Duy Ngã Độc Tôn

Chương 218: Tin tưởng!




Đại hán thực lực đã đến cảnh giới Phá Thiên, cặp mắt như nứt ra tràn ngập kinh hãi không kịp trốn tránh. Tấm ván gỗ bay tới trong nháy mắt hắn càng lúc càng lớn!

Phốc!

Một tiếng ván cửa rộng bằng bàn tay dài hơn một thước phi thẳng vào miệng của đại hán, rồi phá ra sau gáy hắn.

- Phịch" một tiếng, đại hán này ngã sấp trên đường cái. Người đi trên đường lập tức phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.

Mấy đại hán còn đứng ở trong cửa hàng gần như là biến ngốc, đầu óc thậm chí còn đang trên trời. Lúc tới đây chủ tử đã nói rõ với bọn họ, tùy ý gây sức ép, tùy tiện khóc lóc om sòm, chỉ cần không ra tay thì đối phương cũng không có biện pháp đối với bọn họ thế nào?

...

Đây là không có biện pháp sao?

Trong đầu đám đại hán này hoàn toàn bị sợ hãi tràn ngập, vốn tưởng rằng bọn họ đã đủ ngang ngược, cũng đã là ác nhân. Hôm nay mới biết được nguyên lai đó là quá khứ bọn họ tiếp xúc quá ít!

So sánh với thiếu niên mỉm cười trước mắt này, bọn họ hiền lạnh như một con cừu non thuần khiết, ác nhân cái rắm a!

- Cái kia...chúng...chúng ta cùng hắn không phải là...không phải là cùng một hội!

Một đại hán trong đó phản ứng nhanh nhất, run cầm cập nói. Ánh mắt nhìn về phía Tần Lập tràn ngập sợ hãi.

Người khác không biết nhưng hắn làm sao lại không biết, hán tử vừa chết kia mặc dù là võ giả mới từ Thiên cấp đột phá đến cảnh giới Phá Thiên nhưng lại chưa kịp phản ứng đã bị người dùng một tấm ván gỗ mạnh mẽ bắn xuyên qua đầu. Vậy người kia phải có thực lực như thế nào?

Quỷ mới muốn làm kẻ địch của người như vậy!

Hành động của Tần Lập cũng làm Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Văn Hiên theo sau sợ ngây người, nhưng Thượng Quan Thi Vũ vẻ mặt lại bình tĩnh. Dường như bất kể Tần Lập làm chuyện gì nàng cũng không kinh ngạc, đều tỏ vẻ ủng hộ.

Tần Văn Hiên hơi há mồm muốn nói lại không nên lời. Tần Lập lúc này đã phá vỡ hành động khiêm tốn bảo trì bình tĩnh của Tần gia. Cũng không biết lão gia Tần Lĩnh Sơn biết thì sẽ có biểu tình gì, còn nói rằng:

- Đây mới là con cháu Tần gia" không?

- Không phải cùng một hội?

Tần Lập cười chế giễu nhìn mấy đại hán hoảng sợ đến cực điểm còn lại.

- Không phải cùng hội, thật sự không phải!

Cơ mặt đại hán kia co giật dữ dội.

- Vậy các ngươi làm sao lại mặc quần áo giống nhau?

Mấy đại hán liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời làm ra một động tác khiến mọi người không thể tưởng tượng: thuần thục lột sạch toàn thân quần áo của mình, còn mỗi cái quần đùi!

Thượng Quan Thi Vũ chán ghét quay mặt ra chỗ khác, Tần Hàn Nguyệt "phì" một tiếng, Tần Văn Hiên nhíu mày. Đại hán kia run rẩy nói:

- Đều là hiểu lầm!

- Cút đi! Mang quần áo rách nát của các ngươi đi!

Tần Lập lạnh nhạt nói.

Mấy đại hán này như được tha bổng, chỉ hận cha mẹ sinh ra thiếu hai cái chân, xoay người bỏ chạy.

- Chờ một chút!

Nghe được giọng Tần Lập, mấy đại hán đồng loạt run lên, dừng chân lại.

- Trở về nói cho chủ tử của các ngươi, về sau đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Có bản lĩnh liền quang minh chính đại đến đây, nếu còn làm chuyện không dám nhìn mặt người này, coi chừng lão tử dỡ ổ chó của các ngươi! Cút!

Mấy đại hán còn lại kinh hãi khiếp sợ, ôm thi thể đồng bọn chạy té tát ngay cả một câu nói gỡ thể diện cũng không dám.

Trên đường có không ít người nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt đều lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng lập tức rẽ đám người, biến mất không thấy.

