Duy Ngã Độc Tôn

Chương 347: Quà tặng của cự thú




Đôi mắt của cự thú nhìn chằm chằm vào Tần Lập, trông thấy Tần Lập có chút sợ hãi, thầm nghĩ trong lòng: Người này có phát hiện những linh hoa của ta bị lấy đi không, muốn lấy về đến đây sao? Nếu như thế, còn không bằng vừa rồi có thể nhanh chóng chạy trốn với yêu nữ áo trắng kia.

Tuy nhiên, chuyện cũng không giống như suy nghĩ của Tần Lập. Thần sắc cự thú bình tĩnh, âm thanh vang lên giống như chuông:

- Nhân loại trẻ tuổi, ta sẽ phải chết, có thể thỉnh cầu ngươi làm cho ta một việc được không?

Ặc...Tần Lập nhìn một con sinh vật với khuôn mặt dữ tợn giống như kỳ lân trong truyền thuyết với vẻ kinh ngạc, cảm nhận được sinh mệnh lực mênh mông còn tràn đầy, khóe miệng co giật kịch liệt, không biết nên nói cái gì cho phải.Nguồn: http://truyenfull.vn

Cự thú cũng không vội vã, chỉ là lơ lửng trên không trung, lặng lẽ nhìn Tần Lập, ngọn lửa đỏ tươi quay quanh toàn thân nó, cháy hừng hực, u ám trên bầu trời cũng chưa tán đi làm con cự thú nổi bật như thần thú trong truyền thuyết!

- Này! Cự thú huynh! Ngài không phải đang nói giỡn chứ? Sinh mệnh lực của người không có khuynh hướng suy kiệt gì, sinh cơ bừng bừng như trước, người không có chịu thương tổn gì trên tay đám người kia, như thế nào...như thế nào sẽ chết chứ?

Hơn nữa, đối với các loại bảo vật, tuy rằng Tần Lập cũng có tâm tư khát vọng nhưng bởi vì hắn giao tiếp với nhiều linh thú, bên người cũng có linh thú hóa hình, cho nên sâu trong nội tâm, theo bản năng cũng coi linh thú trở thành một loại sinh vật có chỉ số thông minh cao, đối với khát vọng của bọn họ, cũng không mãnh liệt như vậy.

Điều này giống như Tiên Thiên linh thể như là Thượng Quan Thi Vũ. Trên Thiên Nguyên Đại Lục, người có Tiên Thiên linh thể, dường như là thịt Đường tăng trên thế giới trước kia mà Tần Lập sinh sống, không nói trường sinh bất lão nhưng tăng trưởng công lực, rèn luyện thân thể hơn xa hầu hết thiên tài địa bảo và linh dược. Nhưng ngoại trừ một số rất ít võ giả biến thái, thì gần như không ai đánh chủ ý này.

Cho nên, bản tâm Tần Lập cũng không hi vọng mắt thấy con cự thú uy phong lẫm liệt tử vong, nếu không hắn cũng không nói muốn liên thủ với cự thú này, chuyện đối phó với yêu nữ áo trắng, hắn vừa chạy trốn, vị tất yêu nữ áo trắng dám đuổi theo ra xa.

- Trong thân thể của ta có lưu lại máu của thần thú thượng cổ! Tuy rằng huyết mạch đã không còn thuần khiết, thậm chí có thể nói có chút phai nhạt, nhưng sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của tổ tiên vĩ đại của mình được di truyền xuống là không thể vứt bỏ, đối mặt với sự khiêu chiến thì phải trực tiếp nghênh chiến...

Cự thú tự nói với tiếng nói trầm thấp, trong lòng Tần Lập không kìm nổi kinh ngạc, khó trách đám người yêu nữ áo trắng kia liều lĩnh vây công cự thú này vốn cũng không đơn thuần là muốn dẫn nó rời đi, mà là muốn bắt giết nó!

- Thực lực của nhân loại trẻ tuổi kia rất mạnh, hơn nữa năng lực của nàng vẫn chưa triển lộ ra hoàn toàn. Nếu ta không đánh thức huyết mạch viễn cổ thì sẽ bị nàng dùng bí thuật giết chết, nhưng loại thức tỉnh huyết mạch này đối với loại linh thú có huyết thống không tinh khiết mà nói, cả đời...chỉ có một lần!

Tần Lập nhìn con cự thú này có chút ngơ ngác, không dám tin hỏi:

- Ý của ngươi là...chỉ cần thức tỉnh huyết mạch viễn cổ, ngươi sẽ chết?

- Đúng vậy?

Cự thú không vui không buồn, trả lời vô cùng rõ ràng, trong đôi mắt thật lớn dường như còn lộ ra ý cười thản nhiên:

- Người thanh niên! Không cần cảm thấy bi thương vì ta, ta đã sống quá lâu rồi. Trên thực tế cái chết chính là bắt đầu luân hồi, ta cũng không có biến mất, ta sẽ trở lại nơi tụ tập tổ tiên viễn cổ, ở nơi đó ta sẽ nhìn thấy tổ tiên chân chính!

