Duy Ngã Độc Tôn

Chương 39: Thiết Giáp Ngạc




Tần Lập đầu tiên là sửng sốt, trong phút chốc phục hồi tinh thần lại, giận dữ quát một tiếng. Hắn lăng không nhảy lên, hung hăng đá một cước lên trên thân thể con quái vật màu đen này. Trong nháy mắt, Tần Lập cảm giác được dường như mình đá lên một tấm thép vậy, cứng rắn nặng nề!

- Tê!

Quái thú phát ra một tiếng kêu thảm mang theo phẫn nộ, thân thể bị một cước của Tần Lập đá bay rơi sang bờ sông bên kia. Con sông nhỏ chỉ rộng khoảng bảy, tám thước, Tần Lập sau khi đá một cước bay ra không đợi thân hình rơi xuống đất nguyên lực mênh mông trong cơ thể cấp tốc vận hành. Thân hình hắn như một con hùng ưng bắt thỏ, một lần nữa ngưng ở không trung tùy tay rút một thanh kiếm tinh cương đâm hướng quái thú rơi xuống!

Chuyện xảy ra rất đột ngột, Bộ Vân Yên lúc này mới phục hồi tinh thần lại khẽ nhếch miệng, một đôi mắt đẹp trợn tròn, lẩm bẩm nói:

- Đây là công phu gì? Hoàng cấp bậc một?

Tần Lập quán chú nguyên lực lên thanh kiếm trong tay, trường kiếm phát ra một hồi rung động rất nhỏ. Một đạo khí thể màu tím nhạt từ mũi kiếm ló ra khoảng nửa thước. Khí thể màu tím này cực kỳ sắc bén, mở ra toàn bộ lân giáp như tấm thép trên lưng quái thú trong nháy mắt. Quái thú phát ra tiếng rống thật lớn, há mồm phun ra một đạo băng tiễn màu trắng bắn về phía Tần Lập.

Tần Lập lắc mình, đạo băng tiễn bay sát qua vai hắn. Một cỗ ý lạnh khiến Tần Lập không kìm được run cả người, quái thú lúc này ở trong bụi cỏ nhìn không thấy bộ dáng. Tuy nhiên một kiếm này của Tần Lập cũng khiến cho con quái thú bị thương nghiêm trọng. Tần Lập không chút do dự lại đánh một kiếm tới con quái thú toàn thân đầy lân giáp tối đen đang trong bụi cỏ này, lại đâm vào miệng vết thương cũ, từ trên xuống dưới đâm xuyên qua!

Thân thể quái thú cứng ngắc, chợt nghe "crắc" một tiếng. Thanh kiếm tinh cương Tần Lập vừa mới mua không ngờ bị kẹp gãy, tuy vậy con quái thú này cũng chết không thể chết lại nữa.

Lúc này, xa xa truyền đến một hồi thanh âm, cũng là đám người A Hổ không đi quá xa nghe động tĩnh bên này vội cấp tốc trở về. Bọn họ thấy Bộ Vân Yên như trước đứng ở chỗ cũ ngẩn người mà Tần Lập thì đứng ở bên kia bờ sông nhỏ.

A Hổ trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Bộ Vân Yên nói gấp:

- Tần Lập câu cá. Từ trong nước một con quái thú vọt ra, thực khủng bố tuy nhiên dường như đã bị giết chết.Nguồn: http://truyenfull.vn

Lúc này, Tần Lập khom người, từ trên mặt đất cầm cái đuôi nhấc nó lên. Quái thú dài hơn một mét, giơ lên không ngờ có sức nặng không dưới trăm cân. Tần Lập nhìn quái thú có chút giống cá sấu này, nói với A Hổ:

- Ta đang câu cá ai ngờ câu ra thứ này. A Hổ đại ca! Huynh biết thứ này không? A Hổ đại ca?

Tần Lập bỗng nhiên phát hiện không chỉ là A Hổ mà ngay cả lãnh mỹ nữ Lãnh Dao khuôn mặt cả ngày lạnh lẽo, Hà lão tam cợt nhả cùng với Lý Kiếm chất phác đều dùng một loại ánh mắt khó tin nhìn mình.

