Đường Về

Chương 7: Lang thang trên đường người (4)




Những lời này lại khiến Quy Hiểu run lên.

Anh gõ lên cửa xe, bên bả vai đọng tuyết, cùng cô đối mặt, ánh mắt không ẩn chứa chút tình cảm nào, anh thấp giọng lặp lại: “Giúp tôi một việc”.

Như thể đã thay đổi thành một người khác hẳn, quên đi những lời lẽ cứng rắn ở quán ăn nhỏ mười phút trước, ngay cả xin lỗi cũng là lời nói dối đầy gượng gạo.

“Quy Hiểu”. Tiểu Thái cũng kịp định thần, vội nói đỡ cho Lộ Viêm Thần: “Coi như giúp tôi đi, chuyện này cứ ghi vào khoản của tôi là được”.

Mười năm qua, có nhiều thứ không thể trở về như trước, nhưng giờ cô lại giận dỗi với anh như ngày nào.

Hơn nữa… cũng có phải bạn bè trai gái gì đâu.

“Ngày mai em về Bắc Kinh”. Cô nắm chặt tay, nói chậm lại: “Chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, phải bàn bạc thêm đã. Anh cứ sớm mang đứa bé đến Bắc Kinh đi, nhân lúc nghỉ đông, đừng làm chậm việc đi học của cháu”.

Giống như tâm sự với những người bạn trước kia, quan tâm không ít.

Nếu như anh không thể… thì giúp anh cũng không phải vấn đề.

“Cứ nói bây giờ đi”. Ngược lại, anh không hề khách khí chút nào.

Cô ngạc nhiên: “Bây giờ?”

Tần Minh Vũ cũng bước tới, tranh thủ đáp lời: “Đúng thế, bây giờ đi. Cô xem hai cô giúp tôi một việc lớn như vậy, người làm cha như tôi cũng phải cảm ơn hai người chứ. Hay là tới uống một ly rượu đi, đêm nay đội trưởng Lộ không uống, để anh ấy đưa mấy cô về”.

Cứ qua qua lại lại như thế, cuối cùng Quy Hiểu lại bị mọi người hùa nhau khuyên về.

Vẫn là cái bàn nhỏ kia, Tần Minh Vũ buông bức màn xuống, thắt lại rồi nhét vào khe hở giữa vách tường và lò sưởi, sạch sẽ hơn không ít. Lộ Viêm Thần thay đổi thái độ vừa rồi, tự mình mang ghế đến cho Quy Hiểu ngồi.

Anh nói ngắn gọn nguyên nhân. Bởi vì Tần Minh Vũ còn lâu mới xuất ngũ. Tần Tiểu Nam ở một mình giữa làng Erlian, không ai trông giữ, rất tội nghiệp, cho nên anh muốn mang thằng bé về Bắc Kinh học tập vài năm.

“Em có giúp đỡ Tiểu Thái một lần”. Cho nên Tiểu Thái mới nói cô có cách, “Nhưng trường hợp của các anh và Tiểu Thái lại không giống nhau. Không có người giám hộ chứng minh chuyển đổi hộ tịch, cũng không có người giám hộ điều động công tác để xác minh, thậm chí anh cũng không phải là người giám hộ. Cho em chút thời gian, anh cứ tìm địa chỉ nhà cho cậu bé trước đã”.

“Nói thế thì phải mua phòng trước?”

Nhà ở Bắc Kinh đâu có dễ mua như vậy.

Quy Hiểu kinh ngạc: “Mua nhà? Hộ khẩu của anh còn chưa chuyển về mà? Em có thể thuê phòng giúp anh”.

Anh lườm Quy Hiểu một cái: “Để tôi tự giải quyết”.

Tự giải quyết? Anh đã mười một năm chưa về, dù có giải quyết được thì tốn không ít thời gian đâu.

Nhưng mà… những điều này đâu liên quan gì tới cô, ít nhất thái độ của Lộ Viêm Thần cũng rất rõ ràng.

“Được rồi”. Quy Hiểu bỏ qua vấn đề này: “Thủ tục ở Bắc Kinh em sẽ làm, chứng minh xong các chuyện trên thì có thể được nhận vào học, ở đây cũng cần có người làm thủ tục nữa”.

“Tôi có nói với hiệu trưởng rồi, đến lúc đó sẽ cho người đưa tới”. Tần Minh Vũ chủ động xin nhận việc.

