Cơ Xương thở dài một tiếng:
- Rất nhiều người đều cho rằng chúng ta khoan nhượng bọn họ, là bởi năm đó bọn họ đưa rất nhiều lễ vật quý báu. Kỳ thật, nhưng lễ vật này tính là cái gì? Cơ gia ta kéo dài từ thời đại Thái Cổ đến nay, mấy thứ kia tuy rằng không kém, nhưng chúng ta lại thật sự đặt vào mắt?
- Vậy thì vì sao?
Cơ Ngữ Yên vẻ mặt hồ nghi nhìn gia gia mình.
Cơ Xương thở dài trầm mặc một lát, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, mới chậm rãi nói:
- Lý Tư chết hôm nay, là nhi tử ruột của Thánh Hoàng!
Tần Lập nghe xong lại không có cảm giác gì, bởi vì hắn căn bản không biết Thánh Hoàng này là ai. Nhưng Cơ Ngữ Yên lại cực kỳ hoảng sợ, mặt phấn lập tức trở nên trắng bệch, thất thanh nói:
- Cái này...cái này sao có thể chứ? Nhi tử của Thánh Hoàng...làm sao lại có thể làm ra loại chuyện này? Thánh Hoàng làm sao cho phép hắn xuất thế? Không phải nói bộ tộc Thánh Hoàng đều không thể xuất thế hay sao?
Vẻ mặt Cơ Xương cười khổ chỉ vào Thụ Liên cao to bên ngoài nói:
- Cơ gia chúng ta mỗi mười vạn năm, lúc Thụ Liên kết quả đều sẽ dâng ba phần hiếu kính cho Thánh Hoàng. Nhưng một trăm năm trước, phụ mẫu con bồi đắp ra dược phẩm đặc thù, có thể làm cho Thụ Liên nở hoa kết quả trong khoảng thời gian ngắn! Nhưng chuyện này lại bị nội gian trong gia tộc tiết lộ ra ngoài vì vậy Thánh Hoàng liền phái người tới hỏi, ngay lúc đó quả Thụ Liên đều đã hái xuống hết, đồng thời có hơn phân nửa đã được con ăn, chúng ta tự nhiên phủ nhận chuyện này.
Cơ Xương nói, đôi mắt thâm thúy nhìn Thụ Liên cao to bên ngoài chậm rãi nói:
- Nhưng không bao lâu sau, di nương của con dọn vào, lúc đó chúng ta cũng không nghĩ gì. Thẳng đến về sau, phụ mẫu con đột nhiên lại chết, di nương con đón nam nhân Lý Tư kia tới, lúc đó chúng ta mới tra ra là Lý Tư độc chết phụ mẫu con. Vì vậy đã muốn giết cả nhà bọn họ, báo thù cho phụ mẫu con.
- Tuy rằng gia tộc mẫu thân con cũng có chút thế lực, nhưng so sánh với Cơ gia ta mà nói còn kém nhiều lắm, hơn nữa chuyện này là bản thân bọn họ đuối lý trước. Nhưng đến khi chúng ta muốn ra tay, Lý Tư lại đột nhiên nói ra thân phận của hắn, chúng ta đương nhiên không tin, vì vậy phái người đi xin ý kiến Thánh Hoàng. Đứa nhỏ, con có biết Thánh Hoàng nói như thế nào hay không?
- Thánh Hoàng thừa nhận sao?
Vẻ mặt Cơ Ngữ Yên không dám tin.
Cơ Xương lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Thánh Hoàng tự nhiên sẽ không thừa nhận, nhưng hắn lại nói: Lý Tư là một vãn bổi của hắn, vãn bổi thích hồ đồ, người lớn cũng đừng chen vào...
Cơ Xương nói đến đây, nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó nói:
- Tiếp đó, lại có thị vệ bên cạnh Thánh Hoàng lặng yên đi tới gia tộc chúng ta, cho chúng ta rất nhiều bảo vật, nói cho ta: Lý Tư là một đứa con riêng của Thánh Hoàng, tuy rằng không thể bộc lộ, Thánh Hoàng cũng không thích hắn. Nhưng dù sao cũng là cốt nhục Thánh Hoàng, Thánh Hoàng cũng không thể trơ mắt nhìn con mình bị người ta giết...
- Yên Nhi, hiện giờ con đã rõ vì sao chúng ta chịu đựng bọn họ nhiều năm như vậy rồi chứ? Con biết, Cơ gia cốc này từ sau khi phụ mẫu con qua đời, ta mới lần đầu tiên đến đây, lòng của ta cũng không dễ chịu!
Cơ Ngữ Yên hai mắt có chút thất thần ngồi đó, một lúc lâu sau mới lộ ra nụ cười buồn bã, nói:
- Hôm nay ta giết hắn, chẳng phải chọc phiền phức lớn cho gia tộc hay sao?
