Duy Chỉ Mình Em

Chương 18: Chương 18





– Không có gì- Ôn Giản lắc đầu.

– Đưa bài tôi xem thử- Giang Thừa liếc nhìn bài tập trên bàn học.

Ôn Giản ngần ngừ đưa tập cho anh.

Giang Thừa nhận lấy, hơi nghiêng người tựa vào bệ cửa sổ, một tay khác đưa ra:
– Bút.

Ôn Giản nhét cây bút vào tay anh.

Giang Thừa cầm lấy liền viết viết chấm chấm lên bài tập, rất chuyên chú, mắt hơi nheo lại, sóng mũi cao thẳng được ánh đèn hắt vào ánh ra bóng râm lờ mờ, hình dáng sườn mặt thâm thúy rõ ràng.

Ôn Giản ngắm đến thẫn thờ, mãi đến khi bên cửa sổ truyền đến tiếng gõ cộc cộc cô mới hoàn hồn.

Giang Thừa nhìn cô, dùng ngòi bút chỉ vào bài tập ghi ra chú thích rồi giảng giải cho cô.

Lúc giải xong toàn bộ đề thi, thì nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Cách giải đề của Giang Thừa rất rõ ràng, hiệu quả cao hơn cách nghĩ của cô một chút.

– Cảm ơn anh- Lúc anh trả bút và bài làm cho cô, cô nói cảm ơn như một thói quen.

– Không có gì- Giang Thừa đứng thẳng người- Đi ngủ sớm đi, tôi về đây.

Quay người định đi.

– Này- Ôn Giản gọi giật lại, Giang Thừa quay đầu nhìn cô- Thật ra anh không trả ơn cũng không sao đâu, ba tôi không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, hoặc là anh trực tiếp tìm ba tôi để trả ơn cũng được.

Chắc chắn ba tôi đã cứu rất nhiều người, nếu như người nào cũng đòi tìm tôi để trả ơn, chắc tôi sẽ phiền não lắm.

Cho nên anh không cần có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng đâu.

Giang Thừa: =.=
Anh dứt khoát quay lại đi tới gần cô:
– Không phải người trả ơn nên là em à? Sao lại biến thành tôi trả ơn rồi?
Ôn Giản: +_+
– Nếu cảm xúc của em dễ dàng bị tác động bởi yếu tố bên ngoài như thế, chứng tỏ năng lực tập trung của em vẫn chưa đủ.

Năng lực khống chế điều tiết bản thân cũng không ổn.

Chuyện bây giờ em nên làm chính là, tu luyện bản thân.

Ôn Giản: +_+
– Tu luyện thế nào?
– Tâm vô tạp niệm.


Ôn Giản: +_+
Ôn Giản sững sờ nhìn anh rồi gật đầu:
– Ừm.

Đóng cửa sổ lại, Ôn Giản nghĩ đến “tâm vô tạp niệm” của Giang Thừa, suy nghĩ cả một đêm, cô cảm thấy có lẽ Giang Thừa đã tu luyện thành tinh rồi.

Đạo hạnh của cô nông cạn, cho nên trong thời gian ngắn bị ảnh hưởng đến tâm trạng là điều khó tránh khỏi.

May là bị ảnh hưởng không sâu, hôm sau đi học, toàn bộ tâm tư của cô lại đặt vào trong việc học.

Vừa thi xong, chính là thời điểm mọi người thả lỏng nhất, cuối tuần hiếm khi được nghỉ, không cần học thêm, mọi người đang bàn bạc cuối tuần nên đi đâu chơi.

Hà Thiệu và Lâm Bằng Bằng là bạn học chung từ năm lớp mười đến nay, đang lên kế hoạch cuối tuần đi cắm trại nướng thịt, bèn tới hỏi Giang Thừa có đi cùng không.

Giang Thừa không đi.

Hà Thiệu thích nhiều chuyện, nghe Giang Thừa nói không đi bèn cười nói:
– Chắc anh Thừa muốn đi hẹn hò cùng chị dâu đây mà, ở đâu ra thời gian đi với tụi mình.

Lúc hai chữ “chị dâu” rơi vào tai, tim Ôn Giản vẫn chùn xuống, bất giác dỏng tai lên muốn nghe ngóng thêm về “chị dâu” kia, nhưng không nghe được thêm gì.

