Edit: Mây
Nay khi cánh cửa kia đóng lại, La Y cảm thấy bầu không khí cũng không thể lưu thông được.
Bầu không khí trầm mặc đông cứng, loại cảm giác này làm cho người khác rất không thoải mái.
Vốn dĩ cô đã bị cảm lạnh hơn nữa vừa rồi còn chạy rất dữ dội, lúc này cô còn đang thở hổn hển.
Phó Chi Hành đi đến bên cạnh, rót ly nước, đưa cho cô.
La Y được cưng chiều mà lo sợ, một tay nhận lấy, đôi mắt mở to.
Giọng của Phó Chi Hành cũng không lạnh lùng nghiêm khắc, mà vẫn dịu dàng như bình thường, hỏi: “Cơ thể không thoải mái?”
La Y bị bất ngờ ngẩng mặt tới, không ngờ là anh có thể nhận ra mình không khoẻ.
“Cũng tạm đục, chỉ là bị cảm nhẹ.” La Y nhẹ giọng nói, giọng hơi khàn khàn vì bị bệnh.
“Ngồi một lát đi.” Người đàn ông kéo ghế qua giúp cô.
La Y vội vàng nói: “Để em tự làm.”
Cô đặt đôi giày trong tay của mình ở phía dưới một bên bàn làm việc của anh, hơi lúng túng ngồi xuống, cố tình rụt chân về phía dưới ghế, tựa như là làm như vậy là có thể giảm bớt cảm giác tồn tại.
La Y cúi đầu, vừa chậm rãi uống thủy, vừa thấp thỏm bất an chờ Phó Chi Hành nói tiếp.
Vài giây sau, người đàn ông hỏi: “Đi giày cỡ bao nhiêu?”
La Y ngẩng đầu lên, như là mình nghe lầm, vẻ mặt ngơ ngác, “Dạ?”
“Giày,” Anh cụp mắt, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Đi giày cỡ nào.”
Trái tim trong lồng ngực của La Y đập thình thịch, cô sững sờ khi nghe chính mình trả lời một cách ngoan ngoãn: “37.”
“Ừ.” Phó Chi Hành đáp một tiếng, giọng nói êm dịu: “Ngồi nghỉ một lát, anh đi ra ngoài một chút.”
La Y cứ như vậy nhìn anh mở cửa đi ra ngoài, bước chân đi xa.
Cô mờ mịt chậm rãi chớp chớp mắt, không biết vì sao, hình như có chút vui vẻ.
Hình như là bởi vì anh không phê bình cô.
Lại giống như là bởi vì có thể là anh đi mua giày cho cô.
La Y yên tĩnh ngồi trong phòng làm việc của anh, cô đặt ly nước sang bên cạnh, vừa định quyển sổ ghi chép của mình từ trong túi ra làm quen mới mấy điểm quan trọng một chút để đến trưa cần phải làm báo cáo, tay La Y lại bỗng nhiên dừng lại.
Tầm mắt của cô đặt ở trên ly nước mà mình vừa mới đặt lên trên bàn.
Chắc là bởi vì bị bệnh, cũng có thể là bởi vì hoảng hốt sợ bị phê bình, vừa rồi cô vẫn không kịp phản ứng lại, cái ly này…… Là cái mà Phó Chi Hành thường xuyên dùng.
Là ly của anh.
Nhưng vừa rồi cô…… Dùng ly của anh uống nước ……
Quan trọng là, cô còn đang bị cảm, lỡ như……
La Y nhìn chằm chằm cái ly này, ngẩn người, hai má đỏ lên từng chút từng chút một.
Đỏ ửng từ từ lan ra trên mặt, kéo dài cho tới cổ.
La Y không biết mình thất thần trong bao lâu, cô cũng không biết mình lấy quyển sổ ghi chép ra từ khi nào, càng không biết mình mở nắp bút ra từ khi nào.
Thậm chí đang viết chữ vào quyển sổ ghi chép.
Lúc Phó Chi Hành xách theo đồ đẩy cửa đi vào, La Y mới đột nhiên khôi phục lại tinh thần.
Cô nhìn thấy trên quyển sổ ghi chú của mình đều là “Phó Chi Hành”, nhất thời hoảng loạn mà gấp quyển sổ lại.
