Duy Ngã Độc Tôn

Chương 525: Lôi Kiếp tự bạo!




Cái khe không gian, nguyên vốn đã không ổn định, càng đừng nói lại bị ba lực lượng vô cùng mạnh mẽ kia oanh kích vào nó.

Tại chỗ cái khe đó lập tức phát ra một tiếng nổ ầm vang, lại nhìn thân thể của Hắc y nhân Lý Tư, trực tiếp bị ném bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, bản thân bị trọng thương.

Trong lúc đó nhanh như một tia chớp. Lý Tư lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, sau đó hắn tiện tay lại xé mở một cái khe không gian khác, thân mình lập tức chìm sâu vào. Thời điểm thân thể Lý Tư sắp biến mất bên trong cái khe không gian, hắn quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua mấy người phía dưới, dường như là muốn ghi tạc hình dáng của họ trong lòng.

Lúc này thì Tần Lập cũng bất chấp phải làm chuyện kinh thế hãi tục, vì nếu hôm nay để tên Lý Tư này chạy thoát, nhất định sẽ lưu lại hậu hoạn tột cùng. Đừng nói là Cơ gia, chỉ sợ bản thân Tần Lập cũng sẽ bị Thánh Hoàng nhất mạch này điên cuồng trả thù.

Trong nháy mắt đó Tần Lập tế ra Ấn Chương trong đan điền được săn sóc ân cần bấy lâu nay. Ấn Chương bay đi với tốc độ nhanh đến khó tin.

- Ầm!

Một tiếng nổ động trời, cái khe không gian kia lại lần nữa bị công kích hoàn toàn vỡ nát. Thân thể Lý Tư quả thực cứng rắn đến cực điểm, vậy mà không có bị đánh thành bột phấn.

Mà lại một lần nữa bị tống bay ra ngoài. Tuy nhiên lần này hắn không phải chỉ phun một búng máu, bản thân bị trọng thương đơn giản như vậy.

Uy lực của Bảo Khí cho dù là cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp, cũng không thể chống lại được.

Tuy nhiên Tần Lập vẫn còn có chút xem nhẹ nội tình của Thánh Hoàng nhất mạch: không ngờ Lý Tư này ở thời khắc mấu chốt, trên thân thể xuất hiện một vầng hào quang màu lam, trong nháy mắt hình thành một vòng bảo hộ lam sắc bao bọc thân thể hắn bảo vệ ở trong đó.

Cho nên, tuy rằng thân thể Lý Tư rơi mạnh trên mặt đất, đồng thời lực rơi xuống tạo thành một cái hố to, nhưng Lý Tư vẫn hoàn toàn còn sống.

Tần Lập thần sắc không thay đổi, nếu quyết định sử dụng Bảo Khí, như vậy hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị gánh chịu hết thảy hậu quả. Ấn Chương như một tia chớp lại một lần nữa đánh vào Lý Tư.

Hào quang màu lam hộ thân kia nổi lên dao động kịch liệt, nhưng cũng không có bị phá vỡ.

Mà lúc này, Cơ Ngữ Yên cùng Cơ Nhân, hai người cũng đều đã tiến tới điên cuồng công kích vào Lý Tư trên mặt đất.

Hai mắt của Lý Tư hiện đầy vẻ tuyệt vọng. Hắn không nghĩ tới ở Cơ gia lại gặp phải võ giả cầm trong tay Bảo Khí, hơn nữa trên người thanh niên này không cảm giác được nửa điểm dao động nguyên lực, vì sao có thể sử dụng được Bảo Khí?

Hắn mang theo trên người Bảo Khí này, tên là Thủy Lam Chi Tinh cũng là một kiện Bảo Khí truyền lưu từ thời Thái Cổ đến nay.

Đương kim Thánh Hoàng thương hại hắn không thể công khai nhập vào Thánh Hoàng nhất mạch, không làm một đứa con có được quyền kế thừa Thánh Hoàng, nên đã cho Lý Tư Bảo Khí này.