Sau khi Bộ Vân Yên thấy rõ quái thú trong tay Tần Lập, không kìm nổi "A" một tiếng sợ hãi, lập tức che miệng nhỏ nhắn của mình. Sau đó nàng cũng dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật, đánh giá Tần Lập.

- Các người...làm sao vậy? Trên mặt ta có hoa sao?

Tần Lập tùy ý cười nói, cầm theo quái thú, mũi chân điểm nhẹ xuống đất. Sông nhỏ bảy, tám mét đối với Tần Lập mà nói căn bản không sao cả. Nháy mắt rơi xuống đất, tro bụi trên mặt đất dường như cũng không bốc lên bao nhiêu. Điều này làm cho ánh mắt mọi người nhìn hắn càng thêm vài phần quái dị.

- Bịch!

Tần Lập thấy bộ dáng những người này như gặp quỷ, vừa bực mình vừa buồn cười, tay cầm quái thú trực tiếp ném tới trước mặt Bộ Vân Yên.

- A!

Bộ Vân Yên hét lên một tiếng, thân hình cực nhanh nhảy ra sau mấy mét, sau đó nổi giận đùng đùng nhìn Tần Lập:

- Tiểu tử thối. Muốn chết phải không?

Tần Lập cười hắc hắc:

- Ai bảo bộ dạng các ngươi đều như gặp quỷ vậy!

A Hổ lúc này mới không kìm nổi, lắc đầu cười khổ nói:

- Tần lão đệ. Chuyện này ngươi không thể trách chúng ta. Ai có thể nghĩ đến ngươi che giấu sâu như vậy? Thân thủ tốt đến như vậy không ngờ còn có người nói ngươi là Hoàng cấp bậc một. Thật con mẹ nó...

A Hổ không kìm nổi mắng một câu thô tục, sau đó chỉ vào con quái thú toàn thân lân giáp dữ tợn, đen tuyền trên mặt đất nói:

- Ngươi có biết đây là con gì không?

Tần Lập lắc đầu, thầm nghĩ lời này không phải vô nghĩa sao. Nếu ta biết còn hỏi ngươi làm gì!

- Nó gọi là Thiết Giáp Ngạc! Linh thú chân chính đấy!

Hà lão tam tặc lưỡi mấy tiếng, sau đó giơ tay cái hướng Tần Lập:

- Huynh đệ, thật sự khâm phục ngươi! Bờ sông này chúng ta cắm trại không dưới mấy mươi lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua thứ này. Tuy rằng nó là linh thú cấp thấp nhưng giảo hoạt vô cùng. Ngươi có biết một thân bì giáp này của nó giá trị bao nhiêu tiền không?

- Bao nhiêu tiền

Nói đến tiền, ánh mắt Tần Lập sáng ngời. Không có gì lạ, hiện tại hắn thiếu nhất chính là tiền.

Lãnh Dao trợn mắt liếc Tần Lập một cái, dường như cảm thấy được tiểu tử này quá mức coi trọng tiền tài. Giá trị da Thiết Giáp Ngạc cực cao, sau khi chế thành nhuyễn giáp, đao kiếm tầm thường căn bản chém không rách. Nói nó đao thương bất nhập cũng không tính là khoa trương!

- Thứ này thoạt nhìn thế nào cũng phải hơn trăm tuổi! Kiếm pháp của ngươi thật đúng là linh hoạt sắc bén, không ngờ có thể xuyên thấu. Ta phỏng chừng, bộ da ít nhất phải một vạn lượng bạc!

Hà lão tam di chuyển vòng quanh Thiết Giáp Ngạc hai vòng, không ngừng thở dài:

- Vận khí của tiểu tử ngươi...Tuyệt!

