Duy Ngã Độc Tôn

Chương 222: Tần Lập chính là người điên!




Đằng sau vang lên vài tiếng nổ ầm ầm. Những lão tổ tông Tần gia bằng vào thực lực Dung Thiên mạnh mẽ trong nháy mắt miểu sát ba võ giả Hợp Thiên, sau đó lấy khí thế lôi đình vọt tới khu phố giết toàn bộ những võ giả mà Thôi gia bố trí trên đường!

Điên rồi!

Tuyệt đối là điên rồi!

Toàn bộ thành Phong Sa giờ khắc này không dấu hiệu đã sôi trào lên. Mọi người tràn ngập khiếp sợ lẫn khó tin. Tần gia lại mạnh như thế? Một gia tộc bậc trung dựa vào cái gì lại dám dùng thế lôi đình vạn quân tru sát người của một trong tứ đại gia tộc trên Huyền Đảo - Thôi gia?

Chỉ cần là cường giả đều bị kích động, từng tin tức chuẩn xác, gần như trong cùng lúc đó đều bay ra khỏi thành Phong Sa, nhắm phương hướng khác nhau truyền đi như chớp.

Thiên Cơ Môn Trầm Nhạc cùng với Lâm gia Tứ công tử Lâm Hằng ngổi trên tòa tửu lâu rất cao, nhìn con phố máu chảy thành sông, trong mắt hai người tràn ngập thần sắc khó tin.

Chén trà trong tay Trầm Nhạc đã lạnh ngắt, hắn lại không có chút cảm giác, uống một ngụm, cũng không thể giảm nửa phần ngọn lữa trong lòng.

Khóe miệng Lâm Hằng kịch liệt co giật, miệng thì thào lẩm bẩm:

- Kẻ điên, Tần Lập này là người điên! Tần gia cũng điên rồi, không ngờ lại cùng điên theo hắn!

- Không, Tần gia không điên, Tần Lập cũng không điên! Chính là cũng không đoán trước được, lá gan hắn không ngờ lại lớn đến mức này!

Trầm Nhạc khó tin nói:

- Lâm huynh, đổi là Lâm gia các ngươi, các ngươi có dám không?

Lâm Hằng kiên định lắc đầu, cười khổ:

- Tứ đại gia tộc, tam đại môn phái nội tình đều thâm sâu đến trình độ khiên cho người ta khó mà tưởng tượng được. Không biết có bao nhiêu nhân vật hơn ngàn năm trước hoành hành trên Huyền Đảo, hiện tại đều đang khổ tu!

- Rút dây động rừng, gia tộc chúng ta chính là bận tâm điều này! Nào dám điên rồ giống Tần gia.

Trầm Nhạc gật gật đầu:

- Đúng, lần này người Thôi gia tới, tuy không phải dòng chính, nhưng đại tộc mạnh mẽ như thế cho dù người chết chỉ là một bàng chi, cũng là chuyện khó lường. Đừng nói nhóm người họ phái tới thành Phong Sa này xem ra cũng bị Tần gia diệt sạch sẽ.

Trên mặt Lâm Hằng lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Ta không nghĩ ra, Tần gia đến cùng là dựa vào cái gì? Tàng Kiếm sơn trang sao? Không có khả năng! Tàng Kiếm sơn trang Thập tứ công tử Tạ Hiểu Trung đã thất thế trên tay Tần Lập đã là một cảnh cáo đối với họ. Ngươi xem, lần này trong thành Phong Sa không phải người của Tàng Kiếm sơn trang đều rất bề bộn sao? Chẳng lẽ có thể là Tiêu gia hoặc là Vương gia? Hoặc là Băng Thiên Nhai cho họ chỗ dựa sau lưng?

Trầm Nhạc vẻ mặt khó hiểu nói:

- Lúc này rõ ràng là hung hăng tát một cái lên mặt Thôi gia. Lấy tác phong ương ngạnh của Thôi gia kia sao có thể nuốt xuống cục tức này được! Hơn nữa Thôi gia cùng với không ít gia tộc môn phái tạo thành một liên minh bí mật. Lâm huynh hẳn là nghe thấy rồi chứ?

Lâm Hằng híp mắt, nhìn những người Tần gia đang nhanh chóng tiến hành công tác dọn dẹp, khẽ thở dài một tiếng:

- Dã tâm của Thôi gia chúng ta đã biết từ sớm. Nghe nói không chỉ Huyền Đảo, ở địa phương khác Thôi gia cũng có minh hữu, nhưng ngay cả nhà ta cũng nhìn không ra, Thôi gia rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn tranh đoạt lãnh thổ thế tục?

