Từ ngày bị anh ép ngủ ngoài sân cô trở nên ít nói và lạnh lùng hơn rất nhiều. Cô không chủ động nói chuyện hay mỉm cười với anh nữa. Anh nhận thấy sự khác thường đó của cô nhưng chẳng mảy may quan tâm đến. Trong lúc cô đang làm việc nhà thì điện thoại reo lên, số máy của anh trai cô gọi đến, giọng nói ấm áp quen thuộc ở đầu dây bên kia cất lên:
- Alo Him Lam đang làm gì đó em ?
Cô vui mừng dịu dàng trả lời anh hai:
- Em đang làm...à không em đang xem tivi người ta dạy cắm hoa..._ Cô cố giấu chuyện người "chồng" vô tâm đối xử với cô thua cả người giúp việc.
- Lát nữa về nhà dùng cơm cùng hai, hai có nấu món em thích nè! Nếu Minh Nim có thời gian thì em nói chồng em sang luôn nha!
Cô hạnh phúc nhận lời:
- Dạ lát nữa em sẽ về, cám ơn hai!
- Con bé này sao khách sáo thế!
Cuộc đối thoại giữa hai anh em diễn ra vui vẻ, cô cố gắng làm xong cơ bản việc nhà để về dùng cơm cùng anh hai. Anh hai nói nếu Minh Nim có thời gian thì bảo đi cùng cô nhưng cô chắc chắn rằng dù anh có thời gian hay không cũng sẽ chẳng bao giờ đi với cô cả. Cô lấy điện thoại ra gọi điện để xin phép anh, nhưng anh nói rằng có chuyện gì thật sự quan trọng mới được gọi. Cô suy đi nghĩ lại, chuyện này cũng quan trọng mà, nếu không về gặp anh hai biết đâu anh hai sẽ nghi ngờ về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cô. Cô quyết định bấm số gọi cho anh, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng tút tút kéo dài, cô kiên nhẫn gọi thêm hai ba lần nữa nhưng đều không có hồi âm. Chẳng có một cuộc gọi lại nào cho cô để hỏi xem vì sao cô gọi cho anh.
Cô quyết định sẽ về nhà dùng cơm cùng anh hai rồi giải thích cho anh hiểu sau. Cô cũng lường trước hậu quả anh sẽ không nghe cô nói nhưng biết làm sao được, là do anh không nghe máy chứ không phải do cô không gọi xin phép.
Sau khi thay bộ quần áo đẹp nhất mà cô có thì cô chỉnh tề về nhà dùng cơm vui vẻ cùng anh hai. Chỉ có gần bên anh hai cô mới cảm thấy thoải mái và quên đi phiền muộn như vậy. Minh Lâm lấy ra một chiếc vòng tay bằng cảm thạch màu xanh lam rất đẹp. Lâm dịu dàng đeo vào tay cô:
- Anh vừa được phía đối tác trả chi phí sáng tác nhạc và họ còn tặng cho anh chiếc vòng này, anh nhìn thấy liền nghĩ ngay đến em gái của anh! _ Lâm nâng tay cô lên nhìn ngắm chiếc vòng trên làn da trắng như sữa.
Cô thích thú nhìn chiếc vòng, mỉm cười hạnh phúc nhìn anh hai:
- Vòng đẹp quá, em cám ơn anh hai nhiều lắm!
Lâm véo má cô:
- Anh em với anh mà hở chút là cám ơn!
Hai anh em trò chuyện vui vẻ cùng nhau, cô bảo với Lâm rằng Minh Nim đang bận việc ở công ty nên không thể đến thăm anh hai cùng cô. Cô nói với anh hai rằng cuộc hôn nhân của cô rất hạnh phúc, Minh Nim rất yêu thương cô để anh hai yên lòng.
---------------------
Khi cô về đến nhà thì căn nhà đã sáng đèn, cô thừa biết rằng anh đã về. Cô bình thản bước vào nhà sẵn sàng đón nhận điều tồi tệ sắp diễn ra. Cô vừa bước vào nhà đã thấy ngay hình dáng quen thuộc từ ghế sofa tiến gần về phía cô, vẻ mặt nóng giận như bao ngày:
- Cô đúng là loại đàn bà không biết nghe lời!
Cô nhìn anh không hề sợ hãi nữa, cô quen với thái độ này của anh rồi:
- Em gọi xin phép anh nhưng anh không nghe máy!
Anh càng tức giận nhìn cô, bàn tay thon dài gân guốc của anh bóp mạnh lấy cổ cô:
- Hôm nay cô dám giở giọng hiên ngang trước mặt tôi ? Cô đã đi đâu hả Him Lam ?
- Em về nhà thăm anh hai, em không làm gì sai cả, anh đừng quá đáng như vậy ? _ Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh không thể kiềm chế trước sự cãi lời và mạnh dạn không còn e sợ anh như những ngày đầu của cô. Anh mạnh tay đẩy cô ngã, tay cô quơ phải cạnh bàn, chiếc vòng cảm thạch do vậy mà vỡ nát, những mảnh vỡ đâm vào cổ tay cô rướm máu. Cô nhìn chiếc vòng anh hai tặng cho mình chưa được nửa ngày đã vỡ tan nát như vậy thì căm giận nhìn anh. Anh vẫn thản nhiên nhìn cô, dù trong lòng anh cảm thấy hành động của bản thân là nặng tay với một người con gái, hơn nữa anh cũng không cố ý làm chiếc vòng bị vỡ đâm vào tay cô.
Cô gượng đứng dậy, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay đang chảy rất nhiều máu. Cô nhìn anh căm ghét, căm ghét như chính cái nhìn của anh vẫn dành cho cô hằng ngày:
- Anh quá đáng lắm! Anh vô lý, độc tài vậy mà em còn hy vọng anh là người biết đúng sai! Anh ghét em chứ gì ? Em cũng không hề thích anh chút nào đâu Kiều Minh Nim!
Nói xong cô cúi xuống nhặt tất cả mảnh vỡ của chiếc vòng cảm thạch rồi bỏ đi ngang qua mặt anh, ánh mắt anh bất ngờ nhìn cô. Đôi chân mày anh đã nhíu sát vào nhau từ lúc nào, hôm nay cô không còn sợ anh nữa rồi, cô cãi lại anh, cô không còn nhìn anh bằng đôi mắt hiền lành, dịu dàng. Anh nắm mạnh lấy cánh tay cô, kéo cô lùi về sau đối mặt với anh:
- Hôm nay cô gan lắm, cô dùng thái độ khốn khiếp này để nói chuyện với tôi hả ?
- Khốn khiếp ? Phải! Em như vậy vì anh không nói lý lẽ. Anh ghét em, hận em vì điều gì ? Vì anh nghĩ em mưu mô giảo trá, anh nghĩ chính em làm cho Diễm Chi rời xa anh ?
- Cô..._ Anh nhìn cô có phần hoang mang vì thái độ cứng rắn và lời nói sắc lạnh.
- Anh không nghe em giải thích và cho rằng mình đúng thì tùy anh. Nhưng anh nhớ cho rõ câu này, Châu Him Lam từ nhỏ đến giờ sống trong sạch, chưa bao giờ mưu mô thâm độc hại bất kỳ ai. Em sống không hổ thẹn với bản thân với tất cả mọi người! Anh nhớ cho kĩ.
Cô giựt mạnh tay ra khỏi tay anh rồi lặng lẽ bước đến phòng tắm rửa sạch vết thương. Anh vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng lưng cô mà lòng gợi lên biết bao nỗi hoang mang xen lẫn bối rối...