Duy Ngã Độc Tôn

Chương 502: Cướp đoạt trí nhớ




Yên tĩnh!

Toàn trường, một mành tĩnh mịch.

Sáu gã võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đều ngây ngốc tại chỗ, miệng há hốc, thậm chí quên hô hấp. Bọn họ trợn mắt nhìn phía Hải Thiên Nam biến mất, trống không không còn gì -

Bốn phương tám hướng, những người quân nhân bản thổ Điền Trì quốc cùng dân chúng vây xem đều sững sờ tại chỗ, mở to hai mắt há hốc mồm ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ thậm chí không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng không một ai dám phát ra nửa điểm thanh âm.

Trường hợp mấy nghìn người vây xem không ngờ có thề đạt tới trình độ kim rơi có thể nghe thấy, mọi người đều có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Tất cả dân chúng Điền Trì quốc vậy xem đểu muốn biết đã xảy ra cái gì, nhưng không ai dám há mồm hỏi.

- A!

Một trong sáu. võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không rốt cục nồi giận gầm lên một tiếng, phá tan sự yên tĩnh trong nháy mắt, tiện tay đánh ra một đoàn quang mang màu đỏ lửa, đánh về phía Xà Xà.

Bên kia Bạch Trung Hỏa khoát tay, một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt như mặt trời bắn ra chặn lại, miệng quát lạnh:

- Chi biết khi đễ nữ tử, là thứ gì vậy...

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, đoàn hào quang màu lửa đỗ bị ánh sáng màu trắng cắn nuốt trong nháy mắt, sau đó hung hăng đánh lên người tên võ giả này. Thân thể tên này lập tức bị đánh thành cặn.

- Woaaa!

Những người vây xem bốn phương tám hướng lúc này rốt cục thấy chuyện gì xảy ra, lập tức kìm lòng không đậu phát ra một tiếng kinh hô. Trên mặt mọi người chậm rãi, chậm rãi, rốt cục...hiện lên một tia vui mừng.

Rốt cục, có người lá gan lớn đần, hét lớn một tiếng:

- Giết hay lắm!

- Giết hay lắm!

Huyết tính trong đáy lòng mấy ngàn người bị áp bức rốt cục trong nháy mắt này bộc phát mạnh mẽ, tiếng la rung trời, đinh tai nhức óc.

Cùng lúc, Bạch Trung Sơn, Thượng Quan Thi Vũ phân biệt xông lên đón hướng hai võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào chạy trốn, thậm chí là cơ hội tự bạo.

Toàn bộ đều là một chiêu đánh chết.

Cuối cùng, mấy võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không còn lại ngây ngốc tại chỗ, không biết tại sao bọn họ hoàn toàn mất dũng khí tự bạo, cũng không có tin tưởng chạy trốn, đại não trống rỗng thậm chí toàn bộ tinh thần thức hải đều trống rỗng.

Trong lòng bọn họ tràn ngập những dấu chấm hỏi thật lớn:

- Những người này từ đầu tới? Đây còn là người sao? Còn là người sao? Còn là người sao?

- Này...không công bình...

Đột nhiên một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không dường như chịu không nổi loại áp lực cực lớn này, đột nhiên hỏng mất lệ rơi đầy mặt lớn tiếng rống giận:

- Không công bình...Các ngươi...Các ngươi thực lực mạnh hơn chúng ta rất nhiều lẩn...Đây là khi dễ người...

- Phì!

Trong đám người xem náo nhiệt, có người nhìn rõ ràng, mắt thấy đám súc sinh gây tai họa toàn bộ Điển Trì quốc sắp bị người giết sạch, rốt cục khôi phục dũng khí, hướng về phía người lên tiếng này phi một tiếng khinh miệt, nồi giận mắng:

- Tên súc sinh ngươi! Lúc các ngươi dẫn người giết đàn chúng Điền Trì quốc ta có từng

nghĩ đến công bình hay không? Lúc các ngươi cướp tỷ muội chúng ta, con gái chúng ta, có từng nghĩ đến công bình hay không? Lúc các ngươi tàn sát hết cả hoàng thất yêu dần của chúng ta, có từng nghĩ đến công bình hay không?

- Đúng vậy! Các ngươi không chi là một đám súc sinh, mà còn là một đám tiểu nhân đê tiện...

Lại có người nối tiếp:

- Nguyên lai lúc các ngươi chiếm thượng phong, các ngươi liền đại biểu cho quyền thì các ngươi liền đại biểu cho quy củ, cho luật pháp. Khi các ngươi gặp người mạnh hơn, các ngươi mới nghĩ đến công bình? Phi! Chúng ta đều hận không thể làm ngươi chết nhanh hơn!

