Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 10




Anna thức dậy một cách chậm chạp, điều mà dường như là giấc ngủ sâu nhất mà cô đã từng có và mở mắt ra. Cái nhìn đầu tiên mà cô thấy giữ cô chuyển động trong một thời gian dài, khi cô miệt mài trong sự ngọt ngào nhức nhối của nó. Saxon vẫn còn bên cạnh cô trên giường ngủ bệnh viện, như thể anh đã ở bên cạnh trong suốt thời gian cô đau và sinh đẻ. Cô đã nhìn thấy gương mặt anh căng thẳng với sự lo lắng và sự giày vò qua nỗi đau của cô, và tràn đầy niềm vui khi cuối cùng cô đã sinh, đôi mắt xanh sáng rực với những giọt nước mắt khi anh nhìn đăm đăm một cách lặng đi vào đứa con nhỏ xíu đang thét lên của anh.

Bây giờ anh ôm chặt đứa bé đang ngủ trong hai cánh tay, tất cả sự chú ý của anh tập trung vào sinh vật bé nhỏ. Với sự quan tâm vô hạn, anh quan sát hai bàn tay nhỏ xíu, hoàn hảo và những móng tay nhỏ xíu, anh gần như nín thở khi những ngón tay nhỏ xíu gập qua bàn tay anh chặt chẽ một cách ngạc nhiên với sự nắm chặt phản thân, thậm chí trong giấc ngủ. Anh lướt một ngón tay qua cặp lông mày gần như không nhìn thấy, xuống gò má mềm mại, đến cái miệng hồng hé mở. Con trai họ gần như vừa một cách hoàn hảo trong đôi bàn tay to lớn của anh, mặc dù cậu bé nặng với một trọng lượng đáng kể là bảy pounds.

Cô dễ chịu hơn khi nghiêng người qua một bên, mỉm cười với Saxon khi anh cáu kỉnh với sự quan tâm cô “Cậu bé không tuyệt vời phải không?”, cô thì thầm.

“Nó là điều hoàn hảo nhất mà anh đã từng thấy”, sự sợ hãi trong giọng nói của anh “Emmeline đã đi xuống quán tự phục vụ lấy cái gì đó để ăn. Anh gần như phải đấu tranh với bà ấy để lấy đứa trẻ ra khỏi tay bà.”

“À, bây giờ nó là đứa cháu duy nhất của bà ấy.”

Anh trông có vẻ hoài nghi, nhớ đến sự sinh đẻ của cô, nhưng sau đó anh nhìn vào đứa trẻ trong cánh tay và hiểu rằng cô có thể xem xét kết quả khi sự hiện diện tốt đáng được có sau sự nỗ lực ra sao. Sau đó anh mỉm cười với vợ, một nụ cười chậm làm xương cô như tan ra “Cũng như thế này lần kế tiếp sẽ là một cô gái.”

“Chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Chúng ta vẫn chưa quyết định một cái tên cho đứa bé.”, anh nói.

“Anh có thể chọn tên thánh của anh. Em đã quyết định với tên lót của nó.”

“Là gì vậy?”

“Saxon, tất nhiên”, cô nói “Saxon Malone thứ hai. Chúng ta bắt đầu có một truyền thuyết gia đình mới, nhớ không? ”

Anh chìa tay ra và nắm lấy tay cô, nghiêng người nằm bên cạnh cô trên giường và họ cùng nhau say mê ngắm nghía đứa con trai mình.