Duy Ngã Độc Tôn

Chương 586: Ngươi không xứng!




- Thật sao?

Hai tên này vết thương chồng chất, lại lập tức nhảy dựng khỏi giường, miệng đồng thanh nói.

- Ha ha! Đương nhiên là thật. Hai vị huynh đệ, thật xin lỗi, để các người chịu khổ rồi!

Tiếng nói Tần Lập vang lên từ bên ngoài.

Cửa phòng đẩy ra, từng tia nắng chiếu vào trong, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tần Lập mang theo ý cuời nhàn nhạt, ấm áp như ánh mặt trời.

- Tần huynh đệ!

- Huynh đệ đã tới rồi!

Hai người Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc nhìn Tần Lập, đồng thời nói.

- Đúng vậy! Ta đã tới. Thật xin lỗi, liên lụy các người.

Tần Lập ôn hòa nói.

Ánh mắt Trầm Nhạc sáng quắc nhìn Tần Lập, gấp không đợi nổi nói:

- Tần huynh đệ. Lãnh Dao muội tử vừa nói thực lực chúng ta còn có thể khôi phục. Đó...đó không phải an ủi chúng ta chứ?

Tuy rằng Lâm Hằng không nói gì, nhưng ánh mắt tha thiết đã bán đứng nội tâm cùa hắn.

Tần Lập cười nói:

- Nàng làm sao có khả năng lừa các người. Nói lại cũng là các người vận khí thật tốt, vừa lúc ta lấy được vài loại thiên tài địa bảo, vừa lúc có thể luyện chế một loại đan dược. Loại đan dược này có thể trọng tố kinh mạch của các người, để cho các người có được thể chất gần như Tiên Thiên Linh Thể, hơn nữa cộng thêm đan dược Tần gia, không tới mấy năm là có thể vượt qua thực lực các người trước kia rồi!

- Thật...thật sao?

Vẻ mặt Trầm Nhạc khó mà tin được, lập tức cười khổ nói:

- Hiện giờ ta coi như rõ ràng những người đó vì sao đều tìm tới ngươi, muốn bắt ngươi thậm chí giết ngươi bằng được. Huynh đệ, ngươi thật sự quá đáng sợ!

Lâm Hằng cũng mặt đầy vẻ kinh hãi nói:

- Đan điền chúng ta bị phế, nếu huynh đệ cũng có thể chữa được, như vậy võ giả bình thường ở chỗ ngươi chẳng phải tăng lên còn nhanh hơn? Chẳng lẽ các người thật sự như lời đồn, có được phối phương đan dược thời đại Thái cổ? Ui da...

Lâm Hằng vừa kích động, chạm phải vết thương, không nhịn được kêu lên. Thị nữ quý phủ A Hổ vội đỡ hai người nằm xuống.

Tần Lập cười cười, không trả lời vấn đề này, chỉ nói:

- Các người an tâm dưỡng thương, chờ một thời gian luyện chế ra đan dược kia, sẽ đưa tới cho các người.

Vốn đã nghĩ rằng cuộc đời mình đã phế bỏ như vậy, lại không ngờ tới phong hồi lộ chuyển, lại xuất hiện chuyển cơ như vậy. Hai người Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng đều kích động không khỏi rơi lệ.

Đối với một người si mê võ đạo mà nói, thực lực bị phế quả thật là sổng không bằng chết. Tin tức Tần Lập đưa cho bọn họ, đối với bọn họ mà nói quá thật là một tin tốt đẹp nhất trên đời!

Lúc này, bỗng nhiên Xà Xà gõ cửa tiến vào, nhìn Tần Lập, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một tia đỏ ửng, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói:

- Công tử! Có hai người trà trộn vào đây, muốn hạ độc trong nước giếng. Sau khi bị chúng ta phát hiện muốn bỏ trốn, bị ta giết ngay một người, người còn lại bị ta đánh trọng thương, chẳng qua...Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhìn bộ dạng Xà Xà ấp úng, Tần Lập thấy khó hiểu nói:

- Có chuyện gì vậy?

Xà Xà tính tình dám làm dám nhận, nói:

- Chẳng qua Thi Vũ nói là công tử nhận biết hai người kia, lúc nàng gọi ta lại thì đã không kịp nữa.

Lâm Hằng Trầm Nhạc nằm ở trên giường trợn trắng mắt, bọn họ tự nhiên nhận thức cô gái xinh đẹp áo đen trước mắt này, khi trước ngay cả cường giả Thôi gia cũng bị thiệt trên tay nàng, đúng là một nữ bạo lực mà!

Tuy nhiên hai vị này hiện giờ nằm ở trên giường, hai mắt trông mong nhìn Tần Lập, chờ luyện chế ra đan dược trọng tố kinh mạch cho bọn họ, cũng không dám đắc tội Xà Xà, đều thành thành thật thật nằm đó.

