hà Vô Nhai đã phục hồi lại thoát khỏi trạng thái biến thân, toàn thân không còn mảnh vải.
Tần Lập tiện tay ném sang một kiện áo choàng, phủ lên người Hà Vô Nhai. Trong mắt Hà Vô Nhai rốt cuộc lộ ra một tia cảm kích, cảnh giới địa vị như hắn, cho dù chết cũng phái cho hắn đủ tôn trọng.
Bại lộ thân thể trước mắt hai mươi mấy vạn người, đó là một loại nhục nhã to lớn.
- Ngươi làm như thế nào?
Đôi mắt tím của Hà Vô Nhai nhìn không nháy mắt vào Tần Lập. lập tức lại nói:
- Tấm bản đồ Thái cổ ở trong nhẫn trữ vật của ta.
Nói xong, nhìn thoáng qua cánh tay mình bị chém rơi trên mặt đất. trong mắt hiện một tia buồn bã. Không ngờ tới mình tu luyện Thiên Ma Biến đến loại cảnh giới này, lại vẫn thất bại. Hơn nữa, thất bại nhất là chính hắn cũng không biết mình thua như thế nào.
Rõ ràng Tần Lập chỉ đánh ra một kiếm, vì sao lại có thể chặt đứt đôi cánh và đôi tay của mình chứ?
- Không có gì. chỉ nhanh mà thôi.
Tần Lập nhàn nhạt nói. vươn tay trực tiếp hút lấy cánh tay cụt của Hà Vô Nhai rơi trên mặt đất. tháo xuống chiếc nhẫn kia. Thần thức vừa tiến vào. trong nhẫn ngoại trừ lượng lớn cực phàm linh thạch cùng một ít bảo vật. còn có một hộp gồ rất quen thuộc, đặt ở một chỗ dễ thấy.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Lập lấy hộp gỗ ra, lắc lắc trước mặt Hà Vô Nhai:
- Là cái này sao?
Hà Vô Nhai miệng đầy chua xót gật đầu. trong mắt tràn ngập quang mang phúc tạp. vết thương đang không ngừng chảy máu. nhưng loại đả kích này còn xa xa mới bằng đả kích trong lòng.
- Chỉ nhanh mà thôi...Chỉ nhanh mà thôi, hay cho chỉ nhanh mà thôi.
Hà Vô Nhai lẩm bẩm nói:
- Ta truy tẩm võ đạo cực hạn nhiều năm, không ngờ tới lại quên đi thứ bản chất nhất.
Lúc này Tần Lập mở hộp gồ ra. lấy từ bên trong một quyền trục tản ra khí tức viễn cỗ. Mở quyền trục ra. đúng là tấm bản đồ Thái cổ thứ tám mà Tần Lập còn thiếu.
Trong lòng Tần Lập liền thở dài một hơi. thầm nghĩ: Rốt cuộc...mình cũng tụ tập đủ tất cả bản đồ Thái cổ. cánh cửa Thái cổ Thần Miếu đã nắm giữ trong tay mình rồi.
Chẳng qua lúc này không phải lúc thả lỏng. Giải quyết xong Hà Vô Nhai, trên cơ bản ngang với việc giải quyết Lãnh Thu Cung. Tiếp theo còn có người Thánh Hoàng nhất mạch. Tần Lập có một loại dự cảm: lần này người Thánh Hoàng nhất mạch phái tới. sẽ rất mạnh.
Nếu như nói Tần Lập cùng Hải gia tích oán rất sâu. như vậy cùng Thánh Hoàng nhất mạch sẽ tính là thù sâu như biên. Bởi vì hiện giờ Tần Lập đã biết mình hủy đi dược phố chủ yếu nhất Thánh Hoàng lĩnh vực. tương đương với việc hủy đi truyền thừa mấy ngàn năm Thánh Hoàng nhất mạch, dù không nói phá hủy căn cơ của bọn họ. cũng không kém bao nhiêu nữa.
Nói chung, Thánh Hoàng nhất mạch trong mấy trăm năm sau, chắc chắn tiến vào một thời kỳ suy bại.
Loại thù hận này. hoàn toàn không thể so với chuyện giết một ít môn nhân đệ tử của bọn
họ.
về phần Lãnh Thu Cung, thù hận chủ yếu nhất hẳn là đến từ Hà Vô Nhai không phục thân phận Tân vương giả tử đồng của mình? Cho dù Tần Lập cân bản không nghĩ tới việc trở thành Vương giả bộ tộc tử đông.
Cho nên, Tần Lập nhàn nhạt nhìn Hà Vô Nhai trước mắt đã phế đi hơn phân nửa, bỗng nhiên thu lại Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, nói:
- Hà Vô Nhai, ngươi có phục hay không?