- Đúng! Giết hắn...

- Anh hùng. Giết đám súc sinh này. Con gái của ta chính là bị bọn họ cướp đi...ô ô.

- Muội muội ta cũng bị bọn họ cướp đi, đám súc sinh trời đánh này, bọn họ không phải người.

- Giết hắn!

- Giết hắn!

Bốn phương tám hướng, quần chúng vẻ kích động, tiếng giết vang lên như sóng dậy.

Hai tên võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ, bị dân chúng bình thường thế tục mà bọn họ vẫn coi là con kiến này măng cho câm miệng không trả lời được.

Rốt cục hai võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đưa ra tôn nghiêm thuộc về võ giả, ngẩng đầu, nhìn đám người Tần Lập nói:

- Động thủ giết chúng ta đi!

- TỔng bộ Thiết Huyết Đường ồ nơi nào?

Tần Lập nhìn hai người này, trực tiếp hỏi.

Hai võ giả này nao nao, lập tức cười thảm lên, nguyên bản còn tường rằng vì xung đột mà trêu vào người không thể trêu chọc, hiện tại mới biết, nào phải xung đột gì đâu. người ta vốn là tới vì Thiết Huyết Đường bọn họ.

- Đừng nghĩ từ miệng chúng ta biết được bất kỳ tin tức gì về Thiết Huyết Đường. Tuy nhiên, chúng ta ngay ở dưới chờ ngươi, nhất định sẽ có người báo thù rửa hận cho chúng ta!

Một võ giả Phá Toái Hư Không lạnh mặt nói, sau đó rút trường kiếm sau lưng, đặt ngang lên cồ định tự sát.

Tần Lập vẫn không có bất kỳ động tác nào bỗng nhiên động. Không ai thấy rõ chuyện gì, chỉ trong nháy mắt Tần Lập liền xuất hiện bên cạnh hai người này, khống chế hai người bọn họ sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Nếu ta không muốn các ngươi chết, các ngươi muốn chết cũng thật không dễ dàng.

- Ngươi...ngươi rốt cục là ai? Sĩ có thể giết không thể nhục!

Một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không mặt đỏ bừng, hắn phát hiện mình một chút khí lực cũng không tụ tập nồi, muốn tự bạo lại càng là chuyện không có khả năng, không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi.

Võ giả tới cảnh giới bọn họ, tử vong cũng không phải là một chuyện quá đáng sợ. Nhưng nếu bị người bắt sống, còn mất đi tất cả lực lượng vốn có, mặc người xầm lược, đối với bọn họ mà nói so với chết còn đáng sợ hơn.

- Ha ha, ta làm nhục các ngươi, các ngươi có ý kiến gì?

Tần Lập lộ ra bộ mặt tươi cười đáng giận, nhìn hai võ giả Phá Toái Hư Không ngoài mạnh trong yếu này, bộ dạng mười phần ác ma.

Tiệp theo, sắc mặt Tẩn Lập bỗng nhiên biến đổi, cả giận nói:

- Các ngươi chăng lẽ chưa từng khi dễ người khác như vậy? Lúc các ngươi giết hại người khác, có từng nghĩ tới minh sẽ có hôm nay? Các ngươi tuyệt đối không nghĩ vậy, ta nói đúng chứ? Yên tâm, ta sẽ không hỏi các ngươi bất kỳ vấn đề gi. Đừng tưởng rằng các ngươi không mở miệng, ta không có cách nào biết được những gì ta muốn biết.

Tần Lập nói xong, tại mọi người nín thở nhìn chăm chú, tinh thần lực trực tiếp đâm phá tinh thần thức hải của một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, cướp trí nhớ bên trong.

Loại thù đoạn nảy bình thường mà nói nếu không phải thâm cừu đại hận hoặc tới mức cực kỳ trọng yếu, sẽ không dễ dàng có người sử dụng. Bởi vì quá mức ác độc.

Rất nhiều truyền thuyết trên Thiên Nguyên Đại Lục có sự khác biệt không lớn với kiếp trước của Tẩn Lập. Mọi người tin tường, sau khi chết là có linh hồn, hơn nữa có thể luân hồi chuyển kiếp.

Mà Tẩn Lập xuyên qua, kỳ thật cũng chẳng khác nào đan giản chứng minh chuyện này. Hơn nữa, võ giả trên Thiên Nguyên Đại Lục đều sống rất lâu dài, mấy trăm tuối đều xem như còn trẻ, lão quái vật sống mấy ngàn năm chỗ nào cũng có, mà mấy linh thú bên cạnh Tẩn Lập đều là những lão yêu tinh sống han vạn năm.

