Đường Về - Ngải Ngư

Chương 6




Edit: Mây

Đoạn tình cảm trong quá khứ kia, Lục Trọng Cẩn yêu nhiều hơn thì cũng sẽ trả giá nhiều hơn một chút.

Tính tình Quý Du Nhiên rất tùy hứng, chỉ cần không hợp với ý nghĩ của cô thì sẽ buồn bực, Lục Trọng Cẩn sẽ nuông chiều cô vô điều kiện, chỉ cần hai người cãi nhau, cho dù không phải là lỗi của anh, anh cũng  sẽ chủ động dỗ dành cô.

Anh là người duy nhất có thể bao dung tính tình xấu xa của cô mà không bao giờ có giới hạn cuối cùng như vậy.

Trước khi vào đại học, hai người sớm chiều ở chung tuy rằng có những xích mích nhỏ không ngừng, nhưng tình cảm lại rất ổn định, hơn nữa càng ngày càng tốt.

Nhưng mà tất cả những sự cân bằng đều đã thay đổi từ sau khi bọn họ lên đại học.

Bọn họ ở nơi đất khách, xa cách vài trăm kilomet, không thể thường xuyên gặp mặt.

Mà anh lại học Học viện cảnh sát vũ trang, bởi vì các loại huấn luyện có đôi khi cũng không thể liên lạc như bình thường.

Sau khi Lục Trọng Cẩn học đại học xong thì đã gia nhập huấn luyện chuyên ngành liên quan đến phòng cháy chữa cháy, cho nên có rất nhiều thời điểm, Quý Du Nhiên cũng không thể liên lạc được với anh, càng đừng nói đến gặp mặt hẹn hò.

Dần dần cô không thể chịu đựng được loại tra tấn này.

Lúc cô nhắn tin trên Wechat nói rằng cô nhớ anh, anh sẽ không thể trả lời cô; lúc cô gọi điện thoại cho anh muốn nghe giọng nói của anh, thì cô được thông báo là người nhận không nghe máy hoặc là trực tiếp tắt máy; lúc cô nói muốn đi tìm anh chơi, anh nói anh có huấn luyện không thể ra ngoài được.

Cô tủi thân, tức giận, khổ sở, đau lòng, anh cũng sẽ không thể ở bên cạnh dịu dàng dỗ dành cô giống trước kia.

Tất cả những cảm xúc cô đều phải tự tiêu hóa một mịn.

Không có một cô gái nào lại tính yêu xa như vậy, huống chi lúc trước Quý Du Nhiên đã bị Lục Trọng Cẩn nuông chiều đến hư.

Đêm đó cuối cùng cô cũng liên lạc được với anh.

Điện thoại vừa được kết nối Quý Du Nhiên đã không quan tâm đến gì mà ngay lập tức bật khóc, cô giận dỗi nói với anh: “Lục Trọng Cẩn em không cần một tình yêu như vậy! Em thật sự quá mệt mỏi, mỗi ngày chỉ có một mình em cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho anh, điện thoại di động của anh ở đó nhưng anh không ở đó, em cũng không thể đợi anh trả lời, chờ đến khi anh nhìn thấy thì em đã không cần câu trả lời của anh nữa rồi. Em không thể nghe được giọng nói của anh khi nhớ anh, muốn gặp anh thì cũng không thấy người đâu, vậy em với anh yêu đương cái rắm gì vậy!”

Cô càng nói càng kích động, cuối cùng giống như một đứa trẻ oa oa khóc lớn, một bên khụt khịt một bên ầm ĩ muốn đi gặp anh: “Em muốn gặp anh, anh ôm em một cái được không? Em thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi, em có thể đi tìm anh không? Trọng Cẩn, em muốn đi tìm anh……”

“Bảo bối,” Lục Trọng Cẩn đau lòng lại tự trách, “Thật sự rất xin lỗi, là anh để em phải chịu uất ức rồi, tuần này anh đi xin nghỉ, chắc là sẽ được một hai ngày. Em đến đây rồi anh sẽ ở bên cạnh em, đừng khóc, khóc làm mắt sưng húp lên sẽ không đẹp. Nghe lời.”

