Đường Vòng Đến Bên Em

Chương 65: Quay về đúng vị trí ban đầu




Sau khi nhận được tin nhắn báo điểm hẹn của Cảnh Tuấn thì cô bắt đầu rời khỏi nhà.


Nơi Cảnh Tuấn hẹn gặp cô là một địa điểm rất lãng mạn của thành phố khi đêm xuống. Trên chiếc cầu đi bộ ngập tràn những bông hoa đầy màu sắc ngay hai bên lối đi. Ánh đèn vàng thơ mộng rải dọc suốt cả chiếc cầu. Khung cảnh sông nước bao phủ xung quanh cầu với những chiếc du thuyền thấp thoáng xa xa càng góp phần tạo nên bức tranh tuyệt đẹp, một không gian thơ mộng rất thích hợp với những đôi tình nhân.


Cô bước đến vị trí hẹn gặp, Cảnh Tuấn đã đứng ở đấy chờ cô từ lúc nào. Anh ấy đang hướng mắt nhìn cảnh sông nước nên thơ. Bỗng Tuấn thấy bóng dáng cô từ xa bước đến, anh ấy vội vàng đưa mắt đắm đuối nhìn cô rồi nở nụ cười ngọt ngào, ấm áp. Khi cô tiến đến gần, Cảnh Tuấn say đắm nhìn cô, phải mất vài giây anh ấy mới có dũng khí cất tiếng:


- Anh rất vui vì em đã đến.


Cô mỉm cười đáp:


- Em xin lỗi vì để anh phải đợi.


Tuấn vội lắc đầu:


- Em đừng nói vậy, là do anh muốn đến sớm chờ em thôi.


Cô thẳng thắn nói vào vấn đề chính:


- Có chuyện gì mà anh cần gặp em ngay bây giờ vậy ?


Tuấn dịu dàng nhìn cô, bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trong sự ngỡ ngàng của cô. Tuấn đáp:


- Phải có chuyện thì anh mới có thể gặp em sao ?


Cô lập tức rút tay ra khỏi tay anh ấy, cô khó xử nhìn Cảnh Tuấn còn Tuấn thì hiện rõ sự hụt hẫng trên gương mặt:


- Anh đừng làm vậy, nếu không có chuyện gì thì em xin phép về trước.


Cảnh Tuấn bất ngờ trước thái độ lạnh lùng và dứt khoát của cô. Anh ấy vội ngăn cản:


- Em đừng đi. Lúc nãy là anh sai, anh xin lỗi em.


Cô nhẹ nhàng đáp:


- Anh không sai, chỉ là em không muốn như vậy thôi.


Trước tình cảnh như vậy thì Cảnh Tuấn đành lấy hết dũng khí mà bày tỏ. Anh ấy dịu dàng giải bày:


- Him Lam, thật ra anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Yêu em từ những ngày đầu khi chúng ta cùng nhau thực hiện những dự án về điện tử học của trường.


Cô rất bất ngờ trước lời bày tỏ của Cảnh Tuấn vì trước đây cô không hề cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào về tình cảm của Cảnh Tuấn dành cho cô.


Cô ngập ngừng hỏi:


- Anh...yêu em ?


Trước câu hỏi pha lẫn sự hoài nghi của cô, Cảnh Tuấn vội vàng giải thích rõ:


- Khi anh vừa đậu vào đại học thì gia đình đã định hướng cho anh về việc sang Mỹ du học sau khi anh tốt nghiệp. Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện tỏ tình với em nhưng...


Cảnh Tuấn ngập ngừng giây lát trong sự im lặng dõi theo nét mặt anh ấy của cô. Tuấn nói tiếp:


- Anh tìm hiểu rất nhiều về em, anh biết em đánh đàn ở quán của chị Nhã My nên hầu như tối nào anh cũng đến để gặp em. Vì sợ em biết nên anh đã chọn một vị trí mà em khó nhìn thấy. Sau nhiều lần đến thì anh có trò chuyện cùng chị My, khi biết anh có tình cảm với em thì chị ấy đã kể cho anh nghe về biến cố của gia đình em.


Tuấn trìu mến nhìn cô, rồi dịu dàng nói tiếp tâm sự:


- Điều đó khiến anh càng trăn trở. Nếu thời điểm đó anh quyết định theo đuổi em thì anh lại không chắc chắn rằng mình có thể giúp em xoa dịu nỗi đau mất mát, anh không có lòng tin mình sẽ đủ trưởng thành để che chở cho em. Hơn nữa, nếu như tỏ tình thành công với em thì chúng ta sẽ phải yêu xa trong những năm anh đi du học. Anh thật sự không có lòng tin vào tình yêu xa. Và anh cũng sợ rằng nếu anh đi nước ngoài thì em sẽ buồn. Vì nhiều lí do bất lợi nếu chúng ta đến bên nhau nên anh đã không thể thổ lộ tình cảm với em vào 4 năm trước. Nhưng suốt thời gian qua anh không thể quên được em, anh đã tự nhủ với lòng rằng nếu em chưa có người yêu thì anh sẽ theo đuổi em đến cùng.