Tần Lập mỉm cười, nói:

- Vậy dẫn ta ra xem.

Nói rồi quay lại nói với Trầm Nhạc Lâm Hằng:

- Các người an tâm tĩnh dưỡng ở nơi này, đợi sau trở lại nói chuyện.

Hai người đều nói:

- Huynh đệ nhanh xử lý chuyện của mình, không cần để ý tới chúng ta!

Nhìn Tần Lập cùng Xà Xà Lãnh Dao ra khỏi cửa, hai người Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng liếc nhìn lẫn nhau, không biết phải nói gì. Không bao lâu trước Tần Lập ở trước mặt bọn họ chỉ là một thanh niên non nớt, tuy rằng xem ra thực lực không tệ, tiềm lực vô cùng, nhưng lại có ai nghĩ tới ngắn ngủi mười mấy năm, lại đạt tới cảnh giới mà bọn họ ngước nhìn.

Tần Lập đi tới chỗ giếng nước trong phủ A Hổ, nhìn thấy một đám người chờ ở đó. Xà Xà thấy dường như Tần Lập không tức giận, vì vậy chạy bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Hai người kia thật giống như kẻ ngốc, không ngờ lại chạy tới nơi này hạ độc.

- Nước giếng không bị ô nhiễm chứ?

Lãnh Dao đi cạnh Tần Lập, giọng lành lạnh hỏi. Nàng tương đối quan tâm chuyện này, một khi nước giếng bị nhiễm độc, cho dù là nàng cũng rất khó giải quyết. Thế gian này ngàn vạn loại độc dược, có một ít độc dược vô cùng mạnh mẽ, thậm chí không có thuốc giải.

Giống như là Hắc Ma Đan nàng luyện chế ra.

Xà Xà bĩu môi, vẻ mặt kiêu căng đáp:

- Cũng không nhìn chút bản lĩnh của bọn hắn, còn chưa kịp hạ độc đã bị ta phát hiện rồi!

Tần Lập cười cười, đi tới gần đoàn người. Mọi người thấy Tần Lập đi tới, liền tránh ra một đường. A Hổ cũng ở trong nhóm người, nhìn Tần Lập cười khổ nói:

- Không nghĩ tới lại là bọn họ.

Tần Lập lòng khẽ động, bước tới nhìn, cũng sững sờ ở đó. Trên mặt đất nằm hai thanh niên hơn ba mươi tuổi, trong đó một người miệng tràn máu, đã chết, người còn lại hai mắt vô thần, ngực phập phồng kịch liệt, miệng không ngừng tràn máu tươi, cách chết không xa.

Tần Lập liếc mắt liền nhìn ra được, hai người này chính là Tần Phong cùng Tần Hổ mất tích nhiều năm!

Nhìn thấy hai người này, trong lòng Tần Lập vẫn rất bình tĩnh, không có loại phẫn nộ năm đó, cũng không có bất kỳ khoái cảm gì, chỉ là cảm thấy...có chút bi ai.

- Còn cứu được không?

Tần Lập liếc nhìn Thượng Quan Thi Vũ đứng cạnh, nhỏ giọng hỏi.

Thượng Quan Thi Vũ lắc đầu, trên dung mạo thanh lệ vô song, biểu tình cũng giống như Tần Lập. Nàng đối với Tần Phong cùng Tần Hổ, chưa nói tới quen thuộc, thậm chí còn chưa gặp được, vẫn là sau khi A Hổ gọi thân phận bọn họ, mới ngăn cản Xà Xà muốn giết hai người. Thượng Quan Thi Vũ chỉ là nghĩ cho dù hai người này chết, cũng phải chết trên tay phu quân mới được.

Dường như nghe được tiếng nói của Tần Lập. Tần Phong nằm dưới đất còn chưa chết lập tức mở mắt ra cả người giãy giụa lại ngồi lên được, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Tần Lập, hắc hắc cười nói:

- Tần Lập! Ha ha, rốt cuộc ta tìm được ngươi rồi. Thật đáng tiếc, thủ hạ của ngươi quá cảnh giác, bằng không thì ta có thể độc chết tất cả các ngươi. Thật là đáng tiếc! Thế nào? Có phải vẫn còn hận ta không?

Thiên tài Tần gia thành Hoàng Sa ngày trước, ngày hôm nay nhìn thấy Tần Lập không chỉ điên cuồng, bộ dạng kia còn muốn điên loạn hơn cả người điên.

Hắn cắn răng nói tiếp:

- Độc dược trên người ta là một trong độc dược kịch liệt nhất trên đời! Tuyệt đối không có bất kỳ thuốc giải nào, chỉ cần uống vào một miếng, sẽ toàn thân thối rữa mà chết...ôi, đúng là ý trời mà...A, thật là ý trời! Nếu như ta hạ độc sớm một chút, các người đừng ai muốn thoát được! Tần Lập, có phải là ngươi càng hận ta hơn không? Đến đây đi, giết ta đi! Đừng do dự nữa!