A Hổ lúc này mới nói:

- Sợ rằng còn không chỉ như vậy. Các ngươi có thấy không, một kiếm này của Tần lão đệ vừa lúc đâm vào trên lưng Thiết Giáp Ngạc. Cho dù làm thành khôi giáp cũng hoàn toàn không ảnh hưởng. Nếu bán đấu giá ở Nghiệp đoàn thợ săn, ít nhất có thể bán đến ba vạn lạng bạc!

Mọi người không kìm nổi hút sâu một ngụm khí lạnh, ba vạn lượng bạc! Đây thật sự không phải là một con số nhỏ. Năm mươi lượng bạc đã có thể mua được một đại viện ở thành Nam. Hai ngàn lượng bạc có thể cho một nhà năm người cơm áo đầy đủ cả đời!

Cho dù là gia tộc lớn gia tài vài trăm vạn như Tần gia hay Thượng Quan gia cũng không thể không đem mấy con số này vào mắt!

Ánh mắt mọi người hướng về phía Tần Lập lại có thêm vài phần hâm mộ. Đoàn đội bọn họ ở Nghiệp đoàn thợ săn xem như đứng đầu. Mỗi một năm cũng chỉ thu vào khoảng mười vạn, chia đến mỗi người cũng chỉ hơn một vạn lượng. Bởi vì A Hổ là đoàn trưởng, cho nên được nhiều nhất.

Đây là quy củ của đoàn đội mạo hiểm. Người có năng lực thì được nhiều, không có ai là không phục.

Tần Lập nhìn ra ánh mắt mọi người, trong lòng cười thầm nhìn A Hổ nghiêm túc nói:

- A Hổ đại ca! Xử lý nó thế nào, huynh quyết định!

A Hổ nao nao, lập tức hiểu rõ ý tứ của Tần Lập, xua tay nói:

- Không được. Thợ săn có quy củ của thợ săn. Ngươi săn bắt Thiết Giáp Ngạc này hoàn toàn trong tình huống ngẫu nhiên, độc lập đoạt được. Dựa theo quy củ, chia cho mọi người một phần, mỗi người mấy trăm lạng bạc đã là cao nhất. Còn nếu coi là đoàn đội cùng đoạt được là không thể!

Mọi người lúc này cũng đều phục hồi tinh thần, đều từ chối. Bọn họ đều biết tình hình của Tần Lập, tuy rằng ba vạn lượng bạc không phải số lượng nhỏ nhưng vậy còn không đến mức khiến đám thợ săn hào sảng này đỏ mắt.

Tần Lập ấm áp trong lòng. Chuyện thấy hơi tiền nổi máu tham này hắn gặp rất nhiều, người tuân thủ quy củ như bọn họ càng ngày càng ít, vì thế hắn cười nói:

- Buổi sáng ta đã nói rồi, nếu ta gia nhập các người tự nhiên là một phần tử trong đoàn đội. A Hổ đại ca! Không nên nhiều lời. Nguyên vốn ta chỉ nghĩ lần này có thể kiếm được khoảng trăm lượng bạc đã là mỹ mãn. Việc này đã vượt qua đoán trước của ta rất nhiều, các người nếu coi ta là một phần tử trong đội thì không nên đưa đẩy. Bằng không, ta sẽ quay đầu rời khỏi!

Tần Lập nói như đinh đóng cột, đám người A Hổ không khỏi nhìn Tần Lập bằng con mắt khác trước. Thân thủ tuyệt hảo, tính tình hào sảng thái độ làm người trượng nghĩa. Hiếm thấy nhất chính là hắn còn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành!

- Được!

A Hổ vỗ bả vai Tần Lập thật mạnh, có chút cảm khái nói:

- Huynh đệ như ngươi, ta nhất định phải kết giao!

Bộ Vân Yên đôi mắt quyến rũ nhìn Tần Lập, nhu mì nói:

- Tần đệ đệ! Ngươi thành phú ông, có muốn tính toán về tiểu nữ tử làm tiểu thiếp cho ngươi gì đó không?

Tần Lập làm ra một bộ sắc lang, hắc hắc cười nói:

- Tốt! Vậy lại đây, trước tiên cười với đại gia một cái!

- Phì! Đi chết đi!