La Y quay đầu, vừa vặn Phó Chi Hành đi tới, trong tay anh cầm giày hộp đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Thử xem.”
La Y vội vàng nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn luật sư Phó.”
Phó Chi Hành đưa thuốc cảm mua từ hiệu thuốc vào trong tay cô, lại đưa cho cô khăn ướt bảo cô lau chân một chút, dặn dò: “Thay giày xong thì uống thuốc.”
Anh nói xong, lại dùng ly của mình giúp cô rót một ly nước.
Mặt La Y đỏ lên trong thoáng chốc, tim đập nhanh lên, mắt cô không tự nhiên mà chớp chớp vài cái, muốn nói gì đó, muốn nói rồi lại thôi.
Sau khi La Y thay giày xong nghe lời lấy nước uống thuốc.
Ngay sau đó cô bỏ đôi giày cao gót bị hỏng của mình vào trong hộp giày và dùng dựng xong, bảo đảm nói với Phó Chi Hành: “Chuyện hôm nay sẽ không có lần sau.”
Phó Chi Hành nhìn cô một cái, thấp giọng “Ừ” một tiếng, “Đi làm việc đi, thật sự không thoải mái thì nghỉ ngơi một lát.”
La Y mỉm cười tới, “Chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, chuyện có gì to tát cả.”
Lúc này cái loại sức mạnh ngoan cường bất khuất trên người cô thể hiện ra rất rõ ràng.
Sau khi trở lại vị trí làm việc, Lâm Kính Ngôn quan tâm tiến đến gần hỏi: “Không có việc gì chứ? Luật sư Phó hẳn là sẽ không mắng cậu đâu, đúng không?”
La Y cười cười, “Không có gì, con người luật sư Phó hiền, không mắng tôi.”
Trong lúc lơ đãng Lâm Kính Ngôn nhìn thấy được hộp giày đặt ở dưới bàn La Y, không nhịn được khiếp sợ: “Wow, Nicholas Kirkwood!”
La Y nghe không hiểu Lâm Kính Ngôn nói cái gì, nghi ngờ nói: “Cái gì?”
Lâm Kính Ngôn chỉ vào giày hộp, thương hiệu này, “Nhà thiết kế của thương hiệu này có danh xưng “Michelangelo của ngành công nghiệp giày”, một đôi giày giá cả ước chừng cũng phải trên dưới ba đến năm ngàn.”
“Mẹ tôi rất thích phong cách của ông ấy, luôn mua giày của thương hiệu này.”
La Y lập tức trợn tròn mắt, cô hoảng sợ nói: “Bao nhiêu tiền?”
“Ba…… Ba đến năm ngàn?”
Lâm Kính Ngôn chớp chớp mắt, “À…… Đúng vậy, đây là cơ bản, còn có cao hơn một chút, sáu bảy tám đều có khả năng.”
La Y chỉ cảm thấy ví tiền của mình sắp bị xuyên thủng rồi.
Cô vội vàng lên mạng tìm kiếm đôi giày này đang đi trên chân mình có giá bao nhiêu tiền.
Phó Chi Hành mua cho cô đôi giày này không cao lắm, chỉ khoảnh ba bốn centimet là cùng, trên gót giày có đính một vòng ngọc trai.
Rất dễ dàng tìm kiếm được.
3989.
La Y khóc không ra nước mắt, “Một tháng lương thực tập của tôi cũng không đủ, còn thiếu năm trăm tệ nữa!”
Lâm Kính Ngôn nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô, không khỏi bật cười, an ủi nói: “Con gái mà, coi như mua cho mình vài món đồ của một thương hiệu xa xỉ, dù sao cũng không thường xuyên mua, không có gì.”
“Một đôi giày có thể mặc rất lâu mà.”
La Y cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến 3500 tiền lương thực tập tháng đầu tiên của mình cứ như vậy không còn nữa, cô vẫn đau lòng, đau đến mức muốn khóc hu hu hu hu.
Cô cắn cắn môi, quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc của Phó Chi Hành một cái, phát hiện anh đang bưng ly nước uống nước, uống mấy ngụm sau đó lại đặt ly nước xuống, tập trung vào gõ bàn phím.