Nhưng từ trước đến giờ Lý Tư chưa từng dùng tới, vì thế cho nên ở thời điểm lần đầu tiên bị công kích, thậm chí hắn quên mất mình còn có cái Bảo Khí này. Cho đến khi Tần Lặp sử dụng Bảo Khí công kích hắn, hắn mới đột nhiên nhớ tới, trên người mình còn có một kiện Bảo Khí phòng ngự.

Nhưng thứ này căn bản cũng không thể chống đỡ lâu lắm, nhiều lắm chỉ kiên trì thời gian chừng cạn chén trà nhỏ, cũng sẽ bị người phá vỡ, đến lúc đó nhất định hắn sẽ biến thành đống thịt vụn.

Trước đó Lý Tư hoàn toàn không nghĩ tới sẽ rơi vào cục diện như thế này, nếu không bằng vào thực lực của hắn, tuy rằng có thể bị thương, nhưng đánh bừa một trận, xử lý một hai người đối phương cũng không phải là vấn đề lớn.

Hiện tại hoàn cảnh đảo ngược, người ta không tổn hao một sợi lông gì, còn hắn...bản thân đã bị trọng thương, biến thành nỏ mạnh hết đà.

- Tiểu tử! Ngươi là người phương nào? Ta đây là Thánh Hoàng nhất mạch, chẳng lẽ ngươi không sợ Thánh Hoàng nhất mạch đuổi giết không chết không ngừng sao?

Tiếng gào của Lý Tư truyền khắp thung lũng.

- Sợ...đương nhiên sợ!

Tần Lập lạnh lùng nói:

- Cũng bởi vì sợ, nên hôm nay không thể không giết ngươi!

- Ngươi...Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lý Tư giận tím mặt, tuy nhiên lập tức, liền cười ha hả nói:

- Nói vậy ngươi chiếm được nhiều chỗ tốt của Cơ gia à? Cơ gia cho ngươi cái gì? Ta sẽ cho ngươi gấp đôi, à không...cho ngươi gấp ba! Chỉ cần ngươi cứu ta đi ra ngoài, về sau toàn bộ sản nghiệp của Cơ gia, ta phân cho ngươi một nửa...à bảy phần cùng được!

- Ưu đãi cái rắm! Lão tử vừa nhìn thấy ngươi đã không vừa mắt!

Tần Lập vừa tế ra Ấn Chương, điên cuồng công kích vòng phòng ngự của Lý Tư, vừa mắng.

- Tiểu tử! Ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Ngươi nhất định sẽ bị Thánh Hoàng nhất mạch đuổi giết không ngừng! Cho rằng giết chết ta thì sẽ không có việc gì sao? Ha ha ha! Không tin các ngươi cứ thử xem! Cha ta biết ta ở Cơ gia, nếu ta chết đi chính là các ngươi làm! Đến lúc đó, các ngươi ai nấy đừng nghĩ tới chạy khỏi! Cơ gia kia...cứ chờ diệt vong đi!

Lý Tư biết sự tình hôm nay đã không thể thiện, phẫn nộ điên cuồng chửi mắng.

- Nếu chết cũng là ngươi chết trước!

Cơ Nhân cười ha hả nói:

- Lý Tư! Nữ nhân của ngươi bị hai nam nhân đùa bỡn! Tên khốn đi chết đi!

Cơ Nhân trải qua dược vật tăng lên, giờ phút này cũng có lực công kích của cảnh giới Lôi Kiếp; cộng thêm Cơ Ngữ Yên trên cơ bản đã hiểu rõ trắng đen mọi chuyện, điên cuồng công kích; cùng với Bảo Khí của Tần Lập: nên cái chết của Lý Tư đã thành định cục rồi.

Lúc này, trong vòng phòng ngự của Bảo Khí, hai mắt Lý Tư bắn ra vẻ tuyệt vọng mà điên cuồng, hắn cười ha hả nói:

- Tốt! Muốn ta chết, các ngươi cũng phải theo cùng!

Nói xong, trong giây lát hắn đảo ngược kinh mạch, một lực lượng mạnh mẽ đánh ngược lại đan điền của hắn.