Giang Thừa không thèm để ý đến Hà Thiệu.

Lòng nhiều chuyện của Ôn Giản vừa dấy lên đã bị dập tắt.

Cô không thể tưởng tượng ra cảnh một Giang Thừa nghiêm túc lúc đi cùng bạn gái sẽ có dáng vẻ gì, trong đầu hiện lên hình ảnh chị gái xinh đẹp cô gặp tối qua, nhớ lại dáng vẻ lúc Giang Thừa đứng cạnh chị ấy nhưng cũng không mường tượng ra được, khí chất Giang Thừa quá áp đảo, giống như đứng cùng với ai cũng sẽ áp đảo đối phương, rất không hài hòa.

Cô không khỏi nhìn lén anh một cái, đúng lúc Giang Thừa ngẩng đầu, hai ánh mắt va vào nhau.

Giang Thừa nhướn mày:
– Gì vậy?
– Không có gì- Ôn Giản lắc lắc đầu.

– Ánh mắt của em nói với tôi là em có gì.

Ôn Giản mím môi, lén quan sát sắc mặt anh rồi đáp:
– Không biết tại sao tôi lại luôn cảm thấy anh có nhân dạng của một người cô đơn.

Giang Thừa: =.=
Ôn Giản sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích:
– Không phải tôi nói anh không đủ tốt, anh đừng hiểu lầm nha.

Chỉ là tôi cảm thấy khí chất của anh đặc biệt mạnh mẽ đặc biệt lợi hại, tôi rất hâm mộ, rồi tôi thầm nghĩ bạn gái của anh nhất định cũng phải có khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng kiêu ngạo như vậy thì mới xứng đôi với anh.

Hà Thiệu bên cạnh cũng nói chen vào:
– Đúng đúng, chị Trình Lâm đúng là có khí chất nữ vương đấy.


Lúc nghe đến hai chữ “Trình Lâm”, Ôn Giản lại lén quan sát sắc mặt của Giang Thừa, thấy anh vẫn tỉnh bơ như thường, chẳng có chút dao động nào, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, chồm lên trước, nhìn cô hỏi:
– Kỳ này em định thi bao nhiêu điểm? Lại 500 nữa à?
Ôn Giản: +_+
– Tôi thi 680 điểm, à không, 700.

– Suốt ngày lo nhiều chuyện hóng hớt mà đòi thi được 700 điểm?
– Tôi nhất định thi được 700 điểm- Ôn Giản nhìn anh đáp sau đó quay lên, cầm sách giáo khoa, cắm đầu đọc.

Giờ tự học buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đến, theo thông lệ, sau khi thi giữa kỳ sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi, vừa nói xong cả lớp liền xôn xao, bàn trước bàn sau quen thuộc rồi, ai nấy đều mâu thuẫn với chuyện phải thay đổi chỗ ngồi, nhưng ý của giáo viên chính là người ngồi bàn chót không thể ngồi mãi ở chót được, tương tự ngồi giữa cũng không thể mãi ngồi giữa, cơ hội phải chia đều cho tất cả mọi người.

Vóc dáng Ôn Giản và Hứa Nhiễm tương đối nhỏ con, bị chuyển lên ngồi trên.

Giang Thừa và Hà Thiệu cao to nên chỉ đổi tổ, chuyển từ tổ bốn sang tổ hai, vẫn ngồi bàn cuối.

Ôn Giản và Hứa Nhiễm cũng ở tổ hai nhưng ngồi bàn hai, khoảng cách với Giang Thừa liền bị kéo xa.

Sau khi công bố danh sách sắp xếp chỗ ngồi mới, không biết tại sao Ôn Giản lại thấy phiền muộn, có thể đã quen ngồi ở chỗ này, đột nhiên phải chuyển đi, cô có chút không quen.

Nhưng nỗi buồn chỉ thoáng qua một chút, xung quanh đã bắt đầu ồn ào dọn đồ trong ngăn bàn để chuyển chỗ ngồi.

Ôn Giản cúi đầu lấy hết sách vở ra đổi sang chỗ mới, tiếng chuông tan học vừa reo liền đi về, lần này cô về cửa trước, không còn đụng mặt Giang Thừa nữa.

