Ngày lại ngày trôi qua, cuộc sống tha hương tại xứ người trải qua rất nhiều điều thú vị, cũng có chút cô đơn, nhưng công việc học hành quá bận rộn, chẳng có nhiều thời gian để mà cảm khái, cuộc sống cứ thế mà hối hả trôi qua.
Mới từ trường học về, theo thói quen mở máy vi tính, bạn cùng phòng Hàn Sâm cũng đã trở về, “Đường, lại nhận mail của người bạn kia à?”
Đây là một chàng trai người Mỹ điển hình, tóc vàng mắt xanh, đẹp đến mê người, vốn tên là Hansen, sau khi ở chung phòng với Đường Mộ Thần mới bắt đầu quấn lấy y bắt y phải đặt cho mình một cái tên tiếng Trung. Đường Mộ Thần suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến một vị đại ca xã hội đen, liền đặt cho cậu ta cái tên này.
Sau khi Hansen biết chuyện này cũng chẳng có ý kiến gì, bởi vì Sâm trong tiếng Trung có nghĩa là bảo vật, mà Hàn là tên một nước trong thời Chiến Quốc, cậu ta bảo rẳng cái tên này rất cổ kính, còn tỏ ra rất có học thức mà phiên dịch thành, “Bảo vật trời sinh, thiên sinh lệ chất”, vô cùng cao hứng mà dùng luôn.
“Đúng vậy!” Thuận miệng lên tiếng, Đường Mộ Thần không dời mắt khỏi màn hình, đăng nhập internet. Thẳng đến khi thấy một bức mail quen thuộc dùng kí hiệu màu đen đánh dấu hiển thị, trong lòng Đường Mộ Thần mới bình ổn lại.
Hàn Sâm kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, “Để coi cái tên bạn biến thái kia của cậu ngày hôm nay lại làm trò gì đây?”
“Hàn!” Đường Mộ Thần bất đắc dĩ quay đầu nhìn cái tay đang mò lên eo mình, như đinh đóng cột nói, “NO.”
“WHY?” Hàn Sâm hỏi lần thứ một trăm linh một. Đúng vậy, chàng trai trẻ tuổi anh tuấn này đích thị là GAY hàng thật giá thật, sau khi khai giảng không lâu liền triển khai khí thế hừng hực mà theo đuổi Đường Mộ Thần. Dùng một câu thành ngữ hình dung là khi bại khi thắng, ngay cả Đường Mộ Thần cũng phải bội phục nghị lực của người này.
“Mình suốt 28 ngày nay không có làm với ai rồi! Cũng không có nói mình yêu cậu nữa.” Hàn Sâm thu tay, dùng ngữ khí ai oán như bị ủy khuất lắm.
Về mặt tư tưởng khác biệt này thật khó mà câu thông, lúc ban đầu khi bị đối phương thẳng thừng cự tuyệt, Hàn Sâm học theo lễ nghi phương Đông, yên lặng theo đuổi, làm như thế này khiến cho Đường Mộ Thần dở khóc dở cười, “Cậu không làm với ai là chuyện của cậu! Tôi không thích cậu, sao có thể chấp nhận cậu được?”
Hàn Sâm hùng hồn dùng lý lẽ chỉ trích Đường Mộ Thần, “Nhưng lần trước rõ ràng cậu có nói, muốn nói chuyện yêu đương thì nhất định phải làm được chuyện giữ mình sạch sẽ. Mình đã làm được rồi mà!”
Đường Mộ Thần không biết nói gì, “Tôi đúng là có nói như vậy, nhưng cũng không phải nói cậu làm được như vậy thì sẽ yêu đương với cậu?”
Huống hồ chỉ mới có 28 ngày a! Rất lâu sao?
Thế nhưng nếu như tranh luận, Hàn Sâm nhất định sẽ bảo, tình yêu và *** rất khác nhau, bạn tình là để giải tỏa nhu cầu sinh lý của cơ thể, tình yêu là giả tỏa nhu cầu tâm lý. Nếu như hai người đã kết hôn thì đương nhiên là phải chung thủy, thế nhưng trước khi kết hôn thì vẫn phải có tự do cá nhân. Đương nhiên, Hàn Sâm có thể vì Đường Mộ Thần mà thay đổi, nhưng trước đó Đường Mộ Thần nhất định phải thỏa mãn cho cậu ta.
Điển hình của câu nước đổ đầu vịt!
“Đường!” Hàn Sâm rất là không hiểu, “Cậu không có bạn, vậy tại sao lại không chịu chấp nhận mình? Nếu không mình để cho cậu ở mặt trên có được không?”