- Phi! Ngươi tính là thứ gì chứ? Giết ngươi? Giết ngươi chẳng phải làm bẩn tay công tử sao? Loại rác rưởi như ngươi, ngày thường ném ở bên đường công tử cũng lười liếc nhìn!

Bạch Trung Tuyết giận tím mặt, chỉ vào Tần Phong mắng to.

Linh thú là như thế, không nhận chủ nhân thì thôi, chỉ cần nhận chủ thì sẽ luôn trung thành theo cạnh chủ nhân, vĩnh viễn không phản bội.

- Ha ha ha ha ha.

Tần Phong phát ra một tràng cười khó nghe, hắn căn bản không nhìn tới ánh mắt lời nói người khác, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lập, nói:

- Tới đây, sao ngươi không ra tay? Có phải trong lòng có quỷ hay không? Ngươi là đồ con hoang, năm đó nếu không phải gia gia ta thiện tâm, ngươi đã sớm bị bóp chết rồi! Còn có thể đứng trước mặt ta hôm nay sao? Còn có thể trở thành cường giả trẻ tuổi danh chấn đại lục hay sao? Quả thật đúng là nằm mơ.

- Gia gia ngươi thiện tâm?

Tần Lập vẫn trầm mặc, không nói một lời, nghe xong lời này đột nhiên lộ ra một tia cười khinh thường, trên mặt tràn ngập biểu tình châm chọc:

- Nếu gia gia ngươi lương thiện, trên đời này sẽ không còn kẻ ác nữa!

- Ngươi thối lắm! Gia gia ta, ngài ấy là ngoại công của ngươi!

Tần Phong bỗng nhiên kích động, sắc mặt đỏ lên, phun ra một ngụm máu lớn, chỉ vào Tần Lập mắng:

- Con hoang đúng là con hoang, không bằng cầm thú!

Tần Lập ngăn lại Bạch Trung Tuyết cũng cùng muốn lập tức xông lên giải quyết Tần Phong, vẻ mặt thương hại nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

- Ngươi thật sự rất đáng thương, làm tôn tử Tần gia, ngươi chẳng những không biết là ai chân chính hủy đi Tần gia, thậm chí ngay cả bí ẩn Tần gia ngươi cũng không biết.

- Ngươi nói bậy! Tần gia có bí ẩn gì mà ta không biết? Ai hủy đi Tần gia? Không phải ngươi thì còn ai!

Tần Phong nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, từ lâu Tần Lập đã bị bắn thành cái sàng rồi.

- Đầu tiên ta thừa nhận, Tần gia là hủy ở trong tay ta, lời đồn năm đó là ta phóng ra. Nhưng chân chính động thủ là một đám người áo đen không biết tới từ phương nào...

Tần Lập mặt bình tĩnh nói tiếp:

- Thứ hai, Tần Hoành Viễn không phải ngoại công ta, mẫu thân ta cũng không phải nữ nhi của hắn. Không chỉ như thế, toàn bộ gia tộc mẫu thân ta năm xưa cũng là bị Tần Hoành Viễn tàn sát. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta nói đều là sự thật.

- Điều đó không thể nào!

Tần Phong rống giận.

- Ta không có hứng thú lừa một người sắp chết.

Tần Lập híp mắt, nhìn Tần Phong nói:

- Ngươi cũng không có tư cách bị ta lừa! Tần Phong, ngươi cho là ta không biết ngươi cùng Tần Hổ một mực chờ lúc báo thù? Ngay trong trận chiến vừa rồi, ta đã phát hiện hai người các ngươi. Nhưng ngươi có biết vì sao ta không giết các ngươi ngay hay không?

- Vì sao?

Tần Phong ngơ ngác ngồi ở đó, mặt run lên co quắp kịch liệt. Hẳn rất thông minh, biết Tần Lập xác thật không cần phải gạt hắn.

- Bởi vì thù hận giữa ta cùng Tần gia, đã theo Tần gia diệt môn tan thành mây khói. Ngươi cùng Tần Hổ đối với ta mà nói chỉ là hai người qua đường, nếu như đời này các ngươi không xuất hiện trước mặt ta, ta cũng sẽ không đi tìm các ngươi. Dù là các ngươi xuất hiện trước mặt ta, nhưng nếu các ngươi biết khó mà lui, ta cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi. Đây không phải là ta không nhớ rõ thù hận năm đó...

Tần Lập hờ hững nhìn Tần Phong ngồi đó, nói:

- Không phải ai cũng có tư cách bị ta ghi nhớ, trở thành kẻ thù của ta, ít nhất, thì Tần Phong ngươi...còn chưa xứng...