Hai người đã nói sẽ gặp nhau ở trước cổng trường của anh, chụp ảnh chung lưu niệm trước, sau đó lại đi đến nơi khác để hưởng thụ kỳ nghỉ Quốc khách hiếm khi có được này.

Tuy rằng không có khả năng giống như những cặp tình nhân khác có kỳ nghỉ bảy ngày chơi đùa vui vẻ, nhưng đối với Quý Du Nhiên mà nói, chỉ cần có thể được gặp anh một lần, cho dù chỉ có thể ở cùng nhau một ngày, cô cũng thấy thỏa mãn rồi.

Cô biết võ chế độ nghỉ phép của Học viện cảnh sát vũ trang không giống với những trường đại học bình thường, có được cơ hội lần này không dễ dàng gì, cho nên lúc bố mẹ hỏi cô kỳ nghỉ Quốc khánh lúc nào về nhà, Quý Du Nhiên nói dối nói muốn cùng bạn cùng phòng ra ngoài chơi, cho sẽ sẽ không quay về.

Nhưng ai cũng không ngờ được, tất cả bước ngoặt của cô và Lục Trọng Cẩn, đều xảy ra trong ngày Quốc khánh đó.

Quý Du Nhiên không mua được vé ngồi, đứng trên tàu năm tiếng đồng hồ mới đến được thành phố của anh.

Thật sự vô cùng mệt, eo đau lưng mỏi.

Nhưng chỉ cần cô tưởng tượng đến chuyện sắp gặp được anh, trong lòng tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, hoàn toàn không cảm thấy vất vả.

Ngày đó thời tiết rất âm u, nhưng dự báo thời tiết cũng không hiển thị trời sẽ có mưa, Quý Du Nhiên cũng không mang theo dù, chỉ đeo một cái lưỡi trai tình nhân mà anh tặng cho cô.

Cô kéo theo vali, xuống xe buýt ở trước cổng trường anh, ngồi trên vali ở ven đường chờ anh đi ra là có thể nhìn thấy cô.

Quý Du Nhiên cầm điện thoại di động vô cùng vui vẻ nhắn tin cho anh, nói cô đã tới rồi, hỏi khi nào anh ra ngoài.

Cô liên tục ngẩng đầu lên nhìn phía cổng trường của bọn họ, nghĩ thầm một lát nữa lúc anh đi ra, cô nhất định sẽ chạy nhanh đến, nhào vào trong lòng anh.

Cô phải cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trong vòng tay anh.

Nhưng không lâu sau, thời tiết càng ngày càng khủng bố hơn, trên bầu trời ửng vàng, bao phủ xuống dưới, chiếu lên mặt đất, cuồng phong chợt nổi lên, thổi những chiếc lá rụng rơi trên mặt đất lá thoáng chốc bay vào trong không trung, bị gió cuốn đi bay khắp nơi.

Trong nháy mắt, những hạt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống.

Trong lòng Quý Du Nhiên sốt ruột, rồi lại quật cường mà không chịu đi, cô không ngừng bấm gọi điện thoại cho Lục Trọng Cẩn, vẫn luôn thông báo tắt máy.

Quý Du Nhiên không liên lạc được với anh, một mình đứng yên tại chỗ đợi, trận mưa càng lúc càng lớn, cả người cô ướt đẫm, nhìn trái nhìn phải, xung quanh rất hoang vắng, căn bản không có chỗ nào có thể che mưa chắn gió để cô đi.

Quý Du Nhiên nản lòng thoái chí nhìn trường học của anh, tức giận rồi lại tủi thân rơi nước mắt.

Đó là lần đầu tiên cô tự mình trải qua một trận bão táp lớn như vậy trong mưa.

Xe buýt đã dừng hoạt động, xe taxi cũng không thể gọi được, căn bản không có người nào chịu nhận đơn.

Nhưng vào đúng lúc này, Quý Du Nhiên nhận được điện thoại của mẹ: “Nhiên Nhiên, con nhanh trở về đi, bố con ông ấy…… Đã xảy ra chuyện……”

Quý Du Nhiên sững sờ nghe tiếng mẹ gào khóc trong điện thoại, cả người đều choáng váng.

Mũ lưỡi trai trên đầu bị cơn gió mạnh thổi bay đi, rơi xuống trong mưa, Quý Du Nhiên giật mình bừng tỉnh.