Mọi chuyện cũng giải quyết gần xong xuôi, duy chỉ có một chuyện không xác định được đó là thời gian đưa Tần Tiểu Nam đến Bắc Kinh. Quy Hiểu góp ý là sắp sang năm mới rồi, nhất định phải đưa sang trước năm, còn gặp mặt hiệu trưởng luôn. Thủ tục thì qua năm có thể làm.

Nhưng có lẽ ở đây Lộ Viêm Thần còn có chuyện quan trọng phải xử lí, Tầm Minh Vũ lại không xuất ngũ được, càng không thể tự tiện đi qua đi lại như thế.

“Để tôi suy nghĩ thêm”. Lộ Viêm Thầm chưa đưa ra đáp án chắc chắn, “Hai ngày nữa sẽ nói cho cô biết”.

Lúc trở về khách sạn, Quy Hiểu không ngủ ngay mà lại tựa đầu vào giường xuất thần.

Lúc trước khi ở cùng nhau, thời gian đó quả thực không hề thích hợp, cô phải thi cấp ba, anh chuẩn bị thi đại học, không được bao lâu cô phải đến trường cấp ba trọng điểm để học, Lộ Viêm Thần cũng đi sang tỉnh khác.

Hai người vừa mới bắt đầu đã chuyển thành yêu xa, không gặp được nhau mà chỉ dựa vào gọi điện, có khi cô thấy cực kì uất ức. Vất vả lắm mới nhịn được đến nghỉ đông, cô tìm đủ cách trở lại trường cấp hai trên trấn. Đêm đó vừa đi tới đại viện, cô muốn anh bất ngờ nên không hề nói trước, đêm hôm khuya khoắt đạp xe tới xưởng sửa chữa ô tô tìm anh, đến nơi thì nói bác bảo vệ gọi anh ra.

Không bao lâu đã nhìn thấy dáng người cao cao gầy gầy đó, anh cầm cái cờ lê màu bạc đi ra, gió lạnh vù vù, mà lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi như thế.

Cô chạy vội tới: “Đông lạnh mất rồi”.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng của cô vì mới gắng sức đạp xe một mạch tới: “Lạnh thì đến đây”.

Cô lúng túng: “Em nói là anh bị đông lạnh ấy, sao mặc ít vậy”.

Đi theo anh vào nhà, thấy mọi người cười hỏi: “Bạn gái à?” Anh cam chịu.

Cô vẫn tự nhủ: “Sau này phải gả cho ông chủ nơi này rồi…”

Mấy ngày nay trừ buổi tối phải về nhà cô mình ngủ, ban ngày cô đều ngồi trong căn phòng lạnh buốt của anh ở xưởng sửa xe, hoặc là ngồi xổm trên chiếc ô tô bên cạnh, nhìn anh nằm sửa xe bên dưới, đưa dụng cụ cho anh. Cứ thế rồi bàn tay, cánh tay cũng đen thui toàn dầu máy, lúc anh chui từ dưới gầm xe ra vẫn để mình trần.

May mà mặt mày tuấn tú, dù lăn lộn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Cô là người theo chủ nghĩa lạc quan, cô nghĩ dù sao mỗi năm đều có nghỉ đông nghỉ hè, trường cấp ba thì chỉ có ba năm thôi không phải sao? Chờ đến khi cô lên đại học thì ổn rồi.

Nhưng mà nghỉ đông qua không được bao lâu, Lộ Viêm Thần đã nhập ngũ rồi.

Từ đó trời nam biển bắc, gọi điện thoại cũng không gọi được, dù cô có gặp chuyện gì khó khăn, thời gian anh nghe cô khóc cũng không có nữa. Cô phàn nàn nhiều hơn, anh cũng không kiên nhẫn, đều là những thanh niên mười mấy tuổi đầu, làm sao còn cách nào khác được. Vốn cơ hội gọi điện đã không nhiều, hiếm khi gọi được lại toàn cãi nhau, nhớ tới ngày đó đúng là không tốt đẹp.

…….

Ngủ đến nửa đêm, Quy Hiểu nghe thấy tiếng gió, không biết là trong mơ hay ngoài cửa sổ.

Cô mơ hồ chui ra khỏi giường, sờ lên cửa sổ thủy tinh, đúng là bão tuyết rồi, đèn đường tắt hết, chỉ còn mấy ngọn cây ngoài cửa sổ lắc lư. Nhìn một lát rồi lại không ngủ được.