La y sờ mặt một chút thì lập tức nóng lên.
Cô cuống quýt xoay người lại, cúi đầu tay chân luống cuống bắt đầu chỉnh sửa lại đồ đạc.
Sau khi ăn cơm trưa xong, La Y và Lâm Kính Ngôn chia ra nộp bài báo cáo bằng văn bản của mình lên cho người hướng dẫn, sau đó bốn người cùng đi đến phòng họp.
La y và Lâm Kính Ngôn phải trình bày toàn diện về tình huống mà bọn họ điều tra một cách độc lập.
Hơn nửa tiếng sau, La Y và Lâm Kính Ngôn đều đã trình bày xong, Phó Chi Hành và Trình Tuấn không hề lưu tình một chút nào mà chỉ ra những chi tiết quan trọng mà hai người bỏ sót, cũng đưa ra một vài yêu cầu cho những phần bọn họ cần phải cải tiến, sau khi phân tích đề này xong, buổi chiều La Y và Lâm Kính Ngôn phải căn cứ vào sự chỉ đạo và góp ý của người hướng dẫn, một lần nữa hoàn thiện đề bài này, sau đó nộp lên sẽ tính là đã hoàn thành.
Một ngày bận rộn kết thúc, sau khi tan tầm La Y không đi về ngay.
Cô vẫn luôn ngồi tại chỗ chờ Phó Chi Hành, chờ anh đi từ trong phòng làm việc ra cô có một vài chuyện muốn nói với anh.
Nhưng bên ngoài vị trí làm việc cũng không còn người nào khác, Phó Chi Hành còn tăng ca ở trong phòng làm việc.
La Y không muốn quấy rầy anh làm việc, cho nên ngồi im lặng tại chỗ kiên nhẫn chờ anh.
Phó Chi Hành đang xử lý một vụ án, anh căn bản không chú ý tới bên ngoài đèn vẫn còn sáng, còn có người chưa đi.
Bởi vì anh vẫn luôn vô cùng chăm chú vào công việc.
Chờ đến khi anh kết thúc muốn đứng dậy rời hỏi công ty luật, đã là hai tiếng sau.
Phó Chi Hành mới vừa đi ra, La Y nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên.
“Phó đại ca.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, gọi anh một tiếng.
Phó Chi Hành bất ngờ nhìn sang, khó hiểu nói: “Sao em còn chưa đi?”
“Chờ anh.”
Không hiểu sao Phó Chi Hành thấy trong lòng mình nhảy dựng lên.
Anh âm thầm thở dài, đi đến trước mặt cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lời nói vẫn ấm áp như mọi khi.
“Chỉ là…… Đôi giày này,” La Y cúi đầu nhìn nhìn đôi giày xinh đẹp thoải mái trên chân mình, nhỏ giọng nói: “Bây giờ em không kiếm đâu ra được bốn ngàn, đến lúc đó có thể trực tiếp trừ vào tiền lương thực tập của em không?”
Phó Chi Hành híp mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Ai nói muốn tiền của em?”
La T kinh ngạc ngửa mặt, nhìn anh, cô rất bối rối nói: “Nhưng mà, rất đắt…… Em không thể để anh tiêu tiền mua cho em như vậy……”
“La Y,” Giọng của Phó Chi Hành giống như cơn gió nhẹ ấm áp, thổi tan hết tất cả sự bối rối trong lòng cô, “Coi như là một món quà đi.”
“Chúc mừng em thực hiện được ước mơ của mình.”
Vẻ mặt La Y ngơ ngẩn, miệng hơi mở ra, thoạt nhìn rất ngốc.
Cô tự hỏi ở trong lòng, cô đây là nhận được sự công nhận của Phó đại ca sao?
Giống như…… Là.
“Đói bụng không?” Anh chuyển đề tài.
Lúc này La Y mới ý thức được mình đã rất đói bụng, chẳng qua là bởi vì phải đợi anh, cô vẫn luôn chịu đựng.
Cô gái nhỏ gật gật đầu.
“Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm.” Phó Chi Hành nhếch môi cười một cái, vô cùng nhã nhặn.
La Y giống như một cô em gái nhỏ đi theo anh trai, ngoan ngoãn đi theo phía sau Phó Chi Hành rời khỏi công ty luật.
