Editor: Team Tứ Phương 2.
Lạc Đường không đi, cậu vẫn luôn ở bên Vi Như Hạ làm đám tang cho bà nội. Lễ tang xong đã là buổi chiều. Vi Tử Thiện sắp xếp cơm nước cho người giúp việc và họ hàng thân thích, ăn cơm xong mọi người cũng về hết.
Cái sân nhỏ bỗng trở nên vắng vẻ hiu quạnh, Vi Tử Thiện mệt mỏi ngã trên giường.
Vi Như Hạ không ngủ được, cô cùng Lạc Đường đến con suối nhỏ bên cạnh vườn rau, thời tiết miền Nam luôn ấm áp hơn miền Bắc. Thời điểm lạnh nhất trong 1 năm, lớp băng kết cũng không dày, dùng chân dẫm lên, hơi dùng lực một chút liền vỡ tan. Mặt băng rất trong, có thể nhìn thấy bên dưới từng dòng nước chảy róc rách.
Lạc Đường di chuyển tảng đá, Vi Như Hạ ngồi trên đó, trên tay cầm một nhành liễu, từng cái từng cái quét qua mặt băng. Đôi mắt cô khóc đến sưng đỏ, giọng nói cũng có chút khàn, một tay chống cằm, trong miệng khẽ ngâm nga một bài hát. Cô hát có chút rời rạc, giống như đang đọc vậy.
“Muốn hát về em cho anh nghe, nhân lúc tuổi niên thiếu đang đẹp như hoa, hoa ơi lặng lẽ nở đi, điểm tô cho tháng năm của anh và nhành cây của em ~”
Bài hát này Lạc Đường cũng từng nghe qua, lễ Quốc Khánh sau khai giảng, khi Vi Như Hạ làm bài tương đối thuận lợi cũng sẽ khẽ hát 2 câu. Nhưng khi đó so với hiện tại thì vui vẻ hơn nhiều, Vi Như Hạ nói bài hát này là cô muốn học vì bà nội.
Vi Như Hạ ngâm nga một lát, rồi đem nhành liễu thu lại, cô giống như một lần nữa điều tiết tốt cảm xúc bản thân, trở lại là một Vi Như Hạ mặc áo giáp sắt.
“Lạc Đường cảm ơn cậu, tôi vốn cho rằng trên thế giới này giờ chỉ còn lại mình, cảm ơn cậu đã ở bên tôi.”
Cô nói lời này ngữ khí vô cùng bình tĩnh, muốn nở nụ cười tươi tắn giống như thường ngày, nhưng cười không nổi. Lạc Đường nhìn vào mắt cô, mím môi nói: “Tôi sẽ không để trên thế giới này chỉ còn lại mình cậu.”
Vành mắt cô gái vừa mới hồi phục bây giờ lại đỏ lên, cô thu hồi lại tầm mắt, nhành liễu một cái lại một cái đánh xuống mặt băng, ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trời giữa trưa, lông mi của cô rất dài và dày, dưới lông mi là đôi mắt màu nâu nhạt vì ánh nắng mặt trời mà trở nên trong suốt, cô nheo mắt, nhìn cách đó không xa có một người đàn ông, đó là lái xe đến cùng Lạc Đường.
“Chú kia đã chờ cậu rất lâu rồi.”
Ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ, hỏi: “Cậu muốn tôi đi sao?”
Câu hỏi này trực tiếp đánh động đến nội tâm cô, kỳ thực cô quả là không muốn để Lạc Đường đi, cô không phải là người khi đau khổ thích được người khác kề cạnh, nhưng Lạc Đường không phải người khác.
Thời gian Lạc Đường có thể ở bên cô rất nhiều, không nhất định phải là ngày hôm nay.
Hôm nay là ngày làm đám tang bà nội cô, cũng là tháng giêng mồng 1, ngày đầu tiên của năm mới, là ngày gia đình quây quần sum họp, cậu ấy không nên ở đây cùng cô.
Vi Như Hạ không trực tiếp trả lời, cô đem nhành liễu trong tay bẻ thành đoạn nhỏ, nói: “Tôi có chút mệt, hơn nữa tôi muốn về xem bố thế nào”
Lạc Đường tôn trọng cách nghĩ của Vi Như Hạ, cậu theo chú Lý về nhà. Chiếc xe rẽ vào trục đường chính của thị trấn dần dần biến mất, rất lâu sau đó Vi Như Hạ mới thu hồi tầm mắt, xoay người trở về nhà bà nội.
