Mọi người bất ngờ nhìn cô, ả quen biết cô khá lâu nhưng chưa bao giờ thấy thái độ của cô mạnh mẽ, cứng rắn như lúc này. Trước đây cô đối xử với ả rất dịu dàng, ngoan ngoãn, lễ phép lại tinh tế, chu đáo, như một người em gái ngoan hiền thật sự nên ả cứ nghĩ cô dễ bắt nạt.
Sự đố kỵ, ganh ghét của ả đối với cô khiến ả càng thiếu suy nghĩ và chẳng còn chút lý lẽ:
- Mọi thứ tao có được như bây giờ đều do chính tao nỗ lực. Từ nhỏ tao đã không có người thân, sống trong cô nhi viện, tao ghét cảm giác bị xem thường, khinh rẻ. Nhưng mày thì có tất cả mọi thứ, ít ra mày cũng từng có ba mẹ bên cạnh, có anh trai yêu thương mày, có gia cảnh khá giả. Bây giờ người từng yêu tao trở thành chồng của mày, mày hưởng thụ cuộc sống xa hoa quyền quý. Mày không phải đấu tranh, chẳng nỗ lực, mày không xứng đáng có được điều đó.
Cô nhíu mày trước những điều ả nói. Những gì ả trải qua quả thật bất hạnh, đau khổ nhưng ả nghĩ rằng hoàn cảnh của ả là kém may mắn và đáng được thương hại chăng ? Ả chỉ nhìn vào bề mặt nổi của tảng băng chìm mà tự mình kết luận mọi thứ, ả đâu biết rằng cuộc sống mà ả cho là bất hạnh kia chẳng thể so sánh với bao người khốn khổ ngoài xã hội. Đặc biệt hơn, là những điều ấy chẳng thấm vào đâu so với những gì Him Lam đã trải qua.
Minh Lâm không thể im lặng lâu hơn được nữa, anh ấy phải bảo vệ em gái của mình. Lâm muốn Diễm Chi và mọi người biết rằng cô gái đang đứng trước mặt Diễm Chi không phải một người tầm thường, càng không phải một cô gái có cuộc sống êm đềm. Lâm từ tốn nhìn Diễm Chi:
- Em nói em phải nỗ lực để được như bây giờ. Nhưng em không nhận ra rằng nỗ lực bằng thủ đoạn chà đạp lên người khác là hành động hèn hạ như thế nào ? Em nói Him Lam không phải đấu tranh, em nói con bé không xứng đáng có được cuộc sống tốt đẹp. Anh nói cho em biết, nếu Him Lam không xứng đáng thì không có bất kỳ ai trên thế giới này xứng đáng.
Lâm bước đến Him Lam gần hơn, anh nói tiếp:
- Có những chuyện không nói ra bởi vì không muốn tìm kiếm sự thương hại, nhưng đó lại là lý do để người ta không ngừng cố gắng, không ngừng đấu tranh. Him Lam chưa từng kể với bất kỳ ai, khi đang mang thai Him Lam mẹ anh vì tất bật lo cho quán ăn của gia đình cùng ba mà bất chấp sức khoẻ dù ba và anh đã khuyên mẹ nên nghỉ ngơi. Vì quá lao lực, mẹ đã sinh Him Lam trong tình trạng thiếu tháng, hậu quả của việc đó là Him Lam bị bệnh nhiễm trùng máu. Suốt 3 tháng sau khi chào đời, Him Lam được chăm sóc đặc biệt trong lồng kính. Sau khi sức khỏe có phần ổn định thì con bé được đưa về nhà. Nhưng cứ nửa tháng lại phải đến bệnh viện kiểm tra, thậm chí là lọc máu. Dù lúc đó còn rất nhỏ nhưng con bé phải uống thuốc nhiều hơn là uống sữa. Vì bệnh tình nên từ nhỏ Him Lam không được đi nhà trẻ, không được tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa. Bệnh tình của Him Lam cứ như vậy kéo dài, đến năm con bé 7 tuổi, khi chuẩn bị vào lớp 1 thì bệnh trở nên nghiêm trọng. Bác sĩ nói khả năng không thể trụ nổi qua 1 năm. Từng ngày đau đớn về thể xác nhưng Him Lam không hề khóc, anh chỉ thấy ba và mẹ khóc rất nhiều.
