Duy Ngã Độc Tôn

Chương 545: Người ngu xuẩn và chuyện ngu xuẩn!




Bang chủ Lãnh Bình của Đại Thanh Bang, người chết mà sổng lại, mẩy năm trước trở về thành Thanh Long, dùng khí thế vương giả trở về chỉ trong một đêm đã một lần nữa thu phục Thanh Long bang quần long vô chủ hỗn chiến nhiều năm.

Mang theo thành viên tổ chức cường đại tích lũy từ thành Hoàng Sa. Lãnh Bình lại một lần nữa trở thành nhân vật đứng đầu thế giới ngầm của thành Thanh Long.

Chỉ là sau khi tr

ải qua rất nhiều chuyện. Lãnh Bình dường như cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn rất ít khi ra mặt quản lý chuyện gì. Đại Thanh Bang ở Thanh Long quốc chính là một tổ chức siêu nhiên. Ngay cả trong triều đình có trọng thần đưa tấu muốn tiêu diệt thế lực Đại Thanh Bang khiến người ta bất an này đều bị Hoàng đế Triệu Tinh Hải gạt đi.

Nói đùa gì chứ, người khác không biết sau lưng Đại Thanh Bang là ai, Triệu Tinh Hải làm sao có thể không biết chứ? Nếu năm xưa Tần Lập nguyện ý, giết Triệu Tinh Hải, có thể dễ dàng thay thế được chính quyền họ Triệu, trở thành quốc chủ mới của Thanh Long quốc.

Lúc ấy danh vọng của Tần Lập ở Thanh Long quốc, cho dù hắn muốn làm Hoàng đế cũng sẽ không xuất hiện bao nhiêu người lên giọng phản đối. Nếu Tần Lập đăng cơ xưng đế, như vậy Đại Thanh Bang chính là tổ chức nòng cốt chân chính của Tần Lập.

Thế lực như vậy, Triệu Tinh Hải như thế nào có khả năng đi trêu chọc?

Lãnh Bình trong lòng cũng hiểu rất rõ, hắn thường xuyên liên lạc thư từ với A Hổ, hiểu biết tình hình gần đây của nhau. Từ khi A Hổ trở thành Đại nguyên soái của Thanh Long quốc, quan hệ của Lãnh Bình cùng A Hổ càng thêm chặt chẽ. Hơn nữa, Lãnh Bình không lúc nào không nghĩ đến khi nào thì có thể lại gặp mặt Tần Hầu gia.

Nếu năm đó không có Tần Hầu, làm sao có Lãnh Bình hắn ngày hôm nay?

Thoạt nhìn thân phận địa vị của hắn dường như không có gì biến hóa, xoay xoay chuyển chuyển, vẫn là Bang chủ Đại Thanh Bang. Nhưng Đại Thanh Bang hôm nay làm sao Đại Thanh Bang ngày xưa có thể sánh bằng?

Thế lực đã sớm không chỉ ở một Thanh Long quốc này, mà đã vươn tầm tay tới mười mấy quốc gia xung quanh.

Có thể nói một Đường chủ Đại Thanh Bang, quyền lực trong tay hiện nay đều lớn hơn Lãnh Bình so với thời Tiên đế.

Cho nên, Lãnh Bình biết đủ. Hắn rất trân trọng cuộc sống hiện tại, mỗi ngày cùng thê tử và đứa nhỏ của mình ở nhà hưởng thụ cuộc sống. Nhưng cuộc sống này cũng không làm mòn nhuệ khí của Lãnh Bình.

Lãnh Bình hiện tại, thực lực kỳ thật đã sớm tăng cao.

Hắn tuy rằng không thăng tiến đến cảnh giới Hợp Thiên cường hãn như A Hổ, nhưng Lãnh Bình cũng là cao thủ cảnh giới Phá Thiên. Trận vừa rồi còn giúp Hoàng đế Triệu Tinh Hải đánh chết một đại nguyên soái một nước nhỏ phía nam.