Cảnh Tuấn lấy hết can đảm nắm chặt lấy tay cô một lần nữa. Anh ấy dồn nén tình cảm suốt nhiều năm qua rồi thốt lên:


- Him Lam, anh xin lỗi vì anh không xin phép trước mà đã nắm tay em. Anh đã nghĩ có nên tìm hiểu xem em đã có người yêu hay chưa nhưng suy đi nghĩ lại thì cách tốt nhất là tìm câu trả lời từ chính em. Him Lam, nếu trong tim em chưa có ai, thì chấp nhận làm người yêu của anh có được không ?


Nghe những lời giải bày chân thành từ nãy đến giờ của Cảnh Tuấn cùng lời tỏ tình ngọt ngào tha thiết, cô dịu dàng nhưng rất thẳng thắn đáp:


- Em thật lòng cám ơn và quý mến anh vì tình cảm anh đã dành cho em. Nhưng em xin lỗi, em không thể đón nhận tình cảm của anh.


Dứt lời cô lại một lần nữa trút tay ra khỏi tay Cảnh Tuấn. Cô nhìn Cảnh Tuấn khẽ mỉm cười còn anh ấy thì hụt hẫng và buồn bã nhìn cô:


- Em không thể cho anh một cơ hội sao ?


Cô có chút khó xử nhìn Cảnh Tuấn vì cô không muốn anh ấy buồn nhưng thà đau một lần dứt khoát còn hơn an ủi người khác bằng cách gieo rắc cho họ hy vọng, phí hoài thời gian của họ rồi đến cuối cùng họ sẽ đau hơn gấp trăm lần. Cô dịu dàng đáp:


- Em thật lòng xin lỗi, trong tim em đã có người khác rồi anh à. Thật ra ngày xưa em đã từng thích anh nhưng đó là đã từng. Đã qua nhiều năm rồi, cuộc sống chúng ta có rất nhiều thay đổi, . Anh là người đàn ông tốt lại có năng lực cao, rồi sẽ có những cô gái khác dành tình cảm chân thành cho anh. Em mong rằng tương lai anh sẽ tìm được tình yêu của mình, tìm được người thật sự thuộc về anh.


Lời nói từ cô khiến Cảnh Tuấn rất bất ngờ, Tuấn nói trong sự tiếc nuối và đau lòng:


- Nếu ngày xưa anh biết rằng em cũng thích anh, thì có lẽ anh đã có thêm động lực để đến bên em.


Cô nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng:


- Nếu thời điểm đó chúng ta đến với nhau thì biết đâu chúng ta đã không hạnh phúc, đã đổ vỡ vì nhiều lí do như anh đã nói. Mọi chuyện đã qua cả rồi, đừng nuối tiếc gì cả.


Dù cô không đón nhận tình cảm của Tuấn nhưng anh ấy vẫn không khỏi tò mò về người cô yêu. Tuấn nói:


- Anh có thể được biết người yêu của em là ai không ?


Cô có chút bối rối trước câu hỏi của Cảnh Tuấn. Suy đi nghĩ lại thì không nên nói ra vẫn tốt hơn vì Minh Nim chẳng phải đã nói không muốn thừa nhận với người khác cô là vợ của anh.


Cô khéo léo đáp:


- Em có nói anh cũng không biết là ai đâu. Một lần nữa em xin lỗi anh và mong chúng ta vẫn có thể là bạn như trước đây.


Biết rằng cô không muốn tiết lộ nên Cảnh Tuấn cũng không hỏi thêm bất kỳ điều gì. Dù trong lòng đang rất tan nát và đau đớn khi biết tin cô đã có người yêu nhưng anh ấy vẫn nở nụ cười dịu dàng:


- Em không có lỗi gì cả, tình cảm không thể cưỡng cầu. Tất nhiên chúng ta sẽ vẫn là bạn. Anh luôn sẵn sàng giúp đỡ em khi em cần.


Cả hai cùng trò chuyện với nhau thêm giây lát trước khi ra về. Dù cô không muốn làm Tuấn đau lòng nhưng sự thẳng thắn và dứt khoát của cô là điều hoàn toàn đúng đắn. Cảnh Tuấn dù tỏ tình không thành công nhưng anh ấy biết chắc chắn thời gian sắp tới trái tim vẫn sẽ rung động vì cô.