Lâm nhìn em gái, dịu dàng nói:
- Em còn nhớ vào tết năm em 7 tuổi, khi hai chúng ta cùng nhau ngắm pháo hoa, em đã nói gì với anh hai không ?
Cô vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy dù đã qua rất nhiều năm. Cô nhẹ nhàng đáp:
- Em nói: "Em hy vọng năm sau em vẫn có thể cùng anh hai ngắm pháo hoa".
Câu nói của cô khiến người nghe xúc động, đặc biệt khi trong quá khứ câu nói đó thốt ra từ miệng của một đứa trẻ 7 tuổi ngây ngô, hồn nhiên nhưng lại rất sâu sắc.
Lâm mỉm cười xoa đầu cô:
- Hy vọng của em thành hiện thực rồi, chẳng những là năm sau, mà là thật nhiều năm sau của năm sau.
Lâm nhìn thẳng vào mắt Diễm Chi:
- Bác sĩ và gia đình đã đi đến quyết định phẫu thuật loại bỏ mô nhiễm trùng, khả năng sống sót chỉ có 30%. Him Lam đã hôn mê sâu suốt nửa tháng sau đó, nhưng nhờ sự cố gắng tận tâm của bác sĩ và nghị lực sống mạnh mẽ mà Him Lam đã vượt qua. Vào năm 15 tuổi, trong một lần tình cờ Him Lam đã tham gia vào cuộc thi "Electronic Genius" của học viện điện tử học Sigourney tại Mỹ và đứng đầu hơn 5000 thí sinh của khoảng 50 quốc gia, trở thành thành viên chính thức của học viện. Một cô bé 15 tuổi, một mình sang Mỹ sinh sống, vừa học tập vừa làm việc. Em nghĩ dễ dàng không Diễm Chi ?
Ả không nói nên lời, vì những điều Minh Lâm kể ả không hề hay biết gì cả. Lâm ôn nhu nói tiếp:
- Nói thì nói luôn vậy, người đang đứng trước mặt em, không phải là người cùng đẳng cấp để em so sánh đâu, rất khập khiễng.
Dù ả rất bất ngờ về những thông tin Lâm nói ra nhưng câu nói vừa rồi của anh ấy khiến ả phát điên:
- Anh xem thường em quá rồi đó, như vậy thì hay ho lắm hả? Nó mới là người không thể so sánh với em...
Minh Lâm liền nghiêm giọng nói:
- Him Lam chính là Mentor trẻ tuổi nhất của học viện Sigourney, rất nhiều người tài năng trong ngành công nghiệp điện tử là học trò của Him Lam. Khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp thì Him Lam lại gặp tai nạn trong lần trở về nước, tai nạn đó thì em rõ mà. Những chuyện Him Lam phải trải qua em thấy có êm đềm như em nói ? Him Lam không nỗ lực, không nỗ lực mà được như hôm nay hả ? Him Lam không hề dễ bắt nạt, nhưng bản tính con bé rất trầm, không thích nhiều lời, không tranh đua nhưng không phải người em muốn đụng tới là đụng. Em đừng lấy hoàn cảnh của em để làm lý do tìm kiếm sự thương hại hay lắp liếm lỗi lầm em gây ra. So với em gái của anh, em nghĩ em là ai ?
Mọi người im lặng vì quá bất ngờ, Chí Kiên biết chuyện cô là Hadara và đã kể cho Phúc Hiên nghe nhưng họ không ngờ rằng phía sau của cô là quá khứ với nhiều câu chuyện đáng nể như vậy.
Minh Nim vẫn nhìn cô từ đầu đến cuối, anh nhận ra bản thân vẫn còn nhiều chuyện chưa biết về cô.
Him Lam đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Diễm Chi:
- Bất kỳ sự đả kích nào cũng không nên trở thành cái cớ để chị sa ngã. Tôi chỉ tiếc thay chị vì chị đã tự mình huỷ đi cơ hội được ở bên cạnh một trong hai người đàn ông rất tốt và rất yêu chị. Chị không thể bắt đầu lại nhưng chị có thể mở đầu bây giờ và làm nên một kết thúc mới. Mọi quyết định, là ở chị. Còn bây giờ, làm ơn ra về đi, tôi không còn gì để nói, ở đây cũng không có việc của chị.