Ôn Giản không chờ anh, đi thẳng ra nhà để xe lấy xe, rồi về một mình, không ngờ vừa ra tới cổng trường liền gặp Uông Tư Vũ, anh không mặc cảnh phục mà mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng dù sao anh vẫn là cảnh sát, Ôn Giản vừa nhìn thấy anh trong lòng liền sợ hãi, luôn cảm thấy anh sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm cô.

Mấy hôm nay khá bình yên, làm cô sắp quên mất vụ án kia.

– Lại có chuyện gì à?- Ôn Giản dắt xe đạp đến gần anh.

– Yên tâm- Uông Tư Vũ mỉm cười nói với cô- Hôm nay không phải tìm em về vụ án đâu.

– Vậy thì là chuyện gì ạ?- Ôn Giản ngập ngừng hỏi.

Cô nhớ tới ngày đó Lâm Bằng Bằng nhắc đến tên của ba cô ở trước mặt anh, một người là tội phạm bị truy nã, một người là cảnh sát, tổ hợp này khiến cô thấp thỏm.

Cô không có ấn tượng gì về việc Lâm Bằng Bằng nói trước kia Uông Tư Vũ là đàn em của ba cô, cũng có thể năm đó lúc Uông Tư Vũ theo ba cô về nhà thì cô không có ở đó, hoặc cô không ra ngoài cửa, cho nên không gặp được anh.

Nhưng nếu năm đó Uông Tư Vũ thật sự là đàn em của ba cô, thì với tuổi tác của anh hiện giờ trông chưa đến 25, thì năm đó cũng chỉ mới 11-12 tuổi, tuổi nhỏ bồng bột, theo ba cô cũng chưa hẳn là chuyện mà anh ta muốn.

Sau đó còn từ một tên du côn trở thành cảnh sát, hoặc là chịu đả kích cực lớn hoặc đã được khích lệ, Ôn Giản nghĩ thế nào cũng cảm thấy khả năng ba cô đã kích thích Uông Tư Vũ tương đối lớn hơn, rồi khả năng bây giờ anh đến để tính sổ với cô cũng khá lớn.

Uông Tư Vũ buồn cười khi thấy ánh mắt đề phòng ngày càng nặng của cô.


– Không có chuyện gì lớn đâu, cũng có chút liên quan đến vụ án.

– Vậy anh nói đi.

– Em đang vội về nhà à?- Uông Tư Vũ đưa tay lên xem đồng hồ.

Ôn Giản định lắc đầu, nghĩ sao lại gật:
– Dạ, gấp lắm.

– Vậy mình tìm quán ăn nào đó ngồi xuống, mau gọi món sẽ mau có ăn thôi.

Ôn Giản: +_+
– Để tôi- Uông Tư Vũ tới dắt xe đạp giúp cô.

Giang Thừa đúng lúc đạp xe đi ngang thấy hai người họ đang dắt xe đi cùng nhau, nhíu mày, lúc chạy ngang qua người Ôn Giản, anh quay đầu nhìn cô một cái.

Ôn Giản cũng nhìn anh, không nói gì.

Động tác của Giang Thừa hơi khựng lại một chút rồi bỏ về trước.

Uông Tư Vũ dẫn Ôn Giản đến tiệm ăn bình dân trong chợ, khách không đông lắm, có chỗ ngồi bên ngoài và có cả phòng riêng.

Uông Tư Vũ đặt một phòng riêng.

Anh cẩn thận khiến Ôn Giản càng lo lắng, mãi đến khi ngồi xuống vẫn tròn xoe đôi mắt đề phòng nhìn anh.

– Hồi nhỏ anh đã từng gặp em- Uông Tư Vũ rót trà cho cô, đột nhiên nói.

– Em chưa gặp anh bao giờ.

Uông Tư Vũ cười cười, đưa trà cho cô:
– Gần đây ba em vẫn khỏe chứ? Chú ấy có liên lạc với người nhà không?
– Em không biết, lâu rồi em không gặp ba- Ôn Giản lắc đầu.

Uông Tư Vũ nhìn cô, lắc đầu cười cười, đột nhiên nói:
– Mẹ em dạy em rất tốt đó.

Ôn Giản không hiểu ý của anh là gì, nên nhìn anh không đáp.

– Mấy năm nay em với mẹ vẫn luôn ở Quảng Đông à?
Ôn Giản không trả lời mà hỏi lại anh:
– Rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì? Lát nữa em còn phải đi học.