Khi Vi Như Hạ về nhà bước chân rất nhẹ, hàng rào gỗ khép mở cũng không phát ra âm thanh kẽo kẹt như trước kia. Vi Như Hạ bước vào phòng khách, chuẩn bị về phòng mình ngủ một lát, đi ngang qua phòng ngủ của bà nội, cô dừng bước.
Bên trong vang lên tiếng khóc rất nhỏ, là ba đang khóc.
Từ lúc đưa bà nội về, cho đến khi chôn cất, Vi Tử Thiện đều không rơi nước mắt. Lúc trước bà nội nói tính cách mạnh mẽ của cô rất giống ba. Bọn họ quả thực giống nhau, nhưng bọn họ không mạnh mẽ.
Vi Như Hạ đứng trước phòng ngủ dựa lưng vào tường, cô nhớ lại lúc mẹ qua đời, cô cũng giống ba khóc như thế này. Nhưng ông ấy đáng thương hơn cô, ba mẹ đều qua đời. Cô vẫn còn ba, cho dù ông ấy không muốn nhận cô.
Cô nhớ lại tối qua cùng bà nội đón giao thừa và những lời nghe được trong mơ, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho ba.
Vi Như Hạ nằm trên giường suy nghĩ rối như tơ vò, cô bị tiếng bát đĩa vỡ làm tỉnh, mắt nhìn trần nhà tối đen, cổ họng đau rát, cô dụi dụi đôi mắt sưng đỏ rời giường đi ra khỏi phòng.
Trong phòng ăn, Vi Tử Thiện đang ngồi xổm trên đất, nhặt từng mảnh sành vụn trên đất, trên bàn bếp vẫn còn vài loại rau xanh chưa nhặt xong.
Trước cửa bếp hiện lên một bóng đen, Vi Tử Thiện ngẩng đầu lên nhìn, Vi Như Hạ đang đứng trước cửa nhìn ông.
Hai người họ đều cởi áo tang, chỉ có cổ tay áo mai táng được bà khâu bằng một mảnh vải trắng. Hai cha con nhìn nhau, Vi Tử Thiện từ dưới đất đứng dậy, nói “Đã đói chưa, cơm cũng sắp làm xong rồi”
Ông đánh giá cao bản thân tuy khả năng nấu ăn đã từng bị bà nội châm chọc, khi nhìn thấy ông đem rau đổ trực tiếp vào nồi, Vi Như Hạ từ cửa bước vào, đứng trước bếp nói: “Để con làm.”
Cha con họ lần đầu tiên đứng gần nhau như vậy, Vi Tử Thiện cao 1m83, Vi Như Hạ 1m7. Cô dáng người giống ba, rất gầy rất cao rất mỏng manh. Trên khuôn mặt vẫn còn non nớt trẻ con, dù cho mặt mày có vẻ anh khí, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Thường ngày mẹ không ít lần nói với ông những việc Vi Như Hạ đã làm, ông nghe cũng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng nhớ được vài câu. Khi đó bà đã từng nói qua, Vi Như Hạ đã vì ông mà muốn mua cuốn sách dạy nấu ăn.
Khuôn mặt Vi Tử Thiện khẽ động, ông đứng tránh một bên, nói một tiếng: “Được, cẩn thận một chút.”
Sau đó Vi Tử Thiện cũng không rời phòng bếp, hai ba con cùng ở một nơi nhỏ hẹp cùng tưởng nhớ những kỉ niệm về một người, trầm mặc chờ đợi một giờ đồng hồ.
Sau khi Vi Như Hạ làm cơm xong, hai người đến phòng khách. Vi Như Hạ đưa đũa cho Vi Tử Thiện, ông gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, nhai kỹ.
“Không ngon sao ạ?” Vi Tử Hạ nhìn thấy ba không tiếp tục động đũa, hỏi một câu.
Vi Tử Thiện nâng mắt nhìn cô, lại gắp một đũa thức ăn, cúi đầu nói một câu: “Rất ngon.”
Mỗi người nấu ăn đều có hương vị riêng, Vi Như Hạ nấu ăn hương vị rất loạn, nhưng trong hương vị loạn đó, vẫn xen lẫn một chút hương vị đồ ăn của mẹ làm.
