Duy Ngã Độc Tôn

Chương 243: Vô liêm sỉ




- Phụ thân, Thi Vũ nàng đã về, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Giọng nói Thượng Quan Hiên Vũ vang lên trong đầu Tần Lập, hắn lạnh lùng cười thầm, thầm nghĩ quả nhiên là có quỷ!

- Cái gì làm sao bây giờ? Có thể làm sao bây giờ? Nàng là con cái Thượng Quan gia, còn có thể đối xử với chúng ta như thế nào?

Tiếng nói của Thượng Quan Bất Hối có vài phần nôn nóng, lại nói thêm:

- Không nghĩ tới thằng con hoang Tần Lập kia vẫn tìm được Thi Vũ. Tuy nhiên, việc này có quan hệ gì với chúng ta! Chỉ cần không ai trong chúng ta nói ra chuyện kia thì bọn chúng vĩnh viễn cũng không biết!

- Nhưng gia gia thì sao?

Thượng Quan Hiên Vũ chần chờ hỏi.

- Lão gia tử? Lão cũng không nói ra! Hừ, vì lo lắng cho gia tộc ta, lão gia tử nhất định không dễ dàng nói ra chuyện tình cha mẹ của Thi Vũ đâu!

Tiếng nói của Thượng Quan Bất Hối tràn ngập âm lãnh:

- Hơn nữa, cha mẹ Thi Vũ không có đây, đó là sự thật! Đối phương đưa tới lượng lớn đan dược, tuy rằng nói là cho Thi Vũ, nhưng Thi Vũ không có đây, cho dù có thì nó cũng là con cháu Thượng Quan gia! Thần đan này một mình nó có thể ăn hết sao? Gia tộc nuôi nàng ta lớn như vậy mất bao nhiêu tâm huyết? Vì gia tộc này nàng cống hiến một chút không phải là việc hiển nhiên sao?

- Nhưng lỡ gia gia nói ra...

Tiếng nói của Thượng Quan Hiên Vũ tràn ngập oán độc nói:

- Phụ thân, nhà chúng ta không phải còn một ít kịch độc sao? Độc chết Tần Lập kia không phải là xong sao! Độc này đến cả cao thủ Thiên cấp cũng không chịu được một khắc. Tần Lập kia cùng lắm cũng chỉ là võ giả Thiên cấp thôi.

Trong phòng yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Thượng Quan Bất Hối mới thở dài một tiếng, nói:

- Hay là thôi đi. Cha mẹ Thi Vũ đã gặp bất hạnh, nói thế nào nàng cũng là cháu ruột của ta, Tần Lập kia cũng là nam tử duy nhất của nàng, nhà chúng ta đã rất có lỗi với Thi Vũ rồi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nếu đã có lỗi với Thi Vũ rồi thì nhiều thêm một chút nữa cũng thế! Theo con thấy, để đoạn tuyệt hậu hoạn, không bằng ngay cả nàng cũng...

Bốp!

Thượng Quan Bất Hối hung hăng tát cho đứa con mình một cái, sau đó cả giận nói:

- Súc sinh! Thi Vũ là muội muội của ngươi đó! Lão tử sao lại có thể sinh ra loại người không có lương tâm như ngươi, ngươi cút ra ngoài! Còn nữa, nếu ngươi dám có chút tâm tư gì, đừng trách ta không khách khí với ngươi!

- Đánh đi, cha đánh chết con đi! Con chính là thích Thi Vũ đó, thì sao? Từ nhỏ cha đã biết con thích nàng, chẳng sợ lúc các người gọi nàng là quái vật, nhưng mà con thích nàng! Chính là thích!

Tiếng gầm gừ của Thượng Quan Hiên Vũ vang lên trong mật thất, điên cuồng hô lên:

- Các người không cho con chơi đùa với nàng, sau đó đợi khi bệnh của Thi Vũ đã chuyển biến tốt đẹp, các người còn muốn hiến nàng cho hoàng thất, lại còn muốn đưa nàng cho người khác. Cha đã từng lo nghĩ tới cảm thụ của nàng bao giờ? Hừ, nếu con không chiếm được, tên súc sinh Tần Lập hắn cũng đừng hòng mơ tưởng được! Hôm nay trừ khi cha đánh chết con đi, bằng không con nhất định phải hạ độc Tần Lập kia! Con nhất định phải độc chết hắn!

Bốp! Bốp! Bốp!

Thượng Quan Bất Hối một hơi tát con trai mình ba bốn cái, lại thấy Thượng Quan Hiên Vũ chảy máu khóe miệng nhưng vẫn quật cường đứng yên đó nhìn mình.