---------------------------------


Trên đường Minh Nim đang lái xe về nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Phúc Hiên. Anh bắt máy thì nghe thấy giọng nói có vẻ đang tức giận ở đầu dây bên kia:


- Ghé công viên Green gặp anh một chút.


Minh Nim rất ngạc nhiên về đề nghị của Hiên, anh đáp:


- Giờ này tối rồi, anh hẹn em ra công viên có gì không ?


Giọng nói Phúc Hiên rất nghiêm nghị:


- Có chuyện quan trọng.


Trước sự khó hiểu đột ngột của anh hai, Minh Kim đáp:


- Không để ngày mai được sao ?


Hiên kiên quyết trả lời:


- Chuyện rất gấp.


Không còn cách nào khác, có lẽ Phúc Hiên đang gặp phải vấn đề gì đó. Minh Kim nhanh chóng đáp:


- Được rồi. Em tới đó ngay.


Khi Minh Nim lái xe vào công viên thì đã thấy Phúc Hiên đang đứng tựa lưng vào xe của anh ấy mà chờ anh. Vì trời đã tối nên công viên rất vắng vẻ, khu vực hai anh em họ hẹn gặp nhau thì hoàn toàn không có ai khác ngoài hai người họ. Minh Nim mở cửa bước xuống xe. Khi anh vừa tiến gần đến phía Hiên, anh cất giọng:


- Anh gọi em đến đây gấp như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?


Nhưng thay vì dùng lời nói để đáp lại thì Phúc Hiên lại dùng ánh mắt đầy tức giận và phẫn nộ nhìn Minh Nim rồi nhanh chóng nắm chặt tay thành hình nắm đấm rồi giáng thật mạnh vào một bên mặt của Minh Nim. Cú đánh mạnh đến mức khiến môi của Minh Nim bật cả máu. Trước hành động gây hấn đột ngột của Phúc Hiên khiến Minh Nim chao đảo nhưng may mắn là anh giữ được thăng bằng nên không bị ngã xuống đất. Từ trước đến giờ Phúc Hiên chưa bao giờ cư xử với anh mạnh bạo như vậy cả.


Chưa để Minh Nim kịp lên tiếng thì Phúc Hiên lập tức nói:


- Anh không ngờ em là thằng đàn ông tồi tệ như vậy.


Minh Nim lấy tay ôm lấy một bên mặt rồi nhìn Hiên đầy bực bội và khó hiểu nhưng tính cách trầm tĩnh và điềm đạm của anh vẫn vững vàng không chút lung lay:


- Em không hiểu anh đang nói gì cả!


Phúc Hiên như thêm phần tức giận, anh ấy lớn tiếng nói:


- Em bắt cá hai tay, đã có vợ rồi mà còn ra ngoài tình tứ cùng người phụ nữ khác. Lúc chiều chính mắt anh nhìn thấy, nếu anh không kiềm chế vì sĩ diện của em và cả gia đình mình thì anh đã bước đến cho em một trận ngay lúc đó rồi. Em còn chối không hả ?


Minh Nim khẽ nhíu mày có chút suy nghĩ rồi đáp:


- Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.


Nghe câu nói điềm tĩnh và thái độ không chút hối cải của Minh Nim càng khiến Phúc Hiên tức giận. Hiên nắm lấy cổ áo của Minh Nim:


- Em có còn là con người không ? Anh không ngờ đứa em trai anh yêu thương lại là thằng đàn ông đốn mạt. Him Lam yêu em như vậy, dịu dàng, hiền lành và hiểu chuyện lại vô cùng xinh đẹp. Như vậy đối với em chưa đủ hả Nim ?


Minh Nim gạt tay Hiên ra khỏi cổ áo mình rồi nói:


- Em có lý do của em, em không phải loại người như anh nghĩ.


Hiên cau mày hỏi:


- Lý do gì ? Lý do gì mà khiến em qua lại với phụ nữ khác, lý do là em muốn ngoại tình chứ gì ?


Minh Nim vốn trầm tính và không thích giải thích với bất kỳ ai về việc mình làm. Chính vì điều này mà khiến cho mọi việc càng căng thẳng. Nim bình tĩnh đáp:


- Anh thôi đi. Chuyện của em, em tự biết rõ mình đang làm gì. Nếu không còn gì thì em xin phép về trước.


Quá bất mãn trước thái độ và lời nói của Minh Nim. Phúc Hiên bước đến nhìn thẳng vào mắt Minh Nim:


- Nếu em không yêu Him Lam, không thể cho cô ấy hạnh phúc thì hãy để mọi thứ quay lại đúng vị trí ban đầu.


Câu nói tuy tỏ mà mờ của Phúc Hiên khiến Minh Nim cau mày. Anh lặp lại:


- Đúng vị trí ban đầu?


Hiên kiên quyết và rất nghiêm túc:


- Phải! Đúng vị trí ban đầu!