Hắn vừa trở về thành Thanh Long, lại một lần nữa từ chối Hoàng đế phong thưởng. Danh cùng lợi, đối với Lãnh Bình hiện tại mà nói thật sự là rất phai nhạt.

Lãnh Bình hy vọng nhất chính là có thể lại được gặp mặt công tử một lần. Bởi vì sau khi đột phá Thiên cấp. Lãnh Bình mới phát hiện nguyên lai con đường của võ giả dĩ nhiên là rộng lớn như thế.

Lãnh Bình là một trong số ít người biết trang viên Hoàng gia sát thành Thanh Long là của ai. Mấy năm nay nhìn tên quản gia kia từng chút một tu hú chiếm tổ. Lãnh Bình căn bản cũng lười quản.

Bởi vì nếu quản, đổi người khác qua, kết quả kỳ thật vẫn giống nhau, còn không bằng mặc kệ. Đây giống như là nuôi heo, ở trong mắt Lãnh Bình, tên Hà quản gia kia chỉ là một con heo.

Chỉ số thông minh không khác gì heo, hơn nữa diễn xuất cũng như một con heo. Thậm chí trong mắt Lãnh Bình, tên Hà quản gia kia nhỏ yếu còn không bằng một con heo ấy chứ. Chỉ cần động động đầu ngón tay, có thể bóp chết hắn.

Cho nên Lãnh Bình một mực làm như không biết. Hôm nay đột nhiên có người báo với Lãnh Bình nói là nơi trang viên Hoàng gia kia đã xảy ra một ít xung đột. Một đám người tới công bố là chủ nhân của trang viên, hơn nữa hết sức bá đạo đuổi già trẻ lớn bé cả nhà Hà quản gia hơn trăm người chạy đi, chỉ để lại một ít nô bộc, người hầu...

Lãnh Bình đang híp mắt ngủ gật trên ghế bỗng mở to mắt, hai mắt dừng trên mặt thủ hạ tâm phúc, chậm rãi nói:

- Lãnh Kiếm. Ngươi có biết, lời này của ngươi, ý nghĩa là gì không?

Người kêu Lãnh Kiếm này là một thanh niên nhìn qua khoảng 35, 36 tuổi. Hắn hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Chủ nhân, đúng vậy. Ta cũng hoài nghi, là Tần...

- Lập tức chuẩn bị xe cho ta!

Lãnh Bình "roạt" một cái đứng bật dậy, nhìn thoáng qua quần áo của mình, không ngờ có chút luống cuống chân tay, lại nói với Lãnh Kiếm:

- Đúng rồi. Đi, thông báo cho tất cả trưởng lão ở thành Thanh Long, đều đến chỗ của ta.

Lúc này, một nữ tử diện mạo xinh đẹp từ trong phòng thò đầu ra, giọng nói ngọt ngào:

- Lão gia, ngài làm sao vậy? Muốn đi ra ngoài sao?

- A, a! Ta muốn đi ra ngoài, nàng mau nhìn xem, quần áo của ta có thích hợp gặp khách? Lãnh Bình ở bên ngoài tuy rằng cực kỳ nghiêm túc, tu luyện chiến kỹ Liệt Diễm Kiếm khiến cho tính tình hắn cũng rất nóng nảy, nhưng đối với nữ nhân của mình cũng là cực kỳ dịu dàng. Tâm phúc Lãnh Kiếm đứng bên cạnh đã sớm quen thuộc, bộ dạng nhìn quen không thấy quái lạ.

Nữ nhân kia dịu dàng cười, tuy nhiên lại có chút kinh ngạc. Lão gia nhà mình. Hoàng đế vừa rồi cầu hắn làm một chuyện, hắn sảng khoái đáp ứng, sau khi làm xong, ngay cả ban thưởng cũng đều từ chổi. Nói cách khác, gặp Hoàng đế hắn cũng không có bất kỳ biểu tình kích động gì, chẳng lẽ là...Nữ nhân nghĩ đến đây, tâm tư khẽ động. Là người vẫn đi theo Lãnh Bình, nàng tự nhiên rất rõ người mà đời này nam nhân của mình sùng bái nhất bội phục nhất là ai.