Hai ngày nay bởi vì trời mưa, nhiệt độ xuống thấp, Phó Chi Hành liền dẫn La Y đến một nhà hàng gần công ty ăn lẩu shabu-shabu (*).
Nồi lẩu nóng hôi hổi được bưng lên, lớp bên ngoài phủ đầy dầu đỏ, hình vuông nhỏ ở chính giữa là nước canh màu trắng kem.
Phó Chi Hành múc cho cô một chén, lại rót thêm nước ấm cho cô.
“Nhà hàng này cũng không tệ lắm, gần đây còn có mấy nhà hàng cũng đều khá ổn, có thời gian rảnh sẽ dẫn em đến ăn.” Phó Chi Hành nói.
La Y cong môi khẽ cười, vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ!”
Cô gái nhỏ luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Cho cô một miếng bánh kem nhỏ là hai mắt cô lập tức sáng lên lấp lánh.
Nói sẽ dẫn cô đi ăn ngon thì cô sẽ tươi cười rạng rỡ và xinh đẹp.
Qua một lát, lúc thịt đang được nhúng, bỗng nhiên La Y cúi đầu nhỏ giọng hỏi Phó Chi Hành: “Phó đại ca, có phải là anh có bạn gái rồi không?”
Cô hỏi xong liền ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng mỉm cười với anh, “Ngày đó không phải là bị dì thúc giục, hôm thứ bảy em nghe Lâm Kính Ngôn nói ở nhìn thấy anh ở nhà hàng.”
Phó Chi Hành thản nhiên nhìn cô.
Có quá nhiều sơ hở.
Cô nhóc này hoàn toàn không biết cách che giấu tâm tư của mình, cũng không biết mục đích của cô đều đã bại lộ ở trước mặt anh.
“Chắc là, nhanh thôi.” Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, nói.
La Y cúi đầu xuống, cắn môi dưới, rồi sau đó giấu đi cảm xúc buồn bã mất mát kia, nói cười như bình thường: “Anh cũng nên tìm bạn gái rồi.”
“Ừ.” Hắn ứng: “Đúng là nên tìm.”
La Y mím môi, không nói gì nữa.
Bữa ăn này tổng thể ăn vẫn khá tốt.
Vị lẩu cay cay, La Y ăn rất thoải mái, vô cùng thỏa mãn.
Trên đường đi Phó Chi Hành nhận được một cuộc điện thoại, là một người phụ nữ gọi đến, hỏi anh có muốn cùng nhau ăn cơm không, anh rất lạnh lùng nói một câu đã ăn, đối phương cũng cúp điện thoại ngay sau đó.
La Y nhạy bén nắm bắt được đối phương có thể là đối tượng xem mắt ngày đó của anh.
Sau khi ăn cơm tối xong, Phó Chi Hành đưa La Y về trường, sau khi đến cổng trường, trước khi La Y xuống xe đột nhiên Phó Chi Hành hỏi cô: “Em có muốn chuyển đến gần công ty luật sư một chút không?”
La Y ngơ ngác, ngay sau đó ý thức được chắc là Phó Chi Hành đang nói đến chuyện hôm nay cô đến trễ.
La Y vội vàng giải thích: “Phó đại ca, em đảm bảo sau này sẽ không đến muộn nữa.”
Phó Chi Hành: “……”
“Không phải anh trách em đến trễ,” Phó Chi Hành kiên nhẫn nói: “Là muốn để em đi làm và tan tầm thuận tiện hơn một chút.”
“Nếu em muốn, thì anh có căn hộ ở gần công ty luật, em có thể chuyển đến đó ở.”
“Anh thì sao?” La Y trợn to mắt, “Em chuyển đến đó thì anh ở chỗ nào?”
Bỗng nhiên Phó Chi Hành bật cười, người đàn ông tuy rằng bình thường dịu dàng, cũng luôn mang theo nụ cười nhạt, nhưng rất ít khi cười ra tiếng giống như bây giờ, giọng nói trong trẻo vô cùng quyến rũ người khác.
“Nếu như anh cũng ở chỗ đó thì em không chuyển đến?” Anh cũng không biết vì sao, chỉ muốn trêu chọc cô.
- -----oOo------