Cô bật công tắc, đè liên tục, ánh sáng từ phòng ngủ kéo dài đến tận toilet. Cuối cùng, cả người uể oải tựa vào bồn rửa tay bên cạnh, vặn vòi nước ra, không có nước ấm, chỉ còn lạnh buốt.

Cô nhìn nước chảy rào rào cả buổi, trong đầu đều là chuyện anh nhờ mình kia, tính sao cũng thấy thời gian quá gấp.

Nghĩ thấy không ổn nên đành gọi điện lại cho anh.

Điện thoại được kết nối, bên đầu dây từng tiếng tút tút như kéo cô trở về mấy giờ trước đó, ngồi đối mặt cùng anh trong không gian kia, nhắm mắt lại vẫn có thể tưởng tượng ra hình dáng anh và đôi mắt đen kịt như ngâm nước lạnh.

Âm chờ kết thúc, điện thoại được bắt máy. Nhưng cô lại giống như nghẹn họng, không biết phải bắt đầu thế nào.

Im lặng kéo dài, hai người đều không nói chuyện.

Cuối cũng vẫn là anh nói trước: “Còn chưa ngủ à?”

“Ừ”. Cô giụi mắt: “Anh thu dọn cho Tần Tiểu Nam đi, em dẫn bé về trước. Bốn giờ hai mươi chiều mai bay, lát em sẽ mua vé bổ sung cho bé, anh nhớ ba giờ đưa bé tới, không lại trễ chuyến…”

“Quy Hiểu”.

“Dạ?”

Chỉ còn tiếng nước chảy.

Cô nhớ tới hằng năm lúc gọi điện thoại cho anh, nắm chặt ống nghe, tiếng hít thở của đối phương cũng vang lên thật lớn, giờ điện thoại ngày càng phát triển, những tiếng ồn này không còn bao nhiêu nữa.

“Đêm hôm khuya khoắt rồi đấy”. Có lẽ Lộ Viêm Thần đang ngậm điếu thuốc, từng chữ nhấn nhá không rõ ràng: “Tắm không sợ lạnh à?”

“Em không có tắm”. Quy Hiểu đưa tay vặn chặt vòi nước.

Rõ là chỉ mặc một bộ độ ngủ, vải vóc mỏng tang, nơi cổ áo, thậm chí sau lưng, mu bàn chân đều lộ ra ngoài khí lạnh. Nhưng cô lại không nỡ trở về phòng chui vào chăn bông, chỉ sợ hoạt động nửa bước điện thoại sẽ cắt mất vì tín hiệu không tốt.

Lại một khoảng yên tĩnh kéo dài.

“Tắt máy đây”. Lộ Viêm Thần dặn dò một câu rồi cắt.

Nhìn qua hơn phân nửa làng Erlian, và cả tiệm cơm nhỏ kia nữa.

Anh mở cửa ra, kéo một cái ghế ném vào góc tường rồi ngồi ngay giữa gió thổi vù vù.

Trước kia lúc nhận người vào trung đội, anh vẫn thường ngồi vắt chân lên trên cạnh bàn, lật từng sơ yếu lí lịch chất đầy như núi, cảm thấy hứng thú nhất là về nhược điểm của mỗi người. Không ai có thể đánh đâu thắng đó được, kể cả anh.

Giang chân trên mặt ghế, lưng tựa vào góc hẹp giữa bức tường và cánh cửa thủy tinh, im lặng hút thuốc, từng điếu từng điếu một.

Đến hơn năm giờ gió tuyết càng mạnh hơn, mọi người bên trong cũng dần tỉnh dậy, hoặc là hai ba tên uể oải tiếp tục nói chuyện phiếm, hoặc là nằm sấp mơ hồ ngủ say, anh vẫn nhìn về phía xa, thở ra từng vòng khói nhỏ mờ nhạt trong gió lớn.

Nghe được tiếng bước chân, anh liếc mắt: “Thu dọn đồ đạc cho con của anh đi, hôm sau Quy Hiểu sẽ dắt thằng bé bay tới Bắc Kinh trước, chắc cô ấy sợ chúng ta đưa nó tới quá muộn”.

Cái này đúng là “giúp người giúp đến cùng” rồi.