Tin tưởng chuyện xảy ra nơi đây không được bao lâu khảng định sẽ truyền khắp toàn bộ thành Phong Sa. Điều này quả thực chẳng khác nào Tần gia trước mặt mọi người không nhịn được thả một quả bom!

Tần Hàn Nguyệt tự nhiên hiểu được lo âu trong lòng phu quân, vì thế nhìn Tần Lập hỏi:

- Tiểu Lập! Con làm như vậy có thể khiến cho mâu thuẫn càng lớn? Phải biết rằng hiện tại rất nhiều người đang chờ Tần gia chúng ta làm ra cử động này, sau đó lấy danh nghĩa báo thù là có thể chân chính tiến hành công kích Tần gia chúng ta!

Tần Văn Hiên bên kia cũng gật gật đầu.

Tần Lập mỉm cười nói:

- Không sao! Đưa con đi gặp tằng tổ đi.

Ở trong một khách điếm thật lớn ở thành Phong Sa, mấy đại hán khóc rống kể lể với một đám người trong phòng.

- Chủ nhân! Thiếu niên kia quả thực không phải là người, căn bản chưa cho Cường ca bất kì cơ hội nào! Cường ca vừa đá cửa vào, hắn liền đá bay Cường ca, sau đó nhặt lên một mảnh ván cửa ném chết Cường ca.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Nếu không phải chúng ta thông minh, tất cả đều không về được! Tiểu tử kia còn để chúng ta mang về cho chủ nhân một câu nói...

Trong căn phòng to như vậy, nam nữ già trẻ đều có. Những người này mơ hồ lấy một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi là chủ. Bộ dạng người trung niên bình thường, tướng mạo cũng không xuất chúng nhưng trên người dường như mang theo một cỗ khí tức sắc bén làm cho người ta có một cảm giác như thanh kiếm ra khỏi vỏ!

Hắn hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói:

- Câu nói gì?

- Hắn nói...

Đại hán kia lại do dự, thật sự là lời nói của thiếu niên lúc ấy quá mức kiêu ngạo bá đạo.

- Đừng dông dài, cứ nói lời thật. Một chữ cũng không được sót!

Một cô gái biểu tình lạnh như băng không kiên nhẫn trách mắng đại hán.

- Dạ, tiểu thư!

Đại hán kia cúi đầu, nói lại lời nói của Tần Lập.

- Quá đáng!

Một lão già trong đó sau khi nghe xong phẫn nộ nắm chặt tay tức giận mắng một tiếng.

- Đồ không biết sống chết!

Cô gái biểu tình lạnh nhạt kia lạnh lùng nói, trên người lại dâng lên một cỗ ý lạnh như băng, độ ấm trong phòng dường như giảm xuống không ít. Những người khác đều biểu đạt sự phẫn nộ của mình.

- Ngông cuồng.

Người đàn ông trung niên kia vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại bốc lên lửa giận hừng hực.

- Tần gia này có chỗ dựa thế nào mà lại dám kiêu ngạo hống hách như thế? Thiếu niên kia lại là ai? Dựa theo Thôi Cương, hắn có thể dùng một tấm ván gỗ liền giết chết Thôi Cường đủ để nói lên thực lực của hắn ít nhất cũng là cảnh giới Hợp Thiên!

Lão già kia sau khi mắng xong, bắt đầu phân tích sau đó quay đầu về phía đại hán kia:

- Thôi Cương, ngươi xác định: ra tay giết người thật sự chỉ là một thiếu niên?

Đại hán Thôi Cương kia gật đầu như gà mổ thóc:

- Quản sự đại nhân. Tiểu nhân dám dùng cái đầu mình để thề, nếu không ngài có thể hỏi mấy người bọn họ!

Mấy người khác cũng vội gật đầu không ngừng.

Cô gái lạnh lùng kia lúc này chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ...là thiếu niên thiên tài của Tần gia đến từ thế tục? Hắn thật sự mạnh như vậy sao?

Người trung niên khẽ gật đầu, nói:

- Diễm nhi nói không sai! Thiếu niên kia có thể là người đến từ thế tục. Lại nói, hoàng tộc của chúng ta ở thế tục cùng thiếu niên kia còn có thâm cừu đại hận không nhỏ đâu. Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Cô gái vẻ mặt âm lãnh nói:

- Người như vậy tuyệt đối không thể tha! Nếu không chắc chắn sẽ trở thành mối họa tâm phúc lớn nhất của Thôi gia ta!

Những người khác cũng hùa theo gật đầu.

Người trung niên suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Rất có lý. Tuy nhiên chuyện này không nên làm quá lộ liễu, tìm cơ hội tranh thủ một kích phải giết không cho hắn bất kì một cơ hội phản kháng nào. Nếu không người như vậy một khi chạy đi, hậu quả chắc chắn không thể lường được!

