Tần Lập nằm trên mặt đất bùn lạnh như băng, từng cơn đau đớn truyền đến như xé tâm can, giờ phút này ngay cả khí lực đứng lên đều đã biến mất sạch. Tiên Thiên Tử Khí Quyết trong cơ thể đang chạy rất nhanh ở trong kinh mạch thông thoáng, chữa trị thân thể bị thương của hắn.
Nếu để Tần Thập Tam nhìn thấy, có lẽ sẽ kinh sợ đến tròng mắt lọt ra ngoài, phản ứng kế tiếp chính là không chút do dự giết chết Tần Lập. Dù cho có vì vậy mà dẫn tới phân tranh giữa Tần gia cùng Thượng Quan gia, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép một thiên tài siêu cấp như yêu nghiệt như vậy sống trên đời. Chuyện phân tranh giữa Tần gia cùng Thượng Quan gia, suy cho cùng chẳng có liên quan tới hắn một phân tiền nào. Nhưng nếu để mặc cho thiếu niên này trưởng thành lớn lên, chờ đợi hắn nhất định là ngập đầu tai ương!
Giờ phút này Tần Lập có cảm giác như trời đất quay cuồng, thầm nghĩ:
- Quả thực là báo ứng nhãn tiền! Mình vừa mới đánh một quyền đập bể mũi người khác, không quá nửa canh giờ, liền bị người ta hoàn vốn lại.
Hồi lâu sau, từ xa xa chạy tới một thằng nhỏ lớn xác, trên mặt còn mang theo vài phần hoảng sợ. Đầu tiên nó nhặt quyển sách của Tần Lập nhét vào thắt lưng, sau đó khó khăn ôm Tần Lập lên, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Nặng chết được! Hừ! Vừa thấy là biết con nhà giàu rồi! Sớm biết vậy không thèm quản tới ngươi. Lên...Nặng thiệt!
...
Tiên Thiên Tử Khí Quyết không ngừng tự vận hành, không ngừng tự tu bổ thương thế của Tần Lập. Khi hắn tỉnh lại lần nữa, mở to mắt ra, lại thấy hai gương mặt đầy nước mắt.
- Mẫu thân, Tần Tuyết, ta...ta không sao.
Tần Lập vừa hơi nhúc nhích, cảm giác toàn thân vô cùng đau đớn, dường như so với thời điểm bị đánh đá còn đau hơn.
- Còn nói không sao! Bị người đánh thành như vậy, con cũng thật là, không trở về sớm một chút, đợi tối như vậy mới về nhà! Con không biết hiện tại có bao nhiêu người hận con sao?
Tần Hàn Nguyệt đau lòng vừa rơi lệ, vừa nói.
Tần Tuyết bên kia cũng lộ vẻ tự trách mình, chỗ Tần Lập gặp chuyện không may chỉ cách nhà có vài trăm thước, nếu không nhờ có Tây Qua phát hiện Tần Lập bị đánh, dìu mang trở về, chỉ sợ Tần Lập sẽ càng thêm nguy hiểm. Nghĩ vậy, Tần Tuyết khóc nói:
- Đều do ta không tốt, ta hẳn là nên đi theo thiếu gia mới đúng!
- Hai người...Ai dà! Được rồi! Không nói chuyện này! Mẫu thân, người yên tâm đi! Sau này, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!
Tần Lập chậm rãi nói xong, sau đó nói:
- Ta có chút mệt mỏi, các người cũng đi nghỉ đi thôi!
- Ừ! Vậy con nghỉ cho khỏe đi! Hôm nay quá muộn, ngày mai mẫu thân tìm đại phu cho con.
Tần Hàn Nguyệt nói xong, tắt đèn, cùng Tần Tuyết hai người mắt đỏ bừng rời khỏi phòng Tần Lập.
Đợi hai người ra ngoài, trong phòng tối mờ, Tần Lập cực kỳ bình tĩnh. Trước đó hắn đích xác không dự đoán được, Tần Vĩnh Chí thật sự dám làm như thế, hơn nữa làm mà không kiêng nể gì. Hiện tại nghĩ đến: Cũng là do hắn nghĩ thật đơn giản. Đích xác vào lúc này ở Tần gia không ai dám giết hắn, nhưng không giết không có nghĩa là không có biện pháp trừng trị! Tựa như Tần Thập Tam này, cứ chờ hắn khỏe lại một chút, liền tiếp tục đánh cho hắn nằm liệt trên giường không dậy nổi. Không cần nhiều, chỉ cần ba lần như vậy, cũng coi như cuộc đời này của Tần Lập hoàn toàn đi dứt rồi!
Nhớ tới câu Tần Thập Tam nói trước khi rời đi, Tần Lập trong lòng cười lạnh:
- Chuyện này ta sẽ không để yên? Tần Vĩnh Chí, Tần Thập Tam, cho dù các ngươi muốn kết thúc, ta cũng không đồng ý nữa!
Trong bóng đêm, cặp mắt của Tần Lập sáng ngời, bắn ra hai tia sáng lạnh đầy sát khí.