Cơ Xương cười cười, nói:
- Cơ gia ta ở nơi Cực Hàn Băng Tuyết, thế lực khổng lồ, nếu thật đánh tới cũng không sợ. Thánh Hoàng còn có thể làm gì, tối đa cũng chĩ giao ra một kẻ chết thay, dẹp yên lửa giận của Thánh Hoàng, để hắn có cơ hội xuống thang, vậy là được rồi.
Cơ Xương nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Cơ Ngữ Yên cùng Tần Lập đều biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Lúc này, Tần Lập đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi:
- Cơ tiền bổi, vãn bổi có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?
- Ha ha! Người thanh niên, cứ hỏi đi.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cơ Xương hình như rất vừa ý Tần Lập, cười nói.
- Nếu năm đó bá phụ bá mẫu đã nghiên cứu chế ra dược phẩm đặc thù có thể thúc đẩy Thụ Liên sinh trưởng, như vậy phổi phương dược phẩm này, lẽ nào hiện giờ đã thất truyền hay sao? Vì sao Cơ gia không dùng thứ này bồi dưỡng ra một lượng lớn cao thủ, nếu vậy thì không cần sợ ai nữa.
Nghe Tần Lập gọi phụ mẫu của mình là bá phụ bá mẫu, Cơ Ngữ Yên mặt đỏ ửng, ánh mắt có chút tránh né, không dám nhìn thẳng gia gia mình.
Cơ Xương thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Dược phẩm kia là năm đó phụ mẫu Yên Nhi cũng mới chế tạo ra không bao lâu, lúc đó đích thật bọn họ cũng có chút bản thảo. Nhưng sau khi bọn họ chết, những bản thảo này cũng biến mất thần bí.
- Có thể là do bọn người Lý Tư lấy trộm hav không? Tần Lập hỏi.
Cơ Xương lắc đầu, nói:
- Có lẽ có khả năng này, nhưng mà bản thảo cũng không phải hoàn chỉnh, nếu không bọn họ cũng sẽ không ở lại nơi này trăm năm.
Cơ Xương nói rồi, nhìn thoáng qua hộp gỗ trong tay Cơ Ngữ Yên, nói:
- Hôm nay hắn ngăn cản các con mang hộp gỗ này đi, nhất định cho rằng phần ghi chép còn lại ở ngay bên trong hộp gỗ này.
Cơ Ngữ Yên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn gia gia nói:
- Có phải là gia gia cũng cho rằng như vậy?
Cơ Xương lắc đầu, nói:
- Bản thảo kia dù có bị người lấy được, cũng không có tác dụng, số lượng Thực vật sư trên đời này đã ít lại còn hiếm, không có Thực vật sư, vậy đừng mơ chế tạo ra loại dược phẩm này. Hơn nữa, dù là bọn họ có đợi ở nơi này một ngàn năm, cũng không có khả năng lấy được toàn bộ tư liệu dược phẩm. Năm đó phụ thân con từng nói với ta, bản thảo chế tạo dược phẩm đặc thù kia chỉ viết ra tám phần, còn lại hai phần ở trong đầu hắn cùng mẫu thân con.
Tần Lập nghe thế, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, thầm nghĩ phụ mẫu Cơ Ngữ Yên năm đó cũng không đơn giản. Không viết ra hết bản thảo, còn không phải là sợ loại chuyện ngày hôm nay?
- Thì ra là thế.
Cơ Ngữ Yên nhỏ giọng nói sau đó vươn tay mở ra hộp gỗ nhỏ này.
Bên trong, một đóa Liên Hoa đã khô chiếm hơn phân nửa hộp gỗ, yên lặng nằm đó. Bên cạnh, là một cây thoa Phượng Hoàng bằng vàng, còn có một người rối gỗ màu sắc rực rỡ. Ngoại trừ những thứ này ra, bên trong hộp gỗ này không còn gì khác.
Nhìn những thứ này, ánh mắt Cơ Ngữ Yên nháy mắt trở nên ôn nhu, giống như chớp mắt trở về những ngày không lo không nghĩ.
- Thụ Liên hoa?
Cơ Xương ánh mắt sắc bén, liếc mắt liền nhìn ra hoa khô kia là thứ gì.
Cơ Ngữ Yên gật đầu, đóng hộp gỗ lại, giao cho Tần Lập. Tần Lập tiện tay thu hộp gỗ này vào nhẫn trữ vật. Lúc này Cơ Ngữ Yên nói:
- Gia gia, kế tiếp ngài muốn làm sao đây? Không ngờ tới di nương của ta là con dâu Thánh Hoàng, gia gia dự định thu xếp bọn họ thế nào?
Cơ Xương chậm rãi nói:
- Hai mẹ con nàng ta, đã không thích hợp sống tiếp nữa. Chuyện hôm nay bọn họ đều nhìn thấy hết, chúng ta tùy tiện tìm một kẻ chết thay, các nàng sẽ không đáp ứng. Yên Nhi, con thấy chuyện này thế nào?
- Con...
Tuy rằng di nương tham dự chuyện giết hại phụ mẫu nàng, dù là không tham dự, ít nhất cũng là người biết. Nhưng giết bọn họ như thế. Cơ Ngữ Yên luôn cảm thấy có chút không đành lòng.