Vụ án của các anh ra sao? Bây giờ còn ai theo dõi em nữa không?
– Vẫn còn đang trong quá trình điều tra- Uông Tư Vũ nói với giọng dè dặt- Nhưng trước mắt em khá an toàn.

Ôn Giản gật đầu.

– Vậy… còn chuyện gì khác không?- Cô hỏi, lấy điện thoại ra xem giờ.

– Nếu như anh tìm đến đã gây phiền phức cho em, thì em như thế này gọi là không chịu phối hợp điều tra với cảnh sát.

Ôn Giản lầu bầu:
– Cho nên em rất sợ anh đến tìm em.


Em gặp phải chuyện đó đã rất xui xẻo rồi, rồi vài ba ngày lại phải nghe anh tra hỏi.

Tất cả những gì em biết em đã nói hết với anh.

Năm bốn tuổi em đã rời khỏi thành phố này, luôn sống cùng mẹ ở nơi khác, không quay lại đây nữa, đối với người và việc ở đây đều không quen thuộc, càng không gặp ba em, anh có hỏi thì em cũng chẳng biết phải nói gì.

Ý cười trong mắt Uông Tư Vũ càng sâu, cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ấy như đang nhìn thử xem cô làm thế nào để tiếp tục bịa chuyện.

Ôn Giản dứt khoát ngậm miệng lại, thấy nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, lặng lẽ cầm đũa, gắp thức ăn ăn cơm.

– Tính ra với anh, ba em xem như cũng có ơn tái tạo- Uông Tư Vũ bỗng nhiên nói.

Động tác gắp thức ăn của Ôn Giản khựng lại, nhìn anh, lại đến một người?
Uông Tư Vũ lấy đũa cắm vào ly nước để rửa, vừa ngẩng đầu nhìn cô:
– Giờ anh một nửa là công việc, một nửa xem như là…- Dừng lại, nhìn cô- Được người ta nhờ vả.

Ôn Giản không biết “người ta” mà anh nói là ai, lòng đề phòng với Uông Tư Vũ càng tăng thêm, cũng không tiện hỏi, im lặng cúi đầu ăn cơm.

Uông Tư Vũ không nói thêm nữa, cùng cô ăn hết bữa cơm, sau đó đưa cô về nhà, trên đường dắt xe cùng cô đi về cư xá.

Ôn Giản vẫn không đoán được động cơ của Uông Tư Vũ là gì, cảm thấy hôm nay anh đặc biệt rảnh rỗi, bèn hỏi:
– Anh không cần đi làm à? Hay công việc chính bây giờ của anh là phụ trách an toàn của em?
– Hôm nay anh được nghỉ.

Ôn Giản à một tiếng, quả nhiên nhàn hạ.

Lúc đến cổng khu dân cư gặp được Giang Thừa hình như đang chuẩn bị đi học, không biết đang đợi ai, vẫn giữ thói quen một chân chống xuống đất, một tay vịn ghi đông xe, một tay tùy tiện gác lên sườn xe, mắt hơi nheo lại, trông như đã đợi được một lúc rồi.

Ôn Giản nhìn anh một cái, quay sang chào từ biệt Uông Tư Vũ.

– Thực ra chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là vụ án nhỏ thôi, đừng quá lo lắng, tập trung ôn thi là được- Uông Tư Vũ mỉm cười trấn an cô- Anh nghe nói thành tích của em rất tốt, anh chờ tin tốt từ em đấy nhé.

– Cảm ơn anh- Ôn Giản mỉm cười.

Uông Tư Vũ vỗ vai cô:
– Cố lên.

Giao lại xe đạp cho cô rồi quay người đi khỏi.

Ôn Giản dắt xe đang định đi, thì Giang Thừa đang chờ ai đó đột nhiên gọi cô.

Cô hoang mang đi tới gần anh.

– Có gì à?
Giang Thừa liếc nhìn bóng lưng đi xa của Uông Tư Vũ, hỏi cô:
– Lại có chuyện gì nữa à?
– Hình như không có- Ôn Giản lắc đầu- Thì là…
– Là gì?- Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô.

– Có cảm giác lại nhảy ra một người không biết báo ơn hay là báo thù nữa.

Giang Thừa: =.=.