Tần Lập cắn răng, ngồi dậy trên giường, toàn thân hắn lập tức truyền đến cơn đau đớn tựa như kim châm, thân hình hắn nghiêng ngả như con thuyền dưới từng cơn sóng biển.
Mất một hồi lâu, Tần Lập mới khoanh chân ngồi vững, hắn bắt đầu có ý thức vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Bởi vì vừa rồi lúc bị đánh đập, Tần Lập cũng đã cảm nhận được Tiên Thiên Tử Khí Quyết không ngừng tự vận hành, chữa trị thân thể hắn. Mà nếu không nhờ có bộ công pháp này, hắn cũng không có khả năng trực tiếp đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Hiện tại nghĩ đến mới thấy bộ công pháp của sư phụ, rõ ràng là loại cực tốt! Nhưng không biết vì sao ở thế giới kiếp trước không thể tu luyện, mà tới thế giới này lại có thể.
Trong khi vận hành, Tần Lập kinh ngạc phát hiện, khối khí hỗn độn mầu trắng ngà trong đan điền trong cơ thể mình, không ngờ lại tăng lớn lên gấp mấy lần so với trước đây! Đã mơ hồ xuất hiện đột phá nguyên lực nhị trọng, có dấu hiệu tiến đến tam trọng!
Phát hiện này khiến Tần Lập ít nhiều có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ bị đánh còn có thể rất nhanh tăng thực lực lên hay sao?
Tiên Thiên Tử Khí Quyết không ngừng vận hành trong cơ thể Tần Lập, mà thương thế của Tần Lập không ngờ cũng khôi phục với một tốc độ thần kỳ. Tới sáng sớm ngày hôm sau, khi Tần Hàn Nguyệt mở cửa phòng ra thấy Tần Lập khoanh chân ngồi trên giường, không kìm nổi phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Đêm qua mặt Tần Lập còn sưng phù, đã hoàn toàn nhìn không ra chút vết thương nào. Ngoại trừ làn da còn thấy hơi bầm chút đỉnh, làm sao có thể nhìn ra mặt của hắn sưng phù như ổ bánh mỳ tối hôm qua?
Tần Tuyết theo sau tới cũng bị biến hóa của Tần Lập làm cho kinh ngạc đến ngây người. Đôi mắt xinh đẹp của nàng, tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lập, thậm chí có ảo giác không biết có phải mình mơ chưa tỉnh hay không.
Lúc này, Tần Lập mở hai mắt, hướng về phía hai người khẽ nở nụ cười, nói:
- Buổi sáng tốt lành.
- Ừ! Buổi sáng tốt lành! Thiếu gia...
Tần Tuyết khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình thập phần đáng yêu.
Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt hỏi:
- Mẫu thân! Tối hôm qua là Tây Qua đưa con về phải không?
Tần Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng, nói:
- Kẻ lang bạc kỳ hồ thường có nhiều nghĩa khí! Trước đây mẫu thân đối với chuyện này thường không cho là đúng! Đám tôi tớ Tần gia cũng không thấy người nào trượng nghĩa như thế, mỗi lần gặp là cười nhạo chế giễu. Tới nơi này, mẫu thân mới chính thức biết rõ hàm nghĩa của câu nói kia. Tây Qua là một đứa nhỏ tốt, về sau chớ quên báo đáp người ta.
Tần Lập vốn muốn hỏi Tần Hàn Nguyệt có thấy bản chiến kỹ Thần cấp kia hay không, tuy nhiên Tần Hàn Nguyệt không nhắc tới. Vậy xem ra hoặc là Tây Qua không có nhìn thấy, hoặc chính là...Tây Qua không trả lại cho mình!
Tần Lập mang theo vài phần nghi hoặc trong lòng:
- Tên tiểu tử Tây Qua kia, hắn biết chữ hay sao?
Buổi trưa, thân thể Tần Lập gần như hoàn toàn không còn đáng ngại. Sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Lập không quan tâm tới Tần Tuyết và mẫu thân ngăn cản, đi ra bên ngoài bổ củi.
Trí nhớ người kia trong đầu Tần Lập, đối với cuộc sống này cũng không xa lạ vì từ nhỏ Tần Lập cũng không được nuông chiều từ bé.
Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết tuy rằng hai người cảm thấy kinh ngạc với tốc độ khôi phục vô cùng thần kỳ của Tần Lập, nhưng cũng không nói thêm gì, hai người đều cho rằng tố chất thân thể của Tần Lập vốn là tốt rồi, dù sao những đòn đánh nặng nề của Tần thập tam, theo bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra được.
Ngoài cửa lớn bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân chạy bộ. Cách hàng rào gỗ cũ nát, Tần Lập thấy Tây Qua thần sắc hưng phấn chạy vào. Trông thấy Tần Lập, hắn ngây người một chút, kinh ngạc nói:
- Ngươi vậy mà quá mau có thể đi được rồi?
- Đúng rồi, ngày hôm qua cảm ơn ngươi.
Tần Lập mỉm cười nói một câu. "Bốp" một tiếng, lại bổ một khúc củi lớn ra làm đôi, hai miếng gần như bằng nhau.