Hi sinh thế này đối với một gã luôn là công mà nói, chính là rất vĩ đại rồi. Nhưng mà vấn đề là, Đường Mộ Thần cả đời này mặc kệ là ở mặt trên hay mặt dưới đều chỉ có thể chấp nhận được một người con trai duy nhất tiến nhập thân thể của chính mình, mà y cũng chỉ muốn tiến nhập vào thân thể của người đó.
Bất đắc dĩ mà thở dài, “Hàn, người Trung Quốc còn có một câu ngạn ngữ, là nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều.”(ba ngàn con sông, chỉ múc một gáo- câu nói kinh điển trong đam mỹ^^))
Là ý gì? Hàn Sâm mở to đôi mắt màu lục xinh đẹp, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ tựa như một con cún lớn khả ái.
Nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng, Đường Mộ Thần thay đổi cách nói chuyện mà đối phương có thể hiểu được, “Tôi đối với cậu không có điện, biết làm sao bây giờ?”
Hàn Sâm phiền muộn chỉ chỉ cái máy vi tính, “Là vì hắn ta sao?”
Ý cười trên môi Đường Mộ Thần càng đậm, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói một câu ba phải cái nào cũng được, “Đương nhiên là có điện hơn cậu!” Có thể hiểu là cái máy tính, cũng có thể hiểu là cái người bên trong máy tính.
“Oh, my god!” Hàn Sâm ôm mặt ngã lên ghế, “Vi cái gì bảo vật trời sinh như ta cư nhiên không đánh bại được một cái máy vi tính? Nát tim rồi!”
“Vậy đi tìm người mà thượng đi!” Đường Mộ Thần trêu chọc một câu, Hàn Sâm đúng là có hứng thú với y, nhưng cũng không phải là sâu nặng gì cho cam, vì vậy cũng không bị tổn thương sâu nặng lắm.
Mở mail ra, bên trong chỉ có mấy câu, “Mình nhận thấy chương trình của đại học quá đơn giản chẳng có tính khiêu chiến, vì thế nên mình đã học thêm ngành luật, hy vọng là sẽ không chán lắm.”
Đường Mộ Thần đọc xong tức muốn ói máu, tên chết tiệt này, vĩnh viễn bừa bãi mà xuất sắc như thế! Nhưng mà mắc mớ gì mà hắn cứ luôn luôn kích thích mình chứ?
Học ngành kinh tế học, mới khai giảng được một tháng thì học thêm số học, làm cho Đường Mộ Thần cũng phải chạy đi đăng ký học thêm. May là toán học vốn là môn học mà hai người họ ưa thích từ nhỏ, nhưng mà học hai ngành song song đã muốn toát mồ hôi hột rồi, bây giờ tên khốn kia cư nhiên lại còn học thêm ngành luật nữa, đây chẳng phải là cố ý muốn đem y đuổi tận giết tuyệt sao?
Không học được không? Nhưng mà như vậy chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho yêu nghiệt kia sau này có cơ hội khoe khoang trước mặt mình? Vừa nghĩ đến dáng vẻ đắc ý dào dạt của gia khỏa kia, Đường Mộ Thần liền chịu không nổi.
Bình đẳng, là mục đích theo đuổi của Kì An Chi và Đường Mộ Thần khi ở chung, tựa như hai cái chân, từ nhỏ đã luôn luôn như vậy, y không cho phép có một ngày tụt lại sau lưng Kì An Chi, chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn.
Vỗ bàn, nghiến răng, “Không phải chỉ là ngành luật thôi sao? Học!”
Hàn Sâm quay đầu lại liếc nhìn Đường Mộ Thần, “Cậu tính học thêm ngành luật nữa hả? Cậu muốn chết à? Cái khoa biến thái kia cậu cũng muốn nhảy vào á?”
Đúng nga! Đường Mộ Thần nghĩ lại, trong trường của họ có tam kiếm khách nổi tiếng, chính là ba vị giảng viên nghiêm khắc giết người không thấy máu, mà trong đó vị giảng viên dạy bên khoa luật chính là người trẻ nhất mà cũng tàn ác nhất.
Ngày đó, bạn trẻ Hàn Sâm mới nhập học, không biết trởi cao đất rộng mà chạy khắp nơi câu động thiên lôi địa hỏa. Một đêm nọ, tại một quán bar gần trường học , trong một phút bất đồng mà dính đến vị giảng viên trẻ này.
Lúc đó Hàn Sâm không biết nhiều, chỉ thấy vị giảng viên đó còn rất trẻ, cứ tưởng rằng là một sinh viên đi học muộn, trông người ta rất đẹp mắt, thế là nhảy lên xe của người ta thôi.
