Vào ngày đại hôn của Trầm Nhạc Thiên Cơ Môn.
Một đám cường giả Thôi gia tới gây sự, một hắc y nữ tử mạnh mẽ kéo trở lại một đại năng Phá Toái Hư Không muốn xé rách không gian thoát đi. Hắc y nữ tử đó được người trẻ tuổi Huyền Đảo ngầm xưng là đẹp nhất, cường hãn nhất, thần bí nhất Huyền Đảo. Không phải chính là vị trước mắt này sao? Nếu là quá khứ, Phong Tử Kỳ nhìn thấy hắc y nữ tử trong truyền thuyết còn phải ngưỡng mộ một phen, trong lòng thầm ý dâm một hồi nhưng hôm nay, lúc đối mặt với hắc y nữ tử này, hắn chỉ cảm giác được cả người lạnh run, có loại cảm giác không dám thở.
Ánh mắt hắc y nữ tử này giống như là lưỡi đao đâm thẳng vào nội tâm Phong Tử Kỳ, đâm phá một chút tôn nghiêm cùng kiên cường nhỏ bé của hắn thành mảnh nhỏ. Phong Tử Kỳ miệng ấp úng, dường như muốn nói một chút gì đó để tìm về một chút tôn nghiêm, nhưng khi đối diện với ánh mắt cực kỳ ác liệt của hắc y nữ tử này, chung quy muốn nói gì cũng không thành lời.Nguồn: http://truyenfull.vn
Tần Lập sắc mặt lạnh lùng đứng tại chỗ, thần thức khổng lồ tản mát ra bốn phương tám hướng, tràn lan toàn thành Phong Sa. Thần thức giống như một đám sương, nhẹ nhàng xẹt qua một đám thân thể dao động rõ ràng, khóe miệng hắn không kìm nổi hiện ra một ý cười lạnh lẽo.
Xem ra vẫn có rất nhiều người quan tâm đến nhất cử nhất động ở nơi này.
Quả nhiên, người có dã tâm trên đời này cho tới bây giờ nhiều hơn trong tưởng tượng rất nhiều! Cổ họng Phong Huyền trở nên cực kì khàn khàn, trong nháy mắt như đã già thêm mấy chục tuổi.
Bất kì ai đột nhiên gặp loại đả kích này, chỉ sợ đều không thể dửng dưng không để ý.
Cho nên võ giả giống như Phong Huyền, cũng đã được coi là hạng người tâm tính tu vi cường đại rồi.
Trong đôi mắt lão, tất cả đều là vẻ phẫn nộ cùng oán độc, hướng về phía Tần Lập, khàn khàn nói:
- Tần Lập! Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, có chuyện gì, ngươi cứ việc tính vào lão phu! Là lão phu cho hắn đi đánh phụ thân ngươi. Khoản nợ này có thể coi như là tính vào lão phu là được. Hừ! Làm khó một vãn bối cũng không phải hành động của kẻ anh hùng.
Tần Lập làm ra vẻ mặt ngu ngốc nhìn Phong Huyền, lắc đầu nói:
- Thứ nhất, ta năm nay vừa mới được hai mươi tuổi, cho nên không nên coi ta trở thành lão bất tử giống như ngươi. Thứ hai, ta cho tới bây giờ chưa từng là một anh hùng, cũng không muốn làm một anh hùng.
- Ngươi thật ra có thể coi ta là một...ác nhân - một ác nhân tội ác tày trời. Anh hùng...đều là để giẫm đạp! Dùng để khi dễ! Chỉ có ác nhân mới có thể khiến người khác gặp ác mộng, đồng thời làm người ta sợ hãi.
Lời này của Tần Lập vừa nói ra, không ít con cháu Tần gia đều có vẻ mặt kinh ngạc, ngạc nhiên, sau đó đều trầm tư. Có một số không kìm lòng lắc đầu, nhưng càng nhiều lại lộ ra vẻ đồng tình.
Biểu hiện của Xà Xà cùng Lãnh Dao thì trực tiếp hơn nhiều, trong mắt đều là tia sáng kỳ dị liên tục nhìn Tần Lập. Hiển nhiên hai nữ nhân xinh đẹp này, ở sâu trong nội tâm cũng không phải là hạng người hiền lành gì.
- Ngươi...
Phong Huyền sống đã nhiều năm như vậy, chỉ sợ cũng là lần đầu tiên nghe đến lí luận này, cả người tức giận run run, chòm râu dưới cằm rung rung. Cả nửa ngày lão cũng không nói tiếp được một lời.
Còn có thể nói gì? Nói Tần Lập chấp nhận đọa lạc? Nói hắn là người mê hoặc người khác sao? Vậy thì cũng phải có tư cách đó! Bởi vì hiện tại Tần Lập là dao thớt, mà lão là thịt cá. Lão có tư cách gì mà tranh luận chuyện này với Tần Lập?
