Duy Ngã Độc Tôn

Chương 313: Kiếm ý đầy trời sát sát sát!




Đại sảnh náo nhiệt ồn ào tràn ngập, theo âm thanh này tất cả tạp âm liền im bặt!

Mọi người đều không kìm nổi hướng ánh mắt về gã thanh niên với diện mạo anh tuấn dáng người cao to ở cửa đại sảnh.

Trong ánh mắt ấy, có đủ loại cảm xúc kinh ngạc, bội phục, phẫn nộ, cừu hận, vui mừng, từng thứ từ trên biểu tình của mọi người thể hiện ra.

Tần Lập đứng ở cửa đại sảnh, cười lạnh nhìn những người vừa mới kêu gào vui mừng nhất, nói với vẻ không chút lưu tình nào:

- Đám chó súc sinh các ngươi, một đám vương bát đản không có nhân tính! Lão tử không ở đây, liền dám khi dễ nữ nhân của lão tử! Trầm huynh! Nếu như ta đại khai sát giới tại hôn lễ của huynh, huynh có quan tâm hay không?

Đầu tiên là Trầm Nhạc nhìn thoáng qua Lãnh Phương Phỉ, lại nhìn thấy người phụ nữ tuyệt sắc sắp trở thành thê tử của mình. Chiếc miệng anh đào nhỏ hồng thuận hơi hơi mở ra, không một tiếng động thở ra từ "Sát", trong mắt không ngờ tràn ngập vẻ hưng phấn!

Trời ơi...ta cưới một lão bà gì thế? Trầm Nhạc lặng lẽ lau một mảng mồ hôi trên trán, nghiêng mình đi về phía ở cửa, cười nói:

- Ngươi là huynh đệ của ta, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta, bọn họ làm nhục nữ nhân của ngươi, cũng chính là làm nhục đệ muội của ta. Thiên Cơ Môn ta không cần tân khách như vậy, các ngươi có thể tự giác đi ra ngoài!

Trong buổi tiệc, lập tức một mảnh yên tĩnh!

Tất cả mọi người nhìn Trầm Nhạc với vẻ không dám tin, ai cũng không thể tin được, thiếu chủ của Thiên Cơ Môn này, diễn viên chính của ngày hôm nay không ngờ ngay cả đại hôn của mình cũng không cần, nói ra lời khiến người ta trợn mắt há hốc mồn.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Lời nói của ngươi đại biểu cho thái độ của Thiên Cơ Môn sao?

- Tốt! Chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây ăn mừng, cũng chưa từng nghĩ, đường đường Thiên Cơ Môn một trong bảy đại thế lực siêu cấp không ngờ sẽ như thế này. Ha ha! Lĩnh giáo!

- Đường đường một trong bảy đại thế lực siêu cấp, môn phái lớn nhất trên Huyền Đảo, không ngờ bị phụ thuộc vào trong tay tiểu tạp chủng của một gia tộc nhỏ, thật sự là buồn cười, buồn cười mà!

Những người bị Trầm Nhạc đuổi đi, trên mặt đều lộ ra biểu tình cực kì phẫn nộ, hận không thể ăn tươi Trầm Nhạc, còn có không ít người kêu gào về phía Trầm Long Hưng.

Đương nhiên, càng có rất nhiều người trầm mặc nhìn về phía Thôi gia!

Ma Võ Xương chậm rãi đứng dậy, nhìn Tần Lập, hờ hững hỏi:

- Ngươi chính là Tần Lập?

Hầu như mọi người đều không kìm nổi ngừng hô hấp, vào đêm trước, Ma Võ Xương và lão tổ tông Trầm Trọng của Thiên Cơ Môn quyết đấu một hồi, có thể nói là long trời lở đất, để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng những người này.

Tần Lập phản ứng, kinh ngạc một chút, mọi người không biết phải nói hắn không biết sống chết, hay phải nói hắn to gan lớn mật.

Bởi vì Tần Lập căn bản không liếc mắt nhìn Ma Võ Xương một cái, mà là ung dung đi về chỗ Lãnh Dao đang đứng.

- Nha đầu ngốc! Muốn nói cái gì, cô cứ nói thẳng. Nói cô là nữ nhân của ta thì làm sao chứ? Bọn họ tính là thứ gì? Bọn họ dựa vào cái gì chất vấn cô như thế?

Tần Lập nói xong, nâng tay lau hai hàng lệ chảy tử khoé mắt, quay thân lại, nhìn người vừa mới kêu gào vui vẻ nhất, trên mặt lộ ra biểu tình giống như không phải cười tươi:

- Nghe nói, vừa rồi các người đều rất muốn tìm ta phải không?

- Hừ! Tìm ngươi thì sao chứ? Tiểu tạp chủng đáng chết như ngươi, nếu không có do ngươi, Thôi gia làm sao đối phó với gia tộc bọn ta?

- Đúng vậy! Là Thôi gia muốn tìm ngươi. Tiểu tử! Ngươi kiêu ngạo không được bao lâu, Thôi gia nhất định loại bỏ ngươi!