- Lâm huynh không cần coi thường giới thế tục, trong đó cũng có rất nhiều cấm đại, cũng có di tích thượng cổ. Ai biết Thôi gia có phát hiện ra cái gì hay không. Phải biết rằng, điểm khác nhau duy nhất giữa những nơi thần bí và giới thế tục theo ta chính là linh khí và các loại thiên tài đại bảo!

- Trầm huynh đệ, ngươi nói là chúng ta không cần tới đùa giỡn, chỉ nhìn xem Tần gia thôi sao?

Ánh mắt Lâm Hằng hơi híp lại:

- Trên đường tới đây ta nhận được truyền tin của cha ta, nói gia tộc cho phép ta hành sự tùy hoàn cảnh!

- Ta cũng vậy.

Trầm Nhạc gật gật đầu, miệng mở nụ cười, nói:

- Chẳng lẽ, lão gia này đều đã dự liệu tới biến cố này rồi sao? Hay là, bọn họ yên tâm để cho chúng ta gây sức ép?

- Đoán trước thì ta cảm thấy không thể, nhưng để cho chúng ta gây sức ép, có lẽ thật là có ý này. Ta biết rồi!

Lâm Hằng nói xong, vẻ mặt rung động, hơi co giật:

- Chẳng lẽ nói, Huyền Đảo này thật sự muốn thay đổi thời tiết? Gia tộc bắt đầu bồi dưỡng chúng ta thay thế?

Trầm Nhạc cũng bị suy đoán của Lâm Hằng khiến cho hoảng sợ, lập tức lắc đầu nói:

- Không thể nào. Ý tưởng của các lão gia chúng ta không thể tùy tiện đoán bừa được. Như Thôi gia mấy năm nay thì hạ mình, nhưng lại mơ hồ muốn vượt lên sáu đại thế lực khác. Lúc này, chúng ta cũng không ngại làm chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đi!

- Hắc hắc!

- Hắc hắc!

Trong một căn phòng của căn nhà trọ xa hoa, trung niên Thôi gia vẻ mặt khiếp sợ, đứng bật dậy, nói:

- Cái gì? Điều này không thể! Tần gia điên rồi sao?

- Chúng ta không điên, mà là các ngươi khinh người quá đáng!

Một tiếng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên từ bên ngoài.

- Không tốt, đi mau!

Người trung niên nhanh chóng quyết định, nói với một người khác tuổi khá lớn.

Hai người đối mắt đều nhìn thấy vẻ kiên quyết torng mắt đối phương, miệng lẩm bẩm, loại chuyện này, không động thì thôi, ừa động là lôi đình vạn quân!

Đối phương tuyệt đối sẽ không cho bọn họ một cơ hội chạy trốn này!

- Đi!

Người trung niên cùng với lão già phá cửa sổ bay ra, người còn lại vẻ mặt kiên định rút vũ khí ra, xông vào chiến đấu với võ giả Tần gia!

Không đợi hai người trung niên vào lão già phá cửa ra hồi phục tinh thần liền cảm giác được hai sức mạnh cực lớn đánh về phía họ.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không tốt, có mai phục!

Người trung niên hét lớn một tiếng, bộc phát toàn bộ thực lực, khí thế trào lên, không ngờ lại có thực lực Dung Thiên!

- Tần gia các ngươi thật to gan, dám đánh giết người Thôi gia ta, các ngươi chờ bị diệt tộc đi!

Người trung niên nói xong, thân mình giống như tia chớp lóe lên, né tránh công kích, nương theo đó muốn chạy trốn.

Lại không nghĩ rằng hai lão tổ tông Tần gia cảnh giới Dung Thiên vốn không cho hắn cơ hội nào, cũng không thèm để ý đến lời hắn, chiêu nào tung ra cũng đều là sát chiêu, đánh vào chỗ trí mạng của người trung niên.

Lão già Thôi gia cũng muốn chạy trốn nhưng không có chút cơ hội nào, cũng bị hai lão tổ Tần gia chặn lại.

Về phần phía dưới, cường giả Tần gia đánh nhau hỗn loạn lại không có ai thấp hơn cảnh giới Hợp Thiên!