Hà Vô Nhai híp đôi mắt tím lại. nhìn Tần Lập một lát. Có lẽ có chút bất ngờ Tần Lập không giết hắn. một lúc lâu sau. Hà Vô Nhai cười khổ một tiếng:
- Tần Lập. vì sao không giết ta chứ? Nếu hiện giờ đôi thành ta dùng kiếm chỉ vào ngươi, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tinh. Tranh đoạt vương giả bộ tộc tử đồng, kẻ thua sẽ không còn mặt mũi tiếp tục sống sót. Ngươi là một người không tệ. Hà Vô Nhai ta thua tâm phục khẩu phục. Ngươi rất nhân từ. không muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Chẳng qua Hà Vô Nhai ta cũng là một tử đồng có cốt khí. cho nên ngươi yên tâm, ta nói chuyện giữ lời. Hà Vô Nhai ta. cung chủ Lãnh Thu Cung thừa nhận địa vị Tần Lập là Vương giả bộ tộc từ đồng. Sau khi ta chết. Lãnh Thu Cung không còn cung chủ. ngày sau bộ tộc tử đông chỉ có một Vương giả. đó chính là...Tần Lập.
Hà Vô Nhai nói những lời cuối cùng, là quay về phía sương phòng Lãnh Thu Cung bên kia mà nói. Rất nhiều cường giả Lãnh Thu Cung đều lao ra ngoài, quy xuống khóc rống không thôi.
Hà Vô Nhai nói xong, trên mặt tái nhợt nỗi lên nhất tia mỉm cười ngạo nghễ:
- Thất bại. ta nhận thua. Ta chết, đây là chuyện đã định.
Nói rồi. Hà Vô Nhai tự đoạn tâm mạch, khóe miệng chảy ra một tia máu, tắt thở bỏ minh.
Tử Huyên ở bên này từ từ đứng dậy. nhìn thoáng qua Hà Vô Nhai đã chết, sau đó nói với Tần Lập:
- Vương giả. đây là quy củ bộ tộc từ đồng. Nếu Hà Vô Nhai đám tranh vương vị. vậy phải thừa nhận kết quá thất bại. Cho nên chết là chuyện tất nhiên.
Lúc này, quan lôi đài hô lớn:
- Trận thứ hai. Tần Lập đổi chiến Lãnh Thu Cung, Tần Lập thắng. Sau này giữa Tần Lập cùng Lãnh Thu Cung không còn thù hận nữa.
Quan lôi đài hô to một tiếng theo thông lệ. liền nhanh chóng triệt hồi cấm chế lôi đài. Lúc này, khắp lôi đài liền bùng nổ một trận hoan hô kinh thiên động địa.
Mặc kệ nói thế nào, trận chiến này mọi người vẫn hy vọng thấy Tần Lập thắng lợi. ít nhất thì mọi người đều cùng một tộc. mà từ đổng thì không phải Dù là bọn họ đã sinh sống ở Thiên Nguyên đại lục hơn mười vạn năm. nhưng bọn họ ở trong lòng người Thiên Nguyên đại lục vẫn cứ thuộc về dị tộc.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm, Loại tinh kết dân tộc này kỳ thật nơi nào cũng vậy.
Những người Lãnh Thu Cung thu hồi thi thể Hà Vô Nhai xong, sau đó càng có nhiều người quy trước mặt Tần Lập. trong đó một người ngậm lệ nói:
- Trước khi Cung chủ lâm chung có phân phó. ngày sau Tần công tử chính là vương giã bộ tộc tử đồng. Sau này chúng ta chính là người của Tần Vương.
- Sau này chúng ta chính là người của Tần Vương.
Một màn cũng đồng dạng chấn động hai mươi mấy vạn người trên khán đài. Đồng thời cũng chần động thật sâu các thế lực lớn ở thành Thông Thiên.
Điều này đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một tin tức làm người ta vui vẻ. Bọn họ có thể không xem Tần gia cường đại Bởi vì căn cơ Tần gia ở tại phương Đông, có mạnh hon đi nữa cũng không có xung đột gi với cực Tây.
Còn hiện giờ. rốt cuộc Tần Lập lộ ra một mặt dữ tợn của minh, vươn tay với vào nơi cực Tây. Bằng nội tình Tần Lập trước mắt. hon nữa tính tình cường thế của Tần Lập. sau này nơi cực Tây hiên nhiên sẽ không còn bình tĩnh nhu trước kia.
Chẳng qua đối với thành Thông Thiên cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung mà nói thật ra lại không có nhiều lo lắng. Dù sao trước đó bọn họ vẫn duy trì quan hệ hữu hảo. dù là sau này Tần Lập trở nên càng mạnh hơn cũng sẽ không đối địch với bọn họ.
Trong lòng nhiều người đồng thời hiện lên một ý niệm: hiện tại lo lắng nhất chỉ sợ là Hải gia đã dứt khoát chịu thua. đông thời sớm rời khỏi?
Vật Xu ngồi trên khán đài. nội tâm cũng vô cùng phúc tạp. Kinh ngạc với thực lực Tần Lập bày ra. đối với Tần Lập thu được Lãnh Thu Cung tán thành mà bất đắc dĩ.
Xem ra, Tần Lập trở thành Vương giả bộ tộc tử đồng, đã là một chuyện...không thề nghịch chuyên được nữa.
Thật sự không thề nghịch chuyển sao?
Trong mắt Vật Xu hiện lên một tia Thần sắc dị dạng, sau đó kéo đồ nhi Hàn Mai ngây ngốc ngồi cạnh, như không còn hồn phách, đứng dậy rời đi.