Thượng Quan Bất Hối nâng tay lên, cuối cùng cũng không đánh nối nữa, căm hận mắng:

- Súc sinh, ngươi chính là tên súc sinh! Ngươi ở nguyên trong này cho ta, một bước cũng không cho đi!

- Phụ thân người nghĩ lại đi. Tần Lập và Thượng Quan gia có mâu thuẫn rất sâu, chuyện này một khi mà hắn biết thì hắn chắc chắn sẽ gây sóng gió, đến lúc đó thì cái khác không nói, vị trí gia chủ của phụ thân người cũng khó giữ được! Lão gia tử vốn đã bênh họ, một khi mà chuyện xảy ra thì lão gia tử vốn đã bất mãn với chúng ta khẳng định sẽ mượn cơ hội này mà trút giận!

Tần Lập híp mắt, khóe miệng không ngừng hiện lên nụ cười lạnh.

Lão gia tử Thượng Quan Thiết vốn trong lòng có quỷ, không dám đối mặt với Tần Lập, lôi kéo tay Thượng Quan Thi Vũ không ngừng hỏi chuyện mấy năm qua của nàng.

Thượng Quan Bất Hối do dự hồi lâu, cắn chặt răng, cuối cùng như hạ được quyết tâm, nói:

- Ngươi cho là ta không hận thằng con hoang Tần Lập kia sao? Năm đó hắn khiến ta mất hết cả thể diện! Khiến Thượng Quan gia gần như trở thành trò cười của cả thành Hoàng Sa! Cũng được, một khi đã như vậy, ta liền dùng độc giết hắn! Nhìn xem lão gia tử là bênh vực con trai này, hay bênh vực một người ngoài!

Trong mật thất cuối cùng cũng truyền đến tiếng cười tràn ngập oán độc và đắc ý của Thượng Quan Hiên Vũ, cắn răng lẩm bẩm:

- Tần Lập, ngươi không thể tưởng được đâu, chung quy cũng có một ngày, ngươi lại chết trong tay ta!

Nghe đến đó, Tần Lập đã không còn cần phải nghe thêm gì nữa, hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nói:

- Thi Vũ, chúng ta đi thôi.

Thượng Quan Thi Vũ đang đắm chìm trong vui sướng được gặp lại người thân sau bao ngày xa cách, nàng nao nao, ngẩng đầu, đôi mắt còn ửng đỏ, hỏi:

- Làm sao vậy? Vì sao phải đi?

- Việc này, ai, Tần Lập còn có chút oán niệm với nhà chúng ta, việc này cũng trách ta.

Thượng Quan Thiết xấu hổ cười cười, nói:

- Lúc trước ta vì đột phá, dứt khoát để thúc thúc con làm gia chủ, có chút không quá tốt đối với Tần Lập, có lẽ Tần Lập hiện giờ còn nhớ.

- A? Sao có thể như vậy? Bọn họ dựa vào cái gì...

Thượng Quan Thi Vũ nghe xong lập tức đứng dậy, khuôn mặt bắt đầu lạnh dần. Nàng hiểu biết tương đối sâu về gia gia, hôm nay thực ra nàng cũng đã sớm có cảm giác là gia gia hơi bất thường, nhưng dù sao thì cũng là người tốt với nàng nhất từ nhỏ tới lớn. Nếu ngay cả gia gia cũng có thể bán đứng nàng, đả kích đó đối với Thượng Quan Thi Vũ lớn đến chừng nào!

- Ha ha, Thi Vũ, con không cần gấp, thật sự không có gì. Ai. Nếu Tần Lập không muốn ở lại, vậy hai con về lại Tần phủ cũng tốt. Hôn sự của các con liền để gia gia đến giúp các con một tay.

- Lão gia tử.

Tần Lập thu hồi vẻ mặt tươi cười trên mặt, thản nhiên chặn lời Thượng Quan Thiết, đột nhiên hỏi:

- Thượng Quan gia một vài năm nữa, sẽ trở thành đệ nhất gia tộc Thanh Long quốc chăng? Đến lúc đó, cao thủ nhiều như mây?

Sắc mặt Thượng Quan Thiết chợt biến đổi, lập tức lắc đầu cười khổ nói:

- Nào có khoa trương như vậy. Trên đời này ngọa hổ tàng long, đừng nói những nơi thần bí, ngay như trong Thanh Long quốc này ai dám nói không có cao thủ thực lực mạnh mẽ? Chỉ dựa vào mười viên đan dược sư phụ Thi Vũ ban thưởng kia xa xa không đủ. Ngươi xem Tân Tần đế quốc cường đại kia, cao thủ Thiên cấp nhiều vô số kể! Mà Thượng Quan gia chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có mười mà thôi.