Tần Lập đối với sự bình tĩnh của cự thú này thì rất khâm phục. Chết, hắn cũng không sợ, nhưng tin rằng nếu như hắn tới loại sống chết trước mắt, vị tất có thể thong dong bình tĩnh như cự thú này.

Nguyên nhân? Đại khái là những người hắn không thể dứt bỏ được!

Đây có lẽ là sự khác nhau giữa người và thú!

- Như vậy ngươi muốn ta làm việc gì cho ngươi chứ?

Tần Lập thấy con cự thú có gan nhìn thẳng vào tử vong của mình, trong lòng không kìm nổi có chút kính nể hơn.

- Ta muốn ngươi giúp ta tiêu diệt môn phái nhân loại vây công chúng ta!

Rốt cuộc cự thú cũng nói ra yêu cầu kinh người của nó.

- Cái gì?

Tần Lập quả thực hoài nghi mình đã nghe sai rồi, hắn nói tiếp:

- Trước đây thấy cự thú huynh dường như là một con thú rất bình thường, như thế nào mà bắt đầu mê sảng chứ? Đừng nói Nguyệt Diêu Tiên Cung, cho dù là yêu nữ áo trắng, Tần Lập ta hiện tại cũng chưa thể chiến thắng nha!

- Ta cũng không phải vì cừu hận của mình. Chính miệng nhân loại này nói môn phái bọn họ dường như có một con thần thú thượng cổ với huyết thống thuần khiết đang trấn áp sơn môn bọn họ. Thần thú như thế nào có thể làm thủ hộ sơn môn cho người khác? Huyết mạch thức tỉnh nói cho biết, tất cả những người nào làm nhục thần thú đều phải chết!

Cự thú phát ra tiếng rít gào, âm thanh như tiếng sấm.

- Đương nhiên, ngươi cũng không phải là giúp ta không công. Người thanh niên! Ngươi cũng hãy lấy đi thân thể của ta sau khi ta chết, dường như đối với ngươi mà nói cũng được coi như là bảo vật, không nên cự tuyệt...

Dường như nhìn ra một chút tiếc nuối trong mắt Tần Lập, cự thú lạnh nhạt nói:

- Sau khi ta chết còn có thể có chút tác dụng, đây là một chuyện chắc hẳn là chuyện cao hứng, tựa như...vô số năm qua, ta ăn qua nhiều linh thú! Chúng nó bị ta giết, sau đó ta ăn no bụng, chúng nó cho dù chết cũng có ý nghĩa, ta cũng vậy...

- Được rồi! Ta có thể đáp ứng ngươi, ta sẽ tận lực làm, nhưng ngươi cũng biết, bằng vào thực lực của ta trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có khả năng có loại năng lực này!

Tần Lập cũng không muốn lừa gạt con cự thú thoạt nhìn rất thiện lương.

- Ta đương nhiên rõ điều này. Ngươi đến đây, đến trước người ta, ta muốn mang tất cả năng lượng tinh thuần nhất trong cơ thể truyền qua cho ngươi!

Cự thú vẫn bình tĩnh như trước, nói:

- Năng lượng trong cơ thể ta cũng lấy từ tinh hoa thiên địa, cũng là năng lượng căn nguyên tinh thuần nhất, cho nên giữa hai người cũng không có xung đột!

- Như vậy cũng có thể?

Tần Lập nhìn cự thú có chút nghi hoặc, không phải là Tần Lập không tin lời nói truyền công này, trái lại đối với trình độ con cự thú hắn không tin tưởng quá lớn!

Phải biết rằng, đây cũng không phải là đứa bé đi chơi nhà người ta, mà hơi vô ý một chút liền có thể nguy hiểm đến tính mạng nha!

- Tin ta đi, sự kế thừa của linh thú hơn xa nhân loại các ngươi!

Cự thú nói rất có lòng tin.

Tần Lập do dự một chút, vẫn lắc đầu:

- Quên đi! Cự thú huynh! Ý tốt của huynh ta tâm lĩnh, nhưng phương pháp này thật sự khiến lòng ta lo lắng...

Trong mắt cự thú cũng không thất vọng nhiều lắm, thân hình nhẹ nhàng run, liền nói tiếp:

- Một khi đã như thế, vậy được rồi, ta tặng nội đan của ta cho ngươi, chỉ như vậy thì tốc độ tăng cấp của ngươi sẽ không chậm lại. Tuy nhiên, dùng lời nói của ngươi thì như vậy rất an toàn, không có nguy hiểm gì!

Cự thú nói xong, cũng không đợi Tần Lập cự tuyệt, liền mở ra chiếc miệng to như chậu máu, từ trong miệng nhả ra một nội đam toàn thân màu hoàng kim to bằng nắm tay. Bên ngoài nội đan còn được bao bọc một màn sương mù dày đặc. Một luồng hương thơm từ trong nội đan truyền ra, năng lượng sinh cơ bừng bừng và mênh mông đều từ trong nội đan truyền ra.