Cường giả cảnh giới Lôi Kiếp tự bạo, chỉ sợ toàn bộ Cơ gia cốc đều không giữ lại được.

Lúc này toàn thân Cơ Nhân cũng bộc phát ra một lực lượng kinh thiên, đột nhiên một trước một sau đánh vào Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên, hai người bắn tung lên bầu trời.

Hai người ai cũng không phòng bị hắn, lập tức bị lực lượng này của hắn đánh bay tung lên không trung, hai người đều bị chút vết thương nhẹ, bởi vì lực lượng Cơ Nhân tuy rằng cường đại, nhưng không phải công kích, mà là cứu người.

Cơ Nhân phát ra một tiếng gào thật lớn:

- Yên nhi! Đại bá thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi cha mẹ của ngươi...

- Ầm!

Lời còn chưa dứt, phía dưới liền truyền đến một tiếng nổ thật lớn. Lập tức sơn băng địa liệt.

Luồng lực lượng cường đại đến tột đỉnh này, lập tức phá tan mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, trong nháy mắt xuất hiện đầy trời sao.

Trong nháy mắt khi bị Cơ Nhân đánh bay lên. Tần Lập vươn tới nắm tay Cơ Ngữ Yên, tiếp tục bay lên cao trên bầu trời.

Sau đó hai người bị lực lượng vô cùng cường đại này tống bay lên cao hơn vạn thước.

Lúc này, luồng lực lượng đó mới bắt đầu dần dần suy yếu xuống.

Tần Lập oa một tiếng, phun ra một búng máu tươi, một tay ôm thắt lưng Cơ Ngữ Yên, một tay nắm Bảo Khí Ấn Chương. Lại nhìn xuống, từ phía dưới dâng lên một đám bụi mù như nấm vân thật lớn, toàn bộ Cơ gia cốc, hết thảy, tất cả đều hóa thành hư không.

Sau đó dẫn phát liên tiếp đất rung núi lở. sông băng chung quanh phạm vi mấy trăm dặm, toàn bộ đều đã bị ánh hưởng đến.

Tuyết lở sông băng vỡ vụn sụp xuống, xuất hiện các vết nứt cực kỳ to lớn.

Khóe miệng Tần Lập co giật kịch liệt vài cái, nếu vừa rồi không nhờ Cơ Nhân đánh hai người bay tung lên, cho dù hai người phát hiện ý đồ của Lý Tư, muốn trốn tránh chỉ sợ đều không kịp.

Cường giả cảnh giới Lôi Kiếp tự bạo, không ngờ uy lực kinh người như thế, uy lục so với vũ khí chung cực, vũ khí hạt nhân ở thế giới kiếp trước của mình, dường như cũng không kém chút nào.

Cả người Cơ Ngữ Yên đều hoàn toàn ngây dại, được Tần Lập ôm trong lòng, nhưng nàng không có chút phản ứng gì, thân thể hơi hơi run rẩy. Cảnh tượng trước mắt này, cho dù tố chất tâm lý có vững vàng mấy đi nữa, cùng phải phát mộng. Dù sao võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, ở trong ấn tượng của mọi người là tuyệt đối không có khả năng tự bạo.

Cho nên, cho dù cùng là võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, cũng gần như không có khả năng trải qua loại chuyện này. Cũng chỉ có người như Tần Lập, đã chân chính trải qua sinh tử, mới có thể trong khoảnh khắc mấu chốt đó, làm ra phán đoán chính xác nhất.

- Đại bá...của ta! Đại bá...đại bá...

Được Tần Lặp ôm trong lòng, Cơ Ngữ Yên đột nhiên dường như phục hồi tinh thần lại, điên cuồng vùng thoát ra khỏi cánh tay Tần Lập, sau đó bay xuống phía dưới, miệng phát ra tiếng thét chói tai thê lương.

- Đại bá...

Thanh âm này trong trời đêm truyền ra thật xa.