Thậm chí ngay cả vali cô cũng không cần bỏ lại đó, trên đường nước mưa chảy xuống đến bắp chân nhưng cô vẫn chạy tiếp một cách khó khăn.

Quý Du Nhiên vừa khóc vừa cầu nguyện bố sẽ không có chuyện gì, cô hy vọng xung quanh sẽ có người giúp đỡ mình, nhưng lại không có một ai đi qua.

Trên con đường cách đó không xa có một chiếc xe cấp cứu đèn nhấp nháy chạy ngang qua.

Cái loại cảm giác một mình bất lực tuyệt vọng dưới cơn mưa lớn đầy trời, đời này cô cũng không bao giờ quên được.

Cũng không muốn lại trải qua thêm một lần nữa.

Đêm đó, cô đã mất bố.

Bởi vì cô không về nhà vào ngày lễ Quốc khánh, ngay cả cơ hội được nhìn thấy bố lần cuối cùng cô cũng không có được.

Chuyện này đã trở thành tiếc nuối cả đời của cô.

Cũng vào đêm đó, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, cảm giác cả bầu trời đã sập xuống, Quý Du Nhiên gửi tin nhắn nói chia tay cho Lục Trọng Cẩn trên điện thoại di động.

Cô nhẫn tâm xóa hết tất cả phương thức liên lạc của anh, bởi vì chạy dưới cơn mưa lớn, lúc đang tổ chức tang sự cho bố Quý Du Nhiên còn bị sốt cao, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Ngày Quốc khánh đó trôi qua như một cơn ác mộng dài lại hoang đường.

Quý Du Nhiên mơ màng trở về trường học sau đó không lâu thì trực tiếp ra nước ngoài, cắt đứt hết tất cả liên lạc với bạn bè cũ, cũng không dám đi hỏi thăm Lục Trọng Cẩn.

Anh cũng trở thành mối tình đầu tiếc nuối của cô, là bạch nguyệt quang trong lòng cô, cũng là quá khứ mà cô không dám đụng vào.



Sau khi Quý Du Nhiên nói xong câu “Là không dám” kia, hai người trầm mặc một lúc rất lâu, ai cũng không nói gì nữa.

Trong khoảnh khắc anh vừa đi ra khỏi đám cháy đã bị cô ôm lấy, thật ra Lục Trọng Cẩn cũng đã khuất phục trước cô.

Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn không tìm đối tượng, chính là bởi vì trong lòng có cất giấu một người.

Nghề nghiệp đặc thù không muốn làm chậm trễ những cô gái khác đều là cái cớ để anh từ chối mà thôi.

Nhưng khi vừa gặp lại người kia, anh chi hận không thể bắt lấy cô trói vào bên người.

Làm sao anh có thể đẩy cô ra xa được.

Mấy năm nay anh đã ra vào hiện trường hỏa hoạn vô số lần, tham dự vô số lần cứu viện, nhưng từ trước đến nay không có một lần nào giống đêm nay như vậy, anh ở trong đám cháy đấu tranh anh dũng, có người ở bên ngoài lo lắng hồi hộp chờ anh.

Trong nháy mắt mà anh đi ra khỏi hiện trường hỏa hoạn kia ngay lập tức ôm chặt lấy anh.

Cô là người đầu tiên.

Cũng là người duy nhất.

Lục Trọng Cẩn trầm mặc đứng ở trước mặt cô, hai người giống như đang giằng co.

Cho đến khi nước mắt vốn dĩ đang lặng lẽ rơi, cô không khống chế được phát ra một tiếng khụt khịt, Lục Trọng Cẩn bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Anh vừa mới lùi lại một bước, Quý Du Nhiên gục đầu xuống ngay lập tức kèm theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Lục Trọng Cẩn, anh có thể trả lại cho em cái ôm anh đã nợ tám năm rồi không?”

Người đàn ông mím môi, siết chặt quai hàm.

Một lát sau, anh giữ chặt tay cô, kéo cả người vào trong lòng.

Quý Du Nhiên vùi đầu vào trước ngực anh, nhất thời khóc không thành tiếng.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, xoa mái tóc của cô, lặng lẽ an ủi cô.