- Hừ! Nếu không phải cường giả chân chính của gia tộc chưa đến, giết hắn cũng không cần tốn công nhiêu như vậy!

Thiếu nữ Thôi Diễm lạnh lùng nói.

Lão già kia có chút không phục nói:

- Hiện tại giết hắn cũng không thành vấn đề! Đối phó với một gia tộc nhỏ như vậy chẳng lẽ phải dốc hết toàn bộ thực lực của gia tộc hay sao?

- Ta cũng không nói dốc hết thực lực gia tộc. Chỉ cần một người cảnh giới Chí Tôn đến đây không phải là giải quyết?

Cô gái không chút khách khí phản bác.

- Được rồi, Diễm nhi. Không cần nói nữa. Có một số việc ngươi còn không rõ, chuyện trên đời này nếu đơn giản như vậy cũng sẽ không tồn tại một gia tộc bậc trung, nhỏ mà sớm bị chúng ta nuốt sạch sẽ!

Người trung niên thản nhiên nói một câu, sau đó nói tiếp:

- Chuyện này quyết định như vậy. Tìm cơ hội tiến hành một kích phải giết chết thiếu niên kia.

Trong mật thất Tần gia.

Một đám dòng chính trung tâm của Tần gia cùng với đám người Tần Lập, Thượng Quan Thi Vũ đều ở trong lòng.

Thượng Quan Thi Vũ xuất hiện khiến cho đám đông dòng chính trung tâm hô to trong lòng một tiếng kinh diễm, không kìm nổi hâm mộ Tần Lập diễm ngộ cường đại. Lần trước mang theo một cô gái tuyệt sắc thiên kiêu, không nghĩ lần này lại thay đổi một người mà lại không kém gì so với cô gái trước kia.

Tần Tỏa đi tới, trải qua hơn một năm tôi luyện hắn đã thành thục rất nhiều. Hắn hướng về phía Tần Lập, vẻ mỉm cười nói:

- Cuối cùng đã trở lại. Vừa trở lại liền làm ra cử động như vậy, chúng ta thật sự là rất sảng khoái. Ngươi không biết, mấy tháng nay chúng ta đều bị tức muốn điên lên. Đám người đáng chết này cứ một, hai ngày liền tới cửa tìm phiền toái, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chúng ta đều sắp bị họ làm tức chết!

Tần Lập cười nói:

- Không sao. Bọn họ rất nhanh sẽ cút khỏi nơi này!

Tần Lĩnh Sơn khẽ ho hai tiếng, trong mật thất lập tức im lặng. Mọi người đều nhìn về phía gia chủ Tần gia này, ánh mắt tràn đầy tôn kính.

- Tần Lập. Ngươi làm không tồi.

Câu nói đầu tiên quả nhiên giống như suy nghĩ trong lòng của mọi người. Ở trong mắt lão tổ tông, bất kể Tần Lập làm cái gì đều không có sai! Cho dù làm sai, cũng là lỗi của người khác.

Tần Lĩnh Sơn hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Nói ra đườn lui ngươi đã nghĩ tốt!

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Tần Lập đồng thời cũng rất nghi hoặc. Lão tổ tông gia chủ làm sao biết được Tần Lập nhất định có đường lui?

Tần Lập đứng dậy, chắp tay với mọi người, sau đó nói:

- Kì thật cũng không có gì, buông tha cho đan phương này!

Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz zzzzzz!

Trong phòng lập tức truyền đến một loạt tiếng thở dài. Không ít người ngầm nhìn về hướng Tần Lập, ánh mắt mang theo một chút bất mãn. Thầm nghĩ đây không phải là nói lời thừa sao, ai không nghĩ ra được. Nếu muốn giải trừ nguy cỡ liền coi như đan phương này là một cái xương chó ném ra, để cho bọn họ cướp đi là được. Dù sao lúc đó cũng không liên quan gì đến Tần gia.

Nhưng vấn đề là vật quý báu như vậy, lại hao phí vài thế hệ Tần gia nghiên cứu hơn trăm năm mới chế tạo thành công. Đây là tâm huyết của bao nhiêu người!

Như thế nào có thể nói ném là ném đây?

Trên mặt Tần Lĩnh Sơn không lộ ra bất kì biểu tình ngoài ý muốn nào, ánh mắt tràn ngập tin tưởng nhìn Tần Lập, giọng nói thản nhiên vang lên lấn át tất cả ầm ĩ trong phòng.

- Được! Tần Lập nói buông tha, vậy thì buông tha!