Tần Lập lập tức bay theo xuống, nhưng tốc độ Cơ Ngữ Yên quá nhanh, đợi đến lúc Tần Lập hạ xuống. Cơ Ngữ Yên đã quỳ gối thất thần bên bờ một cái hố sâu cả ngàn thước. Nàng quỳ ở đó không nhúc nhích.

Nguyên vốn Cơ gia cốc nhiều vô số kể Thụ Liên, hoa cảnh cây cối xinh đẹp, núi sông ao hồ chảy vòng quanh, giờ này khắc này, tất cả đều tan thành mây khỏi.

- Đại bá mất rồi! Mộ phần của cha mẹ cũng không còn...Không còn gì, cái gì cũng không còn!

Cơ Ngữ Yên quỳ ở đó, mặt không chút đổi sắc thì thào tự nói. Tần Lặp rơi xuống bên người Cơ Ngữ Yên, nhẹ giọng an ủi:

- Ngữ Yên! Không có việc gì, hết thảy đã qua rồi! Nàng phải kiên cường một chút, cha mẹ nàng là bị Hắc y nhân kia làm hại, mà hắn cũng đã chết rồi!

- Tần Lập! Ta không sao! Ta chỉ là đột nhiên cảm giác tâm hồn ta trống rỗng, rỗng không...Dường như thoáng một cái cũng không còn cái gì...ta mệt mỏi quá, huynh ôm chặt ta, được không?

Cơ Ngữ Yên nói xong, bỗng nhiên ngất đi.

Tần Lập một tay đỡ lấy Cơ Ngữ Yên, ôm nàng vào lòng.

Sau đó Tần Lập nhìn phần đất đạp dưới chân, không ngờ lại có cảm giác rất ấm áp. Đột nhiên Tần Lập nghĩ đến một chuyện không quan hệ gì với chiến tranh, đó chính là dường như hắn biết rõ thêm vì sao ở nơi Băng Tuyết Cực Hàn này, cũng sẽ xuất hiện vô sổ phúc địa, vấn đề chỉ ra tại trong lòng đất này.

Phía dưới tất cả phúc địa này nhất định đều có dung nham chảy ở dưới, chỉ là bị tầng băng thật dày này đè ép nên chưa bao giờ bùng phát lên, nhưng những nguồn nhiệt lượng này lại hình thành các nơi phúc địa.

Tần Lập lắc lắc đầu, không nghĩ tới vấn đề này nữa, nhìn Cơ Ngữ Yên trong lòng dường như đang ngủ say, thần tình đều là mệt mỏi cùng bi thương. Tần Lập biết trong một đêm này, cô gái nhìn như rất kiên cường này đã trải qua quá nhiều chuyện. Rất nhiều chuyện cả đời người cũng không thể gặp được, nhưng lại để cho nàng trong một ngày này đều đã trải qua hết thảy.

Nếu còn có thể giữ được trạng thái chuyện trò vui vẻ, vậy thì hoặc là người này không có tâm hồn, hoặc chính là một tên ngốc.

Bởi vì ngay cả Tần Lập, giờ phút này đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tuy nhiên Tần Lập rất rõ ràng, đây là một hồi hư thoát sau trận đại chiến, chỉ cấn nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ qua đi.

Động tĩnh bên này đã kinh động tới toàn bộ Cơ gia. Cơ Xương mang theo một đám dòng chính hạch tâm và giới cao tầng Cơ gia, rất nhanh liền đến nơi đây.

Nhìn Cơ gia cốc xinh đẹp trước đây, giờ biến thành một cái hố sâu khủng khiếp, giống như một con cự thú há to miệng cắn nuốt tất cả. Cái hố to sâu thẳm khiến mọi người đều sửng sốt đứng lặng nơi đó.

- Đây...đây...ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một người trung niên nòng cốt của Cơ gia, nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi, đứng ở bên Cơ Xương, trợn mắt há hốc mồm hỏi.

- Ta cũng muốn biết.

Trên gương mặt già lão của Cơ Xương kia, cũng đầy vẻ khiếp sợ.