Lúc này Tần Lập nhẹ giọng nói:
- Cơ tiền bối làm như vậy rất đúng, sau khi bọn họ chết cứ trực tiếp chuyển thi thể cho Thánh Hoàng kia. Cứ nói là người chết giống như phụ mẫu Ngữ Yên năm đó, bên Cơ gia không tra được, đành bất lực mời Thánh Hoàng hỗ trợ điều tra, vậy là được rồi.
Cơ Ngữ Yên nói:
- Nói như vậy, Thánh Hoàng không phải liếc mắt là biết con hắn bị độc chết hay sao? Chính độc của bọn họ, làm sao bọn họ lại không nhìn ra?
- Ha ha, nhìn ra thì thế nào? Thừa nhận độc này là của nhà bọn họ? Vậy cái chết của phụ mẫu nàng năm đó...
Tần Lập nói đến đó, liền ngậm miệng im lặng.
Cơ Ngữ Yên nao nao, chớp mắt lập tức nói:
- Cũng phải nếu hắn biết rõ, cũng chỉ có thể tiếp thu chuyện này.
Lúc này, có người vào cửa, lặng lẽ thì thầm bên tai Cơ Xương vài câu. Cơ Xương gật đầu, biểu thị mình đã biết, phất tay cho người kia rời đi.
Sau đó nói:
- Một nhà ba người bọn họ đã bị chém đầu. Yên Nhi, thù lớn của phụ mẫu con...đã báo rồi.
Cơ Ngữ Yên yên lặng gật đầu, trong ba người chết, hai người có quan hệ huyết thống trực tiếp với nàng. Tuy rằng không có cảm tình gì với Tiểu Mạn, nhưng di nương cuối cùng cũng là thân nhân của nàng. Cho nên Cơ Ngữ Yên cũng không thể nói là hiện giờ mình thoải mái hay đau lòng, nàng ngẩng đẩu, nhẹ giọng nói:
- Gia gia, con muốn đi bái tế phụ mẫu một chút!
Cơ Xương gật đầu, nói:
- Được rồi, ta đi cùng với con.
Phụ mẫu Cơ Ngữ Yên được an táng ở một nơi khuất gió nhìn về hướng đông trong Cơ gia cốc. Bên dưới một gốc Thụ Liên cao hơn ngàn thước, có một phần mộ yên tĩnh nằm đó.
Cơ Ngữ Yên quỳ gối trước phần mộ phụ mẫu, yên lặng rơi lệ.
Cơ Xương đứng ở phía sau, cũng lặng lẽ không nói nhìn nhi tử mình yêu thương, mặt khác cũng nghĩ: Nếu như bọn họ không chết, sợ rằng hiện giờ Cơ gia đã siêu việt Thánh Hoàng, trở thành bá chủ chân chính vùng địa cực này rồi.
Đáng tiếc, trời không như ý người mà!
Tần Lập đứng đó, yên lặng khom người trước phần mộ này, trong lòng thầm nói: Thù của các người đã báo rồi cho nên nhị lão dưới chín suối hãy nhắm mắt, hiện giờ Ngữ Yên rất tốt, các người cũng không cần quá lo lắng.
Cùng ngày, Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên cũng không trực tiếp rời đi, do Cơ Xương giữ lại ở trong Cơ gia cốc. Đêm đó không ít cao tầng Cơ gia đều tới từ các nơi, nhìn thấy Cơ Ngữ Yên đều thổn thức không thôi tự nhiên là ôn chuyện một phen.
Thú vị là những người này đều coi Tần Lập trở thành phu quân của Cơ Ngữ Yên, lúc uổng rượu liền liều mạng mời rượu, muốn say ngã Tần Lập.
Bởi vì không nhìn ra cảnh giới Tần Lập, bọn họ đều coi Tần Lập là một thanh niên thực lực bình thường, tuy thái độ không có chỗ khinh thường, nhưng trong lời này cũng ít nhiều có chút rất tùy ý.
Tần Lập cũng không quan tâm cái này, ai đến cũng không cự tuyệt. Hắn căn bản không cần bức rượu ra khỏi cơ thể, chỉ cần dùng Tiên Thiên Tử Khí hơi trung hòa một chút, rượu uống vào tự nhiên sẽ chuyển hóa thành năng lượng tồn trữ lại.
Cho nên, dù có uống nhiều rượu hơn, Tần Lập cũng không coi trọng chuyện này.
Đến cuối cùng, loại hào sảng của Tần Lập, ngược lại được một ít người thưởng thức. Một nam nhân trung niên Cơ Ngữ Yên gọi là Thất thúc, mắt say nhập nhèm vỗ vai Tần Lập nói:
- Tiểu huynh đệ, thực lực không được...không có chuyện gì, cái đó không quan trọng. Chỉ cần có lòng, là có thể làm cho Cơ gia...thích cô gia giống như ngươi vậy!