Một đêm đó, nghĩ lại mà kinh. Nói chung chàng thanh niên dũng mãnh Hàn Sâm nguyên bản không sợ trời không sợ đất từ đó về sau thấy vị giảng viên luật học kia liền nhượng bộ lui binh, hệt như chuột thấy mèo mà chạy biến.
Người khác không biết, nhưng mà Đường Mộ Thần là bạn cũng phòng với cậu ta sao có thể không rõ, tên nhóc này khi quay trở về phòng chỉ còn có một hơi thở mỏng manh. Nằm bẹp dí trên giường hết ba ngày trời mới bò xuống được, dưỡng hết ba tuần mới lại trọng chấn hùng phong, đi ra ngoài câu tam đáp tứ.
Chỉ là cậu ta không hề đề cập tới chuyện của đêm đó, nhưng Đường Mộ Thần nhìn thảm trạng khi trở về của cậu ta đã sớm đoán được, vị giảng viên kia tám chín phần mười là chơi SM với Hàn Sâm rồi. Bất quá với cá tính có oán tất báo của Hàn Sâm mà nói, bị chơi thành như vậy mà không rên một tiếng, khẳng định là bị người ta ngược đến sướng, bằng không với cái tính mèo hoang này sao lại ngoan ngoãn như thế.
Đường Mộ Thần nghĩ, Hàn Sâm chủ yếu là bởi vì không dám trêu chọc vị giảng viên SM kia mà chạy đi theo đuổi mình, là bởi vì người đó gầy gầy rất giống người phương Đông. Không chiếm được ôn nhu từ cây đại thụ nên mới chuyển mục tiêu qua bản thân mình, nói như tâm lý học là một loại cảm giác di tình.
“Kỳ thực thầy ấy cũng không phải là xấu a, sao cậu không thử để ý đến thầy ấy?”
Hàn Sâm giống như bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên gào thét, “Đường! Cậu không có nghĩa khí!”
Đường Mộ Thần cười ha ha, bỗng nhiên nghĩ, đôi khi học Kì An Chi, cố ý trêu chọc người khác cũng hay hay. Ách, được rồi, nếu không thể học luật thì đi học tâm lý học vậy, nói không chừng sau này còn có thể dùng để đối phó yêu nghiệt kia!
Chủ ý đã định, Đường Mộ Thần đang muốn lên website của trường tra xem chương trình học của ngành tâm lý học, đột nhiên nhìn thấy một trang quảng cáo lớn, “Buổi tiệc hóa trang mừng năm mới, chúng ta cùng nhau chìm sâu vào bể tình nào!”
Vốn định tiện tay tắt đi, nhưng lại nhìn thấy một dòng chữ ghi chú nhỏ ở bên dưới: truyền thống của trường, toàn bộ sinh viên năm nhất phải tham gia.
Đây là cái truyền thống quái quỷ gì? Đường Mộ Thần rất phiền muộn, y không phải không biết khiêu vũ, chỉ là không thích đối mặt với cái đống phiền phức sau khiêu vũ. Y không lãnh khốc vô tình được như Kì An Chi, vì vậy cự tuyệt lời mời của phụ nữ sau khi khiêu vũ luôn là chuyện khiến cho y hao tổn tâm trí nhất.
“Hàn, tiệc khiêu vũ mừng năm mới này nhất định phải tham gia sao?”
Hàn Sâm khôi phục lại tinh thần nhìn qua, “Ha ha! Nguyên lai cậu nói cái này, mình đã sớm nghĩ hết rồi, hôm đó mình sẽ hóa trang thành công chúa Bạch Tuyết đi tìm hoàng tử bạch mã của mình! Đường, cậu có muốn làm hoàng tử của mình không?”
Đây cũng là một ý kiến hay nga! So với bị đám con gái quấn lấy, Đường Mộ Thần chế nhạo Hàn Sâm một câu, “Vậy cậu cần phải trang điểm đẹp một chút nga! Bằng không, mình không đảm bảo sẽ không đi với một cô công chúa khác.”
“Không thành vấn đề!” Hàn Sâm son sắt tuyên thệ, cũng không ngờ tới đêm đó Đường Mộ Thần chưa kịp đến với mình thì nàng công chúa Bạch Tuyết đã sớm bị kẻ khác bắt cóc rồi.
Mà thương cảm cho chàng hoàng tử của bạn học Hàn Sâm, bị một chàng hoàng tử khác thích “tính khiêu chiến cao” lại một lần nữa bắt được.