- Lão gia! Ta vừa mới may một bộ quần áo cho ngài ở tiệm may Tiền Ký. Mặc bộ đó đi.

Nữ nhân nói xong, uốn éo vòng eo, xoay người vào phòng.

- Được, được!

Lãnh Bình lập tức nhanh chóng theo vào.

Lãnh Kiếm đứng ở trong sân, trợn trắng mắt xem thường, có vẻ rất ác thú nghĩ:

- Nếu đám người nghe thấy tên chủ nhân liền run lên, thấy bộ dạng này của chủ nhân, có thể hay không...cả kinh rớt con mắt ra ngoài?

...

Đại Thanh Bang, Phó Đường chủ Vạn Tùng của Trường Xuân Đường giờ phút này đang ngồi ở một gian phòng trang nhã tầng ba một tửu lâu thật lớn trong phạm vi Trường Xuân Đường, lẳng lặng uống trà.

Cách sống của Vạn Tùng này chính là học theo Long đầu lão đại chẳng qua là hỏa hậu kém không ít.

Nhưng có thể ngồi lên vị trí phó Đường chủ này, cũng đủ để nói lên người này không tầm thường. Đừng nhìn hắn chỉ là một phó Đường chủ, nhưng ở trong thành Thanh Long này coi như là một nhân vật danh tiếng tương đương vang dội.

Hiện tại Đại Thanh Bang tổng cộng có chín môn mười tám đường.

Chín môn là do chín trưởng lão quản lý, môn hạ mỗi một môn có hai đường. Chín trưởng lão đều là những người năm xưa cùng chiến đấu với Lãnh Bình, hiện tại bọn họ cũng đều gần như là ở trạng thái nửa quy ẩn, bình thường đều gần như không quản chuyện.

Cho nên, Đại Thanh Bang hiện tại có hơn 50 vạn bang chúng, trên thực tế chính là do mười tám đường quản lý.

Mỗi một đường, có một Đường chủ, bốn phó Đường chủ. Như vậy tùy tiện một phó Đường chủ, quyền lực trong tay hắn có thể tưởng tượng được khổng lồ cỡ nào.

Vạn Tùng năm nay 38 tuổi, trong thế tục giới này đúng là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh. Thực lực đã đạt tới Địa cấp đỉnh, nghe nói rất có thể đột phá đến Thiên cấp trước 40 tuổi.

Vạn Tùng phụ trách tất cả nội vụ cùng hậu cần của Đại Thanh Bang trong phạm vi chừng hai trăm dặm lẩy thành Thanh Long làm trung tâm. Đây là một vị trí béo bở, cho nên Vạn Tùng không thiếu tiền.

Bởi vậy, hắn đối với hộp trân châu cực phẩm mà Hà lão gia cung kính có thừa cùng hai người của Hà gia đưa cho hắn cũng không quá coi trọng.

Nhưng một chuyện khác đối phương nói ra khiến cho Vạn Tùng có chút động tâm. Hà lão gia mang theo hai tên Hà gia từng uổng rượu với Vạn Tùng hai lần, tìm hắn khóc lóc kể lể, nói có một đám cường giả đến đây, mạnh mẽ chiếm đoạt trang viên của hắn, hơn nữa giết chết nhạc mẫu của Hà lão gia, còn đánh chết một tên trông cửa, đuổi tất cả bọn họ đi ra.

Dám làm chuyện này ở đế đô, chưa chắc không có chút dựa dẫm chống lưng. Vạn Tùng tuy rằng về sau gia nhập Đại Thanh Bang, cũng không rõ ràng lắm chủ nhân trang viên kia là ai, nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn cảm thấy được can thiệp chuyện này không dễ.