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hiện tại Phong Huyền hoàn toàn bất đắc dĩ, lão dường như cảm giác được trong mắt Tần Lập này sát khí tuy đậm nhưng dường như là đang băn khoăn một chút gì đó. Giống như...giống như không dám trực tiếp giết người. Vừa nghĩ đến đây, Phong Huyền tạm thời quên mất đau đớn, đầu óc nhanh chóng vận chuyển lập tức nghĩ đến một lý do: thành Phong Sa hiện tại nhân tài khắp nơi, cường hào ác bá khắp nơi đều tụ tập về.
Nếu lúc này mà Tần Lập dám đại khai sát giới, như vậy chỉ sợ ngay sau đó Tần gia sẽ bị đám người kia đả kích điên cuồng! Loại thời điểm này, đừng nói rất nhiều gia tộc vốn có giao tình với Phong gia, cho dù không có cũng sẽ lợi dụng cơ hội này, giơ lá cờ vì bằng hữu trút giận, đứng về phía chính nghĩa, khởi xướng tấn công Tần gia! Phong Huyền trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, trên mặt lão chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh. Chẳng qua miệng vết thương đau đớn cũng đang nhắc nhở lão, người trẻ tuổi trước mặt này, cũng không phải hạng người nhân từ. Nếu thực sự chọc giận hắn, không chừng hắn sẽ liều lĩnh bất chấp.
Nghĩ vậy, Phong Huyền nói tiếp:
- Tần Lập, chúng ta không ngại nói trắng ra. Ta biết ngươi băn khoăn cái gì, không bằng chúng ta làm một cái giao dịch!
Ánh mắt Tần Lập từ trên người Phong Tử Kỳ chuyển đến trên mặt Phong Huyền, không tỏ vẻ gì nhưng không biểu hiện ra ý tứ phản đối.
Phong Huyền tự cho là đoán trúng tâm tư Tần Lập, nói:
- Những gì Phong gia chúng ta đã làm lúc trước, mặc dù có chút quá đáng. Nhưng đây cũng là thuận theo đại thế của Huyền Đảo này...
Lão còn chưa nói xong liền bị Tần Lập không kiên nhẫn cắt ngang.
- Con mẹ ngươi, nói như rắm!
Tần Lập đột nhiên mắng như tát nước:
- Còn tưởng rằng miệng chó của lão có thể nói ra lời có đạo lý gì đó, không nghĩ tới đến lúc này rồi mà lão còn không quên tô son trát phấn cho sai lầm của mình! Thuận theo đại thế? Thuận theo...đại thế con mẹ ngươi! Lão nghĩ rằng ta đang băn khoăn cái gì? Lão cho rằng ta không dám giết lão, là bởi vì lo lắng các gia tộc rác rưởi đang rình coi nơi này? Lão thật sự là ngu ngốc!
Tần Lập nói xong, rút Ẩm Huyết kiếm ra khỏi vỏ, vung lên phát ra một cỗ kiếm khí.
Bên trong kiếm khí ẩn chứa một cỗ sát khí giết chóc thuần túy. Vừa rồi Phong Huyền đã bị thương nặng, cho dù lão ở trạng thái đỉnh phong cũng căn bản không thể ngăn cản một kiếm này. Cho nên thân thể Phong Huyền lập tức bị đạo kiếm khí này chém thành hai mảnh! Khoảnh khắc trước khi chết, trong lòng Phong Huyền tràn ngập kinh ngạc, nghi hoặc cùng khó hiểu. Lão không rõ vì sao người trẻ tuổi này nói ra tay là ra tay, nhưng lại tùy ý kiêu ngạo chửi đám gia tộc môn phái đang ngầm chú ý ở xung quanh. Chẳng lẽ hắn không hiểu được tàng phong nội liễm sao?
Chẳng lẽ hắn không sợ những gia tộc, môn phái này điên cuồng trả thù sao? Phong Huyền bị một kiếm của Tần Lập bổ đôi, kết quả này địch thật ra ngoài dự đoán của rất nhiều người. Những người thủy chung dùng thần thức chú ý nơi này đều bị một câu nói vô cùng kiêu ngạo của Tần Lập làm cho sửng sốt. Ngay sau đó, Phong Huyền liền bị chém chết!
Một đám người Phong Tử Kỳ của Phong gia đều đứng ngây như phỗng, gần như mất năng lực suy nghĩ.
Bọn họ đều ngây ngốc nhìn Tần Lập, quên phẫn nộ, quên đả kích, quên chỉ trích. Còn lại chỉ là vô cùng vô tận...sợ hãi!
- Được rồi. Vừa rồi ta mới thất thần một chút, lão già đã liên tưởng đến nhiều thứ như vậy. Hiện tại, tới phiên ngươi!
Tần Lập ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Phong Tử Kỳ:
- Ngươi dám ra tay đả thương người, mà lại còn đánh thương có chừng có mực như vậy. Trước đó, ngươi nhất định là vì hành vi cử chỉ của mình mà cảm thấy kiên ngạo, đúng không? Có phải hay không? Ngươi nhất định cảm thấy rằng ngươi khống chế chiêu thức đã đạt tới một cảnh giới lô hỏa thuần thanh, tuy rằng thực lực của ngươi chưa tới Chí Tôn nhưng ngươi nhất định cho rằng cho dù võ giả Chí Tôn cũng không có gì đặc biệt hơn ngươi!