Nếu đặt ở kiếp trước của Tần Lập, quả thực là thần tiên chân chính. Kỳ thật bản thân Tần Lập cũng đã sớm biến thành thần tiên trong mắt người thường.

Cho nên, linh hồn con người, là tồn tại. Mà trực tiếp dùng tinh thần lực cướp trí nhớ, sau khi chiếm được trí nhớ cũng tương đương trực tiếp giết chết linh hồn.

Sau khi chết đi, cũng không có bất kỳ ý thức gì, không có linh hồn chuyền thệ, triệt để tiêu vong trên đời này.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tần Lập rất nhanh chiếm được tin tức mình muốn ờ trong tinh thần thức hải của võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không này, nghiêng người, nhìn về phá người kia

Trong nháy mắt Tần Lập nghiên người, người bị Tần Lập hủy diệt linh hồn "phịch" một tiếng ngã nằm trên đất, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, trong mắt tràn ngập thống khổ, ngay cà biểu tinh này đều có thể dọa vô số người. Có thể thấy được, trước khi chết người này bị thống khổ mức nào.

Tần Lập nhìn võ giả Phá Toái Hư Không vẻ mặt sợ hãi này, mỉm cười:

- Ngươi tự nói hay là ta động thủ?

- Ta nói...Ta nói...Ngươi hỏi cái gì, ta cũng nói hết...

Võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không này hàm răng không ngừng chạm vào nhau, toàn thân run rẩy. Võ giả tới loại cảnh giới như hắn, như thế nào chưa từng nghe qua thủ đoạn cướp lấy trí nhớ? Chỉ là bọn họ chỉ nghe nói mà chưa từng nghe qua bất kỳ người nào có được loại năng lực này.

Hôm nay rốt cục được chứng kiến, chì tiếc hắn không có một chút cảm giác khoái trá mở rộng tầm mắt nào. Bởi vì phần kiến thức này tạo dựng nên trên cơ sở bọn họ là người bị hại. Nhìn đồng bạn chết thảm, võ già cảnh giới Phá Toái Hư Không nào còn nửa điểm phong độ cùng tôn nghiêm của võ giả cao cấp, chỉ thiếu không quỳ xuống dập đầu cầu Tần Lập.

- Ta đột nhiên không muốn biết cái gì nữa.

Tẩn Lập cười nhàn nhạt, nhìn đối phương ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập oán độc cùng tuyệt vọng, nói:

- Bởi vì thứ ta muốn biết, vừa rồi đã biết. Nghe ngươi lặp lại lần nữa, có ích lợi gì?

- Vậy ngươi giết ta...giết ta...giết ta...

Võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không này cũng biết mình khẳng định không có kết cục tốt, không khỏi điên cuồng lớn tiếng rít gào về phía Tần Lập.

Mày liễu Xà Xà dựng thẳng; định xông lại một chưởng vỗ chết người này, dám hò hét với công tử, trực tiếp giết chết, thì lại bị Tần Lập ngăn lại. Tần Lập nhìn thoáng qua đám quân nhân cùng dân chúng chung quanh, từ trong mắt bọn họ thấy được chờ đợi, thản nhiên cười nói:

- Xà Xà! Cô không biết là, giao người này cho đám dân chúng kia, sẽ càng thích hợp hay sao?

Xà Xà chi là đơn thuần nhưng chi số thông minh rất cao, tròng mắt xoay chuyển liền nghĩ ra dụng ý Tần Lập làm vậy, không khỏi cười dài nói:

- Vậy nghe theo công tử!

Tần Lập lúc này hướng về bốn phía hô lớn:

- Các vị hương thân phụ lão Điền Trì quốc. Chúng ta chỉ là trên đường đi ngang qua, nghe nói đám người tản bạo bất nhân, làm hai quốc gia, khi nhục dân chúng, do đó ra tay, thay phụ lão Điền Trì quốc trừ bỏ đám người này. Hiện tại, một người còn lại này thực lực rất mạnh, còn có một số bị chúng ta bắt lấy, hiện tại ta giao hắn cho các vị. Bọn họ đã mất năng lực phản kháng, tùy ý các vị xử trí Điền Trì quốc, từ nay về sau lại là lãnh thổ của các vị.

Đám người vây xem im lặng, ngay sau đó đột nhiên tiếng hoan hô rang trời nổ lên, vô số người lệ rơi đầy mặt, miệng gào thét những lời người khác nghe không hiểu. Vô số người điên cuồng xông tới phía đám người đã bị khống chế.