Chỉ là Hà lão gia mang theo người mình nhận thức, trong lúc vô ý nói đối phương hơn ba trăm người, không ngờ có hơn phân nửa là nữ nhân xinh đẹp. Vạn Tùng động lòng.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cả đời này của hắn, danh lợi cũng không thiếu, nhưng duy nhất có một điểm, đó là cực độ háo sắc.

Nhưng ở đế đô này, Vạn Tùng cũng không dám làm càn, Long đầu lão đại chín vị trưởng lão gần như đều ở tại đế đô, nào đến lượt một phó Đường chủ như hắn kiêu ngạo?

Ở hầu hết các sản nghiệp của Đại Thanh Bang, đều là kinh doanh chính đáng, danh tiếng ở Thanh Long quốc cũng rất tốt, không có khả năng cho phép Vạn Tùng làm ra một ít chuyện mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ.

Nhưng chuyện lần này không giống, là đối phương chủ động đưa tới tận miệng.

Ta đây chỉ là...trợ giúp một chút cho phú hào ngày thường có nhiều hiếu kính với Đại Thanh Bang. Đúng, chính là như thế này, ở trong lòng Vạn Tùng không ngừng tự thôi miên mình mặc dù hắn biết chuyện này rất có khả năng có nguy hiểm, nhưng so với những thứ có thể thu hoạch, vẫn đáng giá mạo hiểm.

Đến lúc đó, chẳng những đám nữ nhân kia đều về tay mình, ngay cả trang viên này...Hừ hừ! Chính mình dù thế nào, cũng đạt được hơn một nửa chứ?

Vạn Tùng nghĩ trong lòng, khóe miệng nổi lên một tia cười đắc ý, nhìn Hà lão gia đang hết sức lo sợ, nói:

- Hà lão gia. Có chuyện này...chúng ta thương lượng một chút?

...

Một màn cơ hồ giống như vừa rồi cũng vừa mới trình diễn ở trong nhà của Thành chủ thành Thanh Long.

Thành chủ thành Thanh Long Triệu Tinh Hoành, là một người họ xa của hoàng thất Triệu gia, cùng thế hệ với Hoàng đế Triệu Tinh Hải. Sau khi Triệu Tinh Hải đăng cơ xưng đế liền đề bạt Triệu Tinh Hoành.

Nhiều năm như vậy, Triệu Tinh Hoành cũng coi như không phụ sự ủy thác, quản lý Thành Thanh Long cũng không tệ. Kỳ thật cũng là do Lãnh Bình phi thường trói buộc thành viên Đại Thanh Bang, bằng không bằng vào Triệu Tinh Hoành gần như không thể nào quản lý tốt thành thị này.

Tuy nhiên bất kể nói thế nào, hắn coi như là một đại quý tộc quyền cao chức trọng. Nhưng hắn có một tật xấu, đó chính là tham lam.

Phi thường tham lam.

Đối mặt với một tấm ngân phiếu 50 vạn lạng trên bàn, cùng với rất nhiều đồ cổ tranh chữ trân quý, tổng giá trị hon trăm vạn lạng bạc. Triệu Tinh Hoành không kìm nổi có chút do dự.

Hắn đương nhiên biết chủ nhân của tòa trang viên Hoàng gia kia là ai, năm đó hắn còn hâm mộ một thời gian rất lâu. Nhưng chuyện này dù sao đã qua rất nhiều năm, vẫn không ai tìm về. Lại nói Tần Hầu kia, rời khỏi Thanh Long quốc cũng nhiều năm rồi, nghe nói là đi tu luyện. Người như vậy, hơn nửa là sẽ không tham lam luyến tiếc mọi chuyện hồng trần...Nhưng vẩn đề lớn nhất là, nếu thật sự là vị kia, hoặc là người có liên quan, mình tự tay quản lý chuyện này không phải là tìm chết sao?

Nghĩ rồi, lại nhìn thoáng qua tài vật trên bàn. Thật là một khoản tiền khổng lồ a!