Sau khi ăn cơm xong, hai ba con cùng thu dọn bàn ăn, đem bát đũa rửa sạch sẽ, cùng ra khỏi phòng bếp.
Vi Như Hạ lau khô nước trên tay, muốn về phòng mình, phía sau Vi Tử Thiện gọi cô, Vi Như Hạ quay lại, Vi Tử Thiện thần sắc bình tĩnh nhìn cô.
“Nói chuyện chút nhé.”
Hai người ngồi dưới giàn hoa hồng leo, ban đêm gió rất lạnh, nhưng lại dễ khiến con người ta tỉnh táo, họ cùng ngắm nhìn hoa cỏ trong sân.
Vi Tử Thiện mở miệng trước: “Mẹ con có từng nói với con về ta không?”
Vi Như Hạ lên tiếng đáp lại, cô vân vê ngón cái, nói: “Mẹ con chỉ nói ba không muốn có con cái, con là do mẹ dùng chút thủ đoạn mới sinh ra được. Mẹ và ba ở bên nhau rất vui vẻ. Mẹ vì muốn có thể tiếp tục vui vẻ như vậy đã đụng chạm tới giới hạn của ba, hủy đi cuộc sống của ba, ba vô tội.”
Mẹ biết bản thân mình ích kỷ, cho nên mới vì sự ích kỷ của bản thân mà chịu trách nhiệm. Mẹ đem cô rời xa An Thành, trở về Đông Trấn, để khiến ba nghĩ rằng đứa trẻ này không tồn tại. Nhưng mà không may mẹ mắc bệnh hiểm nghèo, mẹ không cách nào để cô lại một mình trên thế giới này, cho nên mẹ liên lạc với bà nội.
Tất cả các bà mẹ đều như vậy, lo nghĩ chuyện sinh ra con cái, còn lo nghĩ sau khi bọn họ qua đời tương lai của con cái sẽ ra sao.
Tống Tố Quân liên hệ với mẹ là vì con của cô Vi Như Hạ, mẹ đón Vi Như Hạ về là do cô là con của con trai bà. Cách nghĩ của hai người mẹ hòa vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại ông và Vi Như Hạ hai người dựa theo cách nghĩ của họ mà làm bạn cùng nhau, cùng trải qua những tháng ngày còn lại.
Ông và Tống Tố Quân là bạn đại học, trước khi ông và bà kết giao đều rõ ràng cách nghĩ và nguyên tắc không sinh con, Tống Tố Quân do dự cũng không do dự, trực tiếp đồng ý.
Thời gian hai người chung sống rất hạnh phúc, ông thậm chí nghĩ rằng bà chính là người bạn đời của mình sau này, nhưng không ngờ rằng, người không chút do dự đồng ý việc không sinh con lại đi đổi thuốc tránh thai mà ông thường uống, đâm thủng áo mưa mà bọn họ dùng, cuối cùng mang thai thành công.
Vi Tử Thiện không hề biết Tống Tố Quân sau lưng ông làm những chuyện này. Ông thậm chí còn tưởng rằng bản thân áp dụng sai các biện pháp tránh thai. Dù rằng chuyện này đi ngược lại với nguyên tắc của ông nhưng ông vẫn chọn chịu trách nhiệm với Tống Tố Quân và đứa nhỏ.
Nhưng Tống Tố Quân trong lòng đấu tranh, cuối cùng thú nhận với ông, hai người họ cãi nhau kịch liệt, cuối cùng Tống Tố Quân không từ mà biệt.
Ông có nguyên tắc của mình, không muốn có con, Tống Tố Quân lừa gạt ông mà còn phá hủy đi nguyên tắc của ông. Chuyện lừa gạt như vậy vô tình tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn, khiến cho ông tới bây giờ vẫn không dám kết giao cùng phụ nữ.
Cho dù trốn Đông trốn Tây như vậy. Trong lòng ông hiểu sự tồn tại của Vi Như Hạ là bất ngờ. Khi bà nội dẫn cô trở về, sự đột ngột này khiến cuộc sống trở nên mơ hồ, khiến ông nhớ lại 16 năm trước bản thân đã bị lừa.
Cuộc sống của ông xảy ra những biến số long trời lở đất, khiến những nguyên tắc của ông đều bị phá vỡ, ông không muốn chấp nhận, mà không thể không chấp nhận.