Khóe miệng Tần Lập nổi lên sự châm chọc, sau đó nói sang chuyện khác:

- Vốn lần này vãn bối và Thi Vũ lại đây, đúng là muốn thăm ngài, sau đó từ chính miệng ngài, hứa gả Thi Vũ cho vãn bối, vãn bối mới có thể cử hành hôn lễ với Thi Vũ. Đồng thời, vãn bối cũng sẽ cam đoan với Thi Vũ, sẽ chiếu cố nàng cả đời này! Tuy nhiên, hiện giờ xem ra cũng không cần nữa. Lão gia tử, ngài còn chuẩn bị giấu diếm ta và Thi Vũ đến bao giờ?

Thượng Quan Thiết cứng họng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Lập, cơ mặt hơi hơi co giật, do dự thật lâu. Đôi mắt lão lại đỏ hồng, nước mắt chảy dài nói:

- Thi Vũ! Gia gia...gia gia thật xin lỗi con!

Thượng Quan Thi Vũ bị lời nói bất thình lình của gia gia khiến cho chân tay luống cuống, đồng thời trong lòng nàng cũng dâng lên một dự cảm xấu. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiết, lại nhìn Tần Lập, hỏi:

- Ai có thể cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?

Tần Lập than nhẹ, đứng dậy, ôm Thượng Quan Thi Vũ vào lòng, cảm nhận được thân mình nàng run nhè nhẹ. Hắn hiểu được cô gái thông minh này, nhất định đã ý thức được điều gì!

Tần Lập nhẹ giọng nói bên tai Thượng Quan Thi Vũ:

- Thi Vũ, có một số việc, muội cần phải chuẩn bị tốt tâm lý.

- Chuyện gì? Muội sao phải chuẩn bị tâm lý? Muội sao phải chuẩn bị tốt tâm lý?

Thượng Quan Thi Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Lập. Nàng như một con mèo nhỏ yếu ớt. Sự sợ hãi trong mắt nàng, biểu tình lo lắng khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.

Giờ phút này Tần Lập như có cảm giác bị đao cắt vào tim, tuy rằng sớm đã nghĩ đến chuyện nhiều năm cha mẹ Thi Vũ chưa về, lại không có chút tin tức gì, chỉ sợ đã gặp phải bất trắc. Nhưng trong lòng lại hy vọng có kỳ tích.

Để cho Thượng Quan Thi Vũ vốn không có tình thương của cha mẹ từ nhỏ cũng có thể được làm nũng dưới gối cha mẹ, đây là giấc mộng trong lòng Tần Lập.

Nhưng thật không ngờ sự thật lại tàn khốc đến thế, càng khiến cho người ta cảm thán, cũng khiến người ta cảm thấy châm chọc chính là Thượng Quan gia không ngờ lại vô sỉ như thế, lại còn có thể nuốt đi di vật của cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ, sau đó dõng dạc nói Thượng Quan Thi Vũ nên vì gia tộc cống hiến.

Trên đời này còn có ai vô sỉ hơn bọn họ đây? Cống hiến, cũng phải là cam tâm tình nguyện. Đáng thương cho Thượng Quan Thi Vũ, ngay vả di vật cha mẹ ra sao cũng không nhìn thấy thì đã bị người khác xâu xé cướp mất. Chưa hết, sợ nàng biết, không ngờ lại còn muốn độc chết cả hai người họ.

Đây đã không còn vô sỉ nữa, mà vốn là súc vật mới nghĩ ra chuyện này!

Thượng Quan Thiết rơi lệ, chậm rãi nói:

- Thi Vũ, con phải kiên cường. Con đã tới tuổi lập gia đình, con cũng đã trưởng thành rồi.

- Cuối cùng là chuyện gì. Nhanh nói cho con biết.

Thượng Quan Thi Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận nhìn gia gia mình.

- Cha mẹ con, đã...

Thượng Quan Thiết cuối cùng cũng cực kỳ gian nan, nói ra câu khiến lòng lão đau như dao cắt.

Biểu tình của Thượng Quan Thi Vũ lập tức cứng đờ lại, ánh mắt mờ mịt. Nàng từ từ quay đầu lại, dừng trước hai mắt Tần Lập.

- Phu quân, chàng nói đi, chuyện gì đã xảy ra? Được không?

- Không có việc gì, Thi Vũ, cái gì cũng không có. Nàng đã mệt rồi, ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều là giả, chỉ có ta bên cạnh nàng mới là thật. Đi, chúng ta về nhà.

Tần Lập dịu dàng nói bên tai Thượng Quan Thi Vũ, thần thái vô cùng ôn nhu.

Đằng sau đột nhiên có một thị nữ đẩy cửa vào, nói:

- Gia chủ nói, muốn mở tiệc chiêu đãi tiểu thư và chú rể mới!