Tám năm trước, vài ngày sau Lục Trọng Cẩn mới biết được, ngày đó cô đứng ở cổng trường đợi anh rất lâu, dầm một trận mưa lớn, nhưng cuối cùng cũng không đợi được anh, sau đó còn bị bệnh.

Cũng là sau đó, anh mới tra ra được rốt cuộc ngày đó cô đã trải qua cái gì.

Mấy năm nay trong lòng anh vẫn luôn biết rõ chuyện cô đã trải qua, anh trách cô cứ như vậy qua loa nói lời chia tay với anh, trách cô không nghe anh giải thích, không liên lạc với anh.

Nhưng từ tận đáy lòng lại tràn ngập sự áy náy với cô, đối bản thân mình có vô vàn tự trách.

Cảm xúc mâu thuẫn lại phức tạp.

Trách cô, nhưng cũng chưa bao giờ ngừng thích cô.

Lòng ngực người đàn ông ấm áp rắn chắc, cứng rắn như một bức tường.

Quý Du Nhiên vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng săn chắc của anh, tất cả nước mắt đều cọ vào trên quần áo của anh.

Lục Trọng Cẩn trầm mặc không nói chuyện, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.

Một lúc sau, Quý Du Nhiên dần dần khôi phục lại cảm xúc chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn có nước mắt đọng lại cô hỏi anh: “Anh như thế là đã đã đồng ý với em rồi sao?”

Lục Trọng Cẩn hơi nhíu mày, còn chưa nói chuyện, Quý Du Nhiên lại ôm theo sự mong chờ và có chút thập thỏm hỏi: “Anh cũng đã ôm em, chúng ta xem như quay lại rồi đúng không?”

Lục Trọng Cẩn: “……”

Bỗng nhiên anh buông Quý Du Nhiên ra, sau đó lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Trái tim Quý Du Nhiên rơi xuống thật mạnh, hô hấp cũng bị đình trệ.

Cô vốn tưởng rằng anh muốn nói lời từ chối, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần bị anh vô tình từ chối, nhưng anh lại chỉ trầm tĩnh lý trí mà nói cho cô biết: “Anh sẽ không có nhiều thời gian dành cho em, không thể tùy tiện gọi đến là đến, ngày lễ cũng không thể cùng em ăn cơm hẹn hò, bình thường em không thể lúc nào cũng liên lạc được với anh, không có cách nào trả lời tin nhắn kịp thời, những tình huống này so với lúc đi học có khi còn hơn……”

“Em biết.” Quý Du Nhiên ngước mắt nhìn về phía anh, nhìn thẳng vào mắt Lục Trọng Cẩn, khóe môi nhếch lên, khẽ thở dài nói: “Em cũng không phải là Quý Du Nhiên lúc còn đi học.”

Lục Trọng Cẩn thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Anh có thể làm nhiệm vụ không về ngay được, như vậy cũng không sao à?”

“Ừm,” Cô nhìn anh mỉm cười, “Không sao, nếu anh hy sinh, em cũng sẽ sống thật tốt.”

“Nhưng mà, em vẫn luôn hy vọng mỗi lần đều có thể nhìn thấy anh bình an trở về.” Cô gục đầu xuống, khẽ lẩm bẩm.

Bàn tay Quý Du Nhiên cuộn lại, sau khi chậm rãi nói xong, giữ chặt bàn tay lớn chai sần của anh, siết chặt.

“Lục Trọng Cẩn, em hiểu được ước mơ của anh, tôn trọng sứ mệnh của anh, từ nay về sau, anh cứ việc bảo vệ ánh sáng vạn nhà của thành phố này, mà em chỉ muốn đứng ở phía sau anh, làm hậu thuẫn vững chắc nhất của anh, chờ anh bình an về nhà.”

Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông chìm xuống, con ngươi như chất chứa toàn bộ sao trời, sáng ngời.

Anh nắm ngược lại bàn tay của Quý Du Nhiên, dùng sức m nắm chặt, lời nói đè nén khắc chế, khàn khàn nói: “Anh cho em cơ hội đổi ý, là chính em muốn ở lại.”

“Ừm.”

“Vậy đến cuối cùng em đừng nghĩ đến chạy trốn nữa.”