Tây Qua trông thấy ngẩn ngơ, hắn không kìm nổi nói:
- Thiếu gia ngươi da thịt mềm mại, cũng làm được việc này ư?
Lập tức hắn lại tùy tiện khoát tay chặn lại:
- Ngày hôm qua cứu ngươi, là nể mặt Tần Tuyết tỷ tỷ còn...
Tần Lập cười lắc đầu:
- Mặc kệ như thế nào, cũng cảm ơn người.
Bỗng nhiên Tây Qua lộ thần sắc nhăn nhó, lắp bắp nói:
- Kỳ thật...Kỳ thật ngươi cũng không cần cảm ơn ta, ngày hôm qua, ta...Ta nhặt một quyển sách, hẳn là của ngươi thì phải? Ta không nhịn được đã dựa theo thứ trên đó tu luyện!
Tây Qua càng nói càng hưng phấn, nói chuyện cũng trở nên trơn tru hơn, hắn vui mừng khoa tay múa chân:
- Không nghĩ tới, thật sự là chiến kỹ Thần cấp mà! Con bà nó! Ha ha! Đám người Văn lão lục kia hôm nay bị ta đánh cho một trận bò lê bò càng. Mẹ nó! Thật hả giận! Thật hả giận!
Tây Qua nói xong, lấy ra bản chiến kỹ đưa cho Tần Lập, ngượng ngùng cười nói:
- Hà hà! Ta sao một bản, bản này...trả lại cho ngươi đây.
- Ngươi...ngươi biết chữ?
Tần Lập giương mắt nhìn, nói tiếp:
- Còn nữa ngươi luyện thứ viết trên này?
Tây Qua vốn cũng hiểu mình làm như vậy có phần không đúng đạo lý, nên vẻ mặt lập tức đỏ lên. Hắn chỉ nghe phụ thân nói qua thứ chiến kỹ này rất đáng giá, về phần giá trị cụ thể có bao nhiêu, Tây Qua nghĩ không ra. Cha của hắn là một người bán dưa hấu, cũng không nói với hắn. Tây Qua có chút thẹn quá thành giận nói:
- Ta như thế nào không có thể biết chữ? Còn nữa...Ta dù nói thế nào cũng cứu ngươi, cũng không thể nhìn qua chiến kỹ của ngươi vài lần được sao? Có gì đặc biệt hơn người!
Nói xong xoay người định đi.
- Ngươi chờ một chút!
Tần Lập bỗng nhiên nghiêm nét mặt, hướng về phía Tây Qua gọi lại.
- Như thế nào? Muốn đánh nhau ư? Đến đây!
Tây Qua tính tình quá sĩ diện, vẫn không chịu được kích động. Vừa mới học tuyệt kỹ, giờ phút này hắn càng tăng thêm niềm tin, cho rằng mình chỉ dùng một ngón tay là có thể đánh bại Tần Lập.
- Ái dà! Quên đi! Ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Tần Lập có chút mệt mỏi khoát tay. Hắn biết hiện tại có nói cái gì Tây Qua cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ càng hiểu lầm sâu thêm, để hôm nào giải thích rõ với hắn là được: dù sao chiến kỹ này cũng không phải là thứ bí truyền gì. Trong lòng nghĩ, Tần Lập quay sang nói với Tây Qua vẫn còn lộ vẻ nghi hoặc:
- Ngươi còn không có tâm pháp nguyên lực phải không? Chờ có thời gian rỗi, ta đi kiếm cho ngươi một quyển, tu luyện cho tốt đi.
Tây Qua dù sao cũng là một đứa nhỏ choai choai, vừa nói Tần Lập như vậy, hắn ngược lại thẹn thùng, thấp giọng nói:
- Cái kia...ta...ta thực ngại! Hà! Quên đi! Về sau nhà các ngươi ta che chở cho! Đến lúc đó, ngươi cứ theo ta lăn lộn đi!
Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Lúc này Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết từ trong phòng đi ra, Tần Tuyết nghi hoặc hỏi:
- Vừa có chuyện gì vậy?
Tần Lập tiện tay cất bản chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, cười nói:
- Không có việc gì, Tây Qua đùa giỡn với ta thôi.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trong lòng lại suy nghĩ:
- Dù sao Tây Qua còn nhỏ, cho dù là niết bàn tu luyện lại cũng không có gì đáng lo. Mình sớm muộn gì phải đi hồ Phượng Hoàng một chuyến, tuy nhiên, không phải bây giờ.
Trở lại phòng, Tần Lập mở quyển sách ra xem, trên bìa ố vàng, còn có thể thấy dấu vết dấu chân bùn đất, tựa như một gương mặt đầy khôi hài.
Tần Lập không hề do dự, lật ngay sách ra, chỉ thấy trên trang thứ nhất viết tám chữ rồng bay phượng múa mười phần khí phách: Thiên Thượng Địa Hạ, Duy Ngã Độc Tôn!
Phía dưới là một hàng chữ nhỏ:
- Tu luyện chiến kỹ này, phải lấy Thiên Huyền đan làm phụ! Nếu không có Thiên Huyền đan, chớ tu luyện!
Tần Lập nhìn lướt qua, xong lật qua tờ thứ hai...