- Ngươi chết cũng đừng lo, đừng liên lụy chúng ta!

Tần Lập nhe răng cười, dường như cười đến khai tâm, rõ ràng ngồi xuống, nhìn thấy đám người kia biểu hiện tranh nhau kể lể tội ác này.

Có rất nhiều người nghe được sửng sốt với lời của Tần Lập. Bởi vì lần đầu tiên nghe nói...chuyện này khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ.

Ma Võ Xương hoàn toàn không được Tần Lập nhìn đến. Tuy nhiên công phu hàm dưỡng của lão rất tốt, dường như cũng không tức giận, ngồi ở đó vui tươi hớn hở nhìn những gia tộc môn phái hoàn toàn không quan tâm Tần gia, và phát sinh mâu thuẫn kịch liệt với Tần Lập.

Hiện tại bôn hô đánh nhau kịch liệt mới đúng chứ!

Đám người Ma Võ Xương và Thôi gia đều nghĩ thế ở trong lòng.

- Các ngươi nói xong rồi sao?

Tần Lập nhìn đám người đỏ mặt tía tai kia, nói rất đơn giản:

- Nói xong thì an vị xuống đi, Trầm huynh còn muốn tổ chức hôn lễ nữa.

Tất cả mọi người đều mở miệng, ngây ngốc ở đó, Tần Lập trước sau tương phản...cũng con mẹ nó quá lớn đi? Khi vào cửa còn kêu đánh giết. Kết quả, sau khi bị người ta thóa mạ, không ngờ kêu mọi người ngồi xuống như không có chuyện.

Mẹ nó! Đây không phải là trêu người hay sao chứ?

Những người đó lập tức mặc kệ, cảm thấy Tần Lập nhất định trút giận! Hắn sợ! Sợ hãi!

Bởi vì hắn không nghĩ tới, sẽ có rất nhiều người phản bội hắn như vậy, càng kinh khủng hơn là một đám cường giả Thôi gia ngồi ở nơi đó rình mồi!

- Tiểu tạp chủng! Ngươi nhanh đi chết đi!

- Đúng! Hãy nhanh tự sát đi! Đừng liên lụy người khác!

- Hắc hắc! Tiểu nương tử bên cạnh ngươi không tự, rất có đảm lược. Hàn Phong ta còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Tần Lập nghe thấy thanh âm này, bỗng nhiên ngẩng lên, phát hiện người nói chuyện chính là tiểu tử mặt trắng Hàn Phong, không khỏi ngây ngốc tại đó, khoé miệng hơi nhếch lên:

- Hàn thiếu gia! Trưởng lão nhà ngươi bị ta giết chết, không ngờ ngươi còn có mặt mũi ở nơi này! Còn dám làm bậy, thúi lắm!

- Tần Lập! Tiểu tạp chủng ngươi sắp chết đến nơi, còn dám chê cười ta, Hàn Phong ta...

Hàn Phong đứng bật dậy, chỉ vào Tần Lập chửi ầm lên.

Tuy nhiên, một quyền vừa hung ác vừa trầm trọng, mạnh mẽ đánh trên mặt hắn, đồng thời đánh miệng hắn rách nát, cũng đưa những lời còn lại của hắn đều kéo trở về!

Toàn bộ không khí trong đại sảnh trong nháy mắt khẩn trương hơn, mấy lão già có cảnh giới Phá Toái Hư Không bên phía Thôi gia đột nhiên trong mắt tất cả bắn ra một đoàn tinh quang về chỗ Hàn Phong.

Trong mắt của rất nhiều người bắn ra hào quang khó tin, bọn họ căn bản là không thể tin. Một khắc trước Tần Lập còn có bộ dáng kinh hãi, ngay sau đó đả thương người.Nguồn truyện: Truyện FULL

Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn mình. Hơn nữa, sau một quyền đánh nát miệng Hàn Phong, một kiếm giết chết những người vừa mới kêu gào vui mừng nhất!

Mà trong những người đó, thực lực mạnh nhất đã có được thực lực cảnh giới Dung Thiên đỉnh phong!

Trên cổ của những người đó đều có một đường mỏng màu đó, trong ánh mắt tràng ngập thần sắc không dám tin và sợ hãi.

Thật lâu sau, đường máu kia mới ầm ầm bắn ra, máu tươi phun ra tung toé!

Một luồng khí lành lạnh bỗng nhiên bùng nổ lên, gần như chín mươi phần trăm người ở đây đều không kìm lòng được run lên một cái!

Rất nhiều người chỉ nhìn thấy một chút quang mang rực rỡ màu tím, sau đó chợt nghe thấy một trận kinh hô bộc phát mà không thể ngăn chặn.

Lại nhìn vào trong ánh mắt Tần Lập, làm sao còn dám có một chút khinh thường và trào phúng. Đây quả thực là một sát thần đáng sợ nha!

Tần Lập quay về phía Trầm Nhạc đang đứng ngẩn ngơ nơi đó, hơi hơi nhún vai:

- Huynh đệ! Thực xin lỗi, ta nhịn, nhưng những người này quá không biết xấu hổ, ta không nhịn được...