Tần Lập thản nhiên nói, miệng Phong Tử Kỳ lại càng ngày càng mở lớn, khó tin nhìn Tần Lập. Trong lòng hắn ngạc nhiên lại càng kinh sợ "Người này, hắn như thế nào biết được suy nghĩ trong lòng mình?
Trên thực tế, đối phó với người như thế, Tần Lập làm sao cần phải đi thăm hỏi tinh thần thức hải của hắn!
Từ biểu tình của hắn đã có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
- Tần Lập, ngươi...ngươi không sợ Tần gia bị diệt sao? Ngươi không sợ toàn bộ Phong...Phong gia điên cuồng trả thù?
Phong Tử Kỳ lắp bắp nói, trái tim càng ngày càng trùng xuống. Bởi vì hắn phát hiện, vẻ khinh thường trong mắt Tần Lập kia theo lời nói của mình càng ngày càng nồng đậm.
Nhưng hắn không muốn chết. Chết vinh không bằng sống nhục. Phong Tử Kỳ vẫn không thể hiểu được đám người chết để bảo toàn danh tiết kia.
Cho dù danh tiết có thể bảo vệ, nhưng ngươi biết được hả? Đều nói, người có thể luân hồi chuyển kiếp, nhưng có ai nhớ được kiếp trước? Lại có ai có thể đưa trí nhớ đến kiếp sau?
Trong lòng Phong Tử Kỳ cảm giác được quan điểm của mình là chính xác. Hơn nữa uy áp và khí thế trên người Tần Lập càng ngày càng mạnh, giống như một hòn đá lớn đặt trên ngực hắn, khiến hắn có loại cảm giác khó thở.
Cũng trong giờ khắc này, có vô số người nấp trong bóng tối âm thầm chú ý nhất cử nhất động ở nơi này. Thậm chí đã có rất nhiều người đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ cần Tần Lập lại giết một người Phong gia, bọn họ liền lập tức đồng thời xông lên đánh vào Tần gia. Bởi vì ngay tại ngày hôm nay, người của Hỏa Kiếm Vương gia, Nộ Kiếm Tiêu gia, Sát Kiếm Lâm gia đã đến thành Phong Sa. Hơn nữa, lúc này toàn bộ đều là đại nhân vật. Mọi người đều đã cảm giác được, lúc này Tần gia đúng là khó thoát kiếp nạn.
- Phịch" một tiếng.
Hai chân Phong Tử Kỳ mềm nhũn, quỳ trước mặt Tần Lập. Cái quỳ này dường như là vỡ đê Trường Giang, sợ hãi cùng ý chí cầu sống mãnh liệt tràn ra. Cho dù Phong Tử Kỳ muốn khống chế cũng đã hoàn toàn không thể làm được. Trong lúc nhất thời, những người chú ý tới nơi này đều có thể nghe thấy tiếng Phong Tử Kỳ gào thét nhận sai với Tần Lập. Giờ khắc này những ồn ào náo động của thành Phong Sa dường như đều im lặng trong khoảng khắc đó!
- Tần công tử...Tần thiếu gia! Ta...ta biết sai rồi!
- Ta đáng chết, ta không nên đi trêu chọc phụ thân ngài. Ta là súc sinh! Ngài...ngài cho ta một con đường sống đi! Cầu xin ngài!
Đường đường là một công tử dòng chính của Phong gia, võ giả cảnh giới Dung Thiên, con cháu quý tộc anh tuấn phong độ. Giờ phút này nước mắt chảy ra, hình tượng mất hết, quỳ ở đây giống như một nô tài chỉ cầu sống sót!
- Phì!
Lãnh Dao cùng Xà Xà, mộ đám con cháu Tần gia đều không kìm nổi, trong lòng khinh thường loại người nhu nhược này.
Cùng lúc đó, không biết bao nhiêu người cũng đều làm ra động tác giống như vậy.
Mà một đám con cháu Phong gia khác không bị áp lực của Tần Lập đều khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt. Trên mặt, trong mắt đều có loại nhục nhã quả thực làm bọn họ bi phẫn muốn chết, đều hận không thể một kiếm đâm chết rác rưởi Phong Tử Kỳ này, đã hủy sạch thanh danh của Phong gia.
Bọn họ không biết rằng, một mình Phong Tử Kỳ bị uy áp khổng lồ của Phong Tử Kỳ áp bách, có thể chịu đựng đến lúc này đã xem như không tồi! Đổi lại người khác cũng chưa nhất định kiên trì lâu như Phong Tử Kỳ rồi mới hỏng mất. Lỗ hổng này mở ra, cũng không thể vá trở lại, Phong Tử Kỳ giống như con chó điên quỳ ở đó, liên tục dập đầu. Cái trấn vốn trơn bóng giờ phút này máu me bê bết!
Hơn nữa, bộ dáng nước mắt lẫn lộn của hắn nhìn vô cùng chật vật.