Nội đan này dường như bản thân có linh tính, biết được kết cục của mình, vừa rồi bị cự thú phun ra khỏi miệng, liền muốn chuồn đi nhưng lại bị cự thú kiềm chế trên không trung.

- Ăn nó vào!

Âm thanh cự thú từ trước đến giờ vẫn luôn nghiêm khắc và chân thật.

Tần Lập bất đắc dĩ, vái chào thật sâu về phía cự thú, vừa há miệng thì một luồng hấp lực khổng lồ xuất hiện hút về phía nội đan kia, nói đến cũng lạ, nội đan to khoảng chừng nắm tay, không hề có cản trở gì đã bị Tần Lập hút vào!

Phải biết rằng, nội đan là nguồn suối cung ứng sức lực cho linh thú. Nó giống như đan nguyên trong đan điền của võ giả nhân loại, hoàn toàn là do năng lượng thể áp súc cấu thành!

Sau khi Tần Lập nuốt nội đan này vào, liền cảm giác kỳ kinh bát mạch trong nháy mắt phát động, vốn kinh mạch đang rộng mở trong nháy mắt nuốt nội đan này vào liền giống như gặp con lũ lớn, nháy mắt bị lấp đầy.

Đồng thời, nội đan này nhanh chóng tiến vào đan điền, chậm rãi bao vây viên tinh hạch màu tím kia. Vốn viên tinh hạc màu tím trơn bóng, giờ phút này rốt cuộc cũng nhìn không ra bản thể là hình dáng gì.

Cho dù Tần Lập nhìn vào trong cũng không cách nào xuyên thấu vào trong nội đan để thấy tinh hạch màu tím!

Tần Lập có thể cảm giác rõ ràng thân thể của mình đang phát sinh biến hóa. Loại lực lượng cường đại này khiến hắn có loại cảm giác bành trướng không gì đánh phá nổi!

Tần Lập biết đây chính là tác dụng phụ mà lực lượng bạo tăng mang tới!

Lực lượng chợt tăng mạnh, rất dễ khiến người ta mất đi mình. Tuy nhiên đối với Tần Lập mà nói, điều này cũng không có gì bởi vì lực lượng tinh thần của Tần Lập sớm đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không!

Nếu Tần Lập nguyện ý, hắn hiện tại thậm chí có thể dùng tinh thần lực phá toái hư không! Chỉ là trình độ mạnh mẽ của thân thể hắn vẫn còn chưa đủ để cho hắn phá toái hư không mà thôi!

Cự thú nhìn thấy mọi thứ mĩ mãn, nhìn vào trong ánh mắt Tần Lập cũng có hơn mấy phần từ ái, không ngờ phát ra mấy tiếng cười trầm muộn:

- Ha ha ha! Tốt lắm! Ngươi quả nhiên là thiên tài trong nhân loại! Thể chất của ngươi đủ để cho ngươi hướng lên cao nhã! Có lẽ ngày này sẽ không quá lâu. Ta rất chờ mong!

Cự thú nói xong, liền hướng tới chỗ nó sinh sống trên hải đảo, chậm rãi bay trở về, theo đó tốc độ phi hành nhanh hơn. Tần Lập dần dần từ trên người cự thú cảm giác được loại biến hóa kinh người này!

Nó...không ngờ lại lần nữa...thức tỉnh huyết mạch viễn cổ!

Không đúng...đây cũng không phải là nó thức tỉnh huyết mạch viễn cổ mà là con cự thú này trong khoảnh khắc trước khi chết, tất cả huyết mạch sẽ khôi phục lại đến thời viễn cổ, trở thành trạng thái thần thú, lấy tư thái cao ngạo để nghênh đón cái chết!

Đây mới là phong thái có được của một con thần tnhu1 khi đối mặt với cái chết!

Nhìn con cự thú bộc phát ra khí thế kinh thiên, khi bay qua trên đường biển, vốn sóng gợn mãnh liệt thì giờ đây tất cả đều khôi phục lại trạng thái yên tĩnh! Sự xúc động của Tần Lập rất lâu không thể bình tĩnh. Con cự thú này và mình có thể nói không biết nhau, nhưng có thể trước khi chết còn hào phóng tặng nội đan cho mình.

Nếu mình không tuân thủ lời hứa, vậy cũng sẽ không xuất hiện bất cứ trừng phạt nào, chẳng lẽ con cự thú này không biết sao? Không, nó nhất định biết! Từ trong lời nói lưu loát như nhân loại của nó, Tần Lập có thể cảm giác được, con cự thú này dường như cũng từng sống ở thế giới nhân loại trong một thời gian ngắn, có lẽ cũng từng phong vân quá tháo!

Đoàn người yêu nữ áo trắng đã sớm rời khỏi đảo nhỏ này. Cho nên khi Tần Lập và cự thú này trở về, trên đảo là một mảnh yên lặng, không có một chút âm thanh nào!

Thân hình cự thú rơi xuống, ánh mắt an tường, nhìn nơi mình sống qua rất nhiều năm, trong mắt rốt cuộc hiện lên một chút lưu luyến nhàn nhạt.