- Súc sinh! Ngươi dám giết môn chủ Đoạn Hồn Môn ta!

- Tần Lập! Lý gia của chúng ta không chết không thôi với ngươi!

- Nghiệt súc ngươi, Tuyệt Đao Môn ta nhất định giết ngươi!

Trong nháy mắt yên tĩnh, một luồng oán khí kinh thiên phóng thẳng lên trời. Người trong gia tộc của người đã chết điên cuồng kêu gào, ném bàn đi, xuất ra vũ khí, chuẩn bị công kích về phía Tần Lập.

Âm thanh chén bàn vỡ vụn trên mặt đất vang lên một vùng. Rất nhiều người sợ bị vạ lây cũng đều đứng dậy, liên tục thối lui về phía sau.

Vẻ mặt Ma Võ Xương ngồi ở chỗ đó cười. Chuyện này rốt cục phát triển theo chiều hướng lão chờ mong. Tần Lập này tuy rằng thiên phú cao, chiến kỹ tu luyện cũng quá bá đạo mà ngay cả mình cũng rơi vào động dung.

Nhưng dù sao cũng là người thanh niên, tuổi trẻ khí thịnh! Trêu chọc nhiều người tức giận như vậy, đừng nhìn những tiểu gia tộc mà mình không để vào mắt, nhưng Tần Lập hắn còn thiếu vài phần hoả hầu!

Riêng cơn giận của những gia tộc môn phái lớn nhỏ không đồng nhất đã đủ để bao phủ Tần Lập, khiến hắn rơi vào vạn kiếp bất phục!

Về phần Thiên Cơ Môn muốn bảo vệ Tần Lập? Có mình ở đây, ai có thể bảo vệ hắn chứ? Ma Võ Xương cảm thấy mình quả thật rất vui. Bởi vì trước đây lão luôn động não mượn lực những gia tộc môn phái mà lão không để vào mắt. Bằng vào thực lực của lão, trên Huyền Đảo này, đủ để nhìn xuống chúng sinh!

Có câu ngạn ngữ nói rằng: Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều phí công!

Ma Võ Xương chính là cho là như vậy. Tuy nhiên hôm nay lão vừa chơi như vậy, bức Tần Lập đối lập với những gia tộc môn phái này. Sau đó mình vốn chuẩn bị diệt trừ chiến đấu hai bên. Loại cảm giác thành tựu này khiến trong lòng hắn quả thực thoải mái cực kì!

- Một đám rác rưởi các ngươi không biết sống chết! Tuy rằng người từng trải nhìn Thôi gia không vừa mắt, tuy nhiên đối với loại đầu đường xó chợ như các ngươi thì càng không có cảm giác gì tốt. Chính các ngươi muốn chết? Được! Ta thành toàn cho các ngươi!

Tần Lập nói xong, bỗng nhiên trong lúc đó từ trên người hắn tràn ngập một luồng kiếm khí kinh thiên!

Thế không thể đỡ!

Kiếm ý vừa ra, máu chảy thành sông!

Những người kêu gào vừa rồi, tất cả một đám đều phát ra tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết đến cực điểm, muốn né tránh, căn bản lại không có chỗ, chỗ nào có thể né tránh chứ?

Kiếm ý khổng lồ trong nháy mắt phá hủy tinh thần thức hải của bọn họ! Khiến những người này chết trong nháy mắt, đều không có được bất cứ giải thoát gì!

Đây mới là kiếm ý chính tông nhất, giết người vô hình!

So kiếm ý này với kiếm khí hỗn tạp của lão khất cái ngày trước, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Nháy mắt Ma Võ Xương lao ra. Lão già với khuôn mặt đau thương bên người lão, và lão già Thôi gia có cảnh giới Phá Toái Hư Không theo phía sau! Sau đó liền theo Ma Võ Xương cùng với lão già nho nhã và một đám võ giả Chí Tôn Thôi gia đều quá kinh sợ, đều lao ra.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, chưởng môn Băng Thiên Nhai trên đài và mấy võ giả có cảnh giới Phá Toái Hư Không của mấy nhà khác ngồi trong đại sảnh, khí tức đồng thời bộc phát ra, lập tức bao phủ khí tức của đám người bên phía Thôi gia!

Sắc mặt Ma Võ Xương rốt cục thay đổi!

Hắn u oán nói:

- Tốt lắm đấy! Các ngươi thật là ngay mạng cũng bỏ?

Sắc mặt Trầm Trọng vẫn chưa biến, cười lạnh nói:

- Có bản lĩnh thì cứ đưa quân cứu viện của người đến chỗ chúng ta, nói lời vô nghĩa làm gì? Sợ chết thì cứ nói thẳng!

Trầm Trọng tức giận nói trước, khiến Ma Võ Xương khó duy trì bình tĩnh, lão híp mắt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trầm Trọng, đột nhiên trong lòng có chút không rõ.

Mà trong đầu Trầm Trọng lại nhớ lại vào rạng sáng hôm nay, Tần Lập lặng lẽ truyền âm nói với mình những lời đó.