“Thật sao? Mối tình đầu của đội trưởng Lộ đúng là bạn tâm giao mà!” Tần Minh Vũ đặt mông ngồi xuống bậc thang, đụng tới bên chân của Lộ Viêm Thần: “Tôi có hỏi giúp cậu rồi, Quy Hiểu người ta còn chưa kết hôn đâu, thấy cô ấy giúp đỡ như thế chắc vẫn có ý với cậu, bắt lại cho rồi”.

Gió thổi đến mức đau cả mắt, có lẽ cũng là do hút thuốc cả đêm.

Anh trào phúng: “Cũng chẳng phải trẻ trung mười mấy tuổi đầu gì, bắt người ta lại làm m gì? Cởi quân trang ra, không tiền, không nhà, không xe, rời khỏi Bắc Kinh vài chục năm đến cả bạn bè cũng không mấy người. Người nhà thì chồng chất cả đống chuyện hư hỏng, chẳng lẽ kéo người ta vào hố lửa à?”

Lộ Viêm Thần híp mắt, vừa tính toán xem còn bao lâu nữa thì đưa mấy người còn chưa tỉnh ngủ bên trong đi, vừa nhớ tới ngày hôm đó.

Khi ấy cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng không họa tiết, quần đùi đỏ sậm và đôi giày Cavans màu trắng gạo, tóc mai mướt mồ hôi bết lên đầy mặt, lúc đi tới nam sinh cả phòng đều nhìn qua. Khiến anh nhớ lúc còn bé vẫn hay để chân trần ra bờ sông mò cá, nước suối trong ít cá, chỉ có thể mò được mấy vỏ sò nhỏ hơi hé mở, sạch sẽ mà xinh đẹp, được nước rửa trôi không còn hạt bụi nào.

Lúc cô nhìn thấy mình, hàm răng cắn nhẹ lên môi dưới, khẽ cong lên. Đẹp lắm.

Hai ngày sau, Tiểu Thái và mấy người còn lại đi Ulan Bator.

Một mình Quy Hiểu thuê xe đến sân bay, đứng ở nơi check in chờ họ. Ba giờ, Lộ Viêm Thần mang theo một cái túi du lịch màu đen xuất hiện, anh vốn đã đường hoàng bẩm sinh, người cao lại có ưu thế, mười một năm trong kiếp nhà binh, dáng người càng thêm cao ngất, đi vài bước cũng khiến cho người qua đường thành mảng nền bên cạnh. Muốn không chú ý cũng khó khăn.

Lộ Viêm Thần đứng lại, đặt túi du lịch xuống, anh kéo Tần Tiểu Nam từ sau lưng lên trước: “Hộ chiếu”.

Tần Tiểu Nam lập tức hiểu ra, hai tay vội đưa cho Quy Hiểu.

Quy Hiểu mở ra kiểm tra, thấy Tần Tiểu Nam chỉ vừa mới được bảy tuổi, đúng là một thằng bé trưởng thành sớm.

Đây là lần đầu tiên cô mang một đứa trẻ đi máy bay, sợ làm lạc mất cho nên chuyện đầu tiên là muốn kéo tay thằng bé. Tần Tiểu Nam nhăn nhăn nhó nhó liên tục nghiêng mắt nhìn Lộ Viêm Thần, Lộ Viêm Thần cũng chẳng muốn để ý tới tâm tình “thẹn thùng” của đứa nhỏ, khi Quy Hiểu làm xong hết các thủ tục đăng kí, anh tiễn hai người họ đến bên ngoài cửa kiểm an: “Qua năm tôi sẽ quay về Bắc Kinh”.

Quy Hiểu gật đầu.

Sau đó hai người cũng không nói thêm lời nào, chờ đến lượt kiểm tra, cô sửa sang lại túi máy tính rồi yên lặng nhìn.

Lộ Viêm Thần vẫn cho hai tay vào túi quần như trước, đứng bên cạnh cửa kiểm an, giữa vô số người đi vào bên trong, chỉ có mình anh không nhúc nhích. Bỗng nhiên cô lại có một suy nghĩ chẳng lành, sợ anh sẽ như lời lúc hai người vừa gặp mặt, vĩnh viễn ở lại làng Erlian…

May là, đứa bé đang nắm lấy tay mình, nhiệt độ cơ thể đó như nhắc nhở cô, ở đây còn một người cần chăm sóc.

Anh nhất định sẽ về.