Mà Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ và Tiểu Hắc trở lại Tần gia, lúc này trong sảnh tiếp khách của Tần gia đã có rất nhiều người. Đại đa số đều là bộ dạng lão thần biểu tình đạm bạc. Có một số người đánh giá phòng tiếp khách mang phong cách cổ xưa của Tần gia, đáy mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ vừa hiện ra trước cửa nhà, Tần Tỏa liền đi ra đón. Giờ phút này trên mặt hắn không có biểu tình hưng phấn, mà lại có chút sợ hãi.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tần gia từ thời thượng cổ tới nay chỉ là một gia tộc cỡ trung, hơn nữa danh tiếng không phải là từ sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ mà ra, là gia tộc lấy luyện chế đan dược là chính, đều có giao tình với phần lớn các môn phái gia tộc khác.

Hòa khí phát tài chính là tôn chỉ của Tần gia.

Nhưng trên thực tế, ai cũng đều có tuổi trẻ, ai cũng đều có nhiệt huyết. Một thế hệ trẻ của Tần gia sao lại có thể không có chút dã tâm trở thành đại gia tộc được?

Chỉ là trên Huyền Đảo này, các đại gia tộc đã sớm thành hình từ vạn năm trước. Muốn tiến lên trên không dễ chút nào, trừ khi có thể xuất hiện loại tuyệt thế thiên tài chân chính!

Nhưng muốn suy bại, cũng không dễ dàng!

Vì phàm là gia tộc nội tình thâm hậu, kẻ ăn chơi trác táng có thể xuất hiện số lượng lớn. Dù sao thì một hạt gạo nuôi trăm loại người. Nhưng đối với chọn lựa người nối nghiệp, đối với một gia tộc hay môn phái đều phải cẩn thận bất kể là phẩm chất tâm tính hay là thủ đoạn, đều phải là kẻ nổi bật trong những người đồng lứa trong gia tộc! Cứ như vậy, cho dù gia tộc có gặp đại sự, cũng không đến mức xuất hiện cảnh thất bại!

Giống như Thôi gia, hơn ba mươi năm về trước đã sinh ra một tuyệt thế thiên tài, mới mười sáu tuổi đã đột phá Thiên cấp, tiến vào cảnh giới Phá Thiên.

Chuyện lúc ấy đã chấn động toàn bộ Huyền Đảo, nhưng người con Thôi gia này trên khắp Huyền Đảo gần như không có ai thấy qua bộ dạng của hắn, cũng không biết người đó là nam hay nữ!

Cho nên, đối với lời đồn này có người tin, lại có người không tin.

Mà Tần Lập của Tần gia lại là chuyện mà tất cả thành viên Tần gia, bao gồm rất nhiều người của các gia tộc môn phái khác đều biết đến!

Cho nên Tần Tỏa đối với vị tiểu huynh đệ nhỏ hơn hắn không ít này cũng có một tình cảm sùng bái!

Hôm nay lại có nhiều đại nhân vật vì Tần Lập mà tới Tần gia như vậy, dùng bốn chữ bồng tất sinh huy (rồng đến nhà tôm) để hình dung, cũng không quá phận!

- Tần Lập, đệ nhanh chạy tới đi, các đại nhân vật này chờ đến nóng nảy cả rồi. Nhưng ta phải hỏi đệ một câu, đệ nói có chỗ tốt đối với họ, là thật hay là giả đấy?

Tần Tỏa có chút ngượng ngùng hỏi, sau đó lập tức giải thích:

- Ta không phải không tin đệ, thật sự là chuyện này đệ làm rất kinh người! Trời ạ, ta không thể tin được đây còn là có dự mưu từ trước đó! Thẳng đến lúc các đại nhân vật này tìm tới cửa, ta mới chính thức tin đấy!

Tần Lập mỉm cười, vỗ vỗ vai Tần Tỏa, nói:

- Tin tưởng đệ!

Không giải thích nhiều, Tần Lập nắm tay Thượng Quan Thi Vũ đi vào phòng khách.

Tần Tỏa sao có thể biết, điều Tần Lập không sợ nhất chính là trường hợp lớn cỡ này. Hợp tung liên hoành, đó chính là tinh túy được tổ tông truyền lại từ xưa tới nay! Vốn Tần Lập có vũ lực cao, nhưng đối với mưu lược kế sách cũng rất ham thích!

Như hắn thấy, đây chính là cơ hội tốt nhất để Tần gia phát triển lớn mạnh!

Về phần Thôi gia, vốn nếu bọn họ không cuồng ngạo như vậy, Tần Lập cũng không có khả năng xông tới cửa mà khiêu khích bọn họ. Bọn họ chính là không nhịn nổi. Nếu người ta đã nhiệt tình giơ mặt ra cho mà đánh, vậy không hung hăng tát cho hắn một cái tát, chẳng phải thực xin lổi bọn họ hay sao?