Đường Về - Ngải Ngư

Chương 23




Edit: Mây

Lúc Biên Duyệt lau tóc đi ra, Lục Bá Khiêm đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bóng đêm nặng nề bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông xoay người lại, nhìn về phía người phụ nữ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lấy từ trong tủ quần áo của mình.

Mái tóc của Biên Duyệt ướt đẫm, ngọn tóc vẫn còn những giọt nước rơi tí tách, trên bả vai của áo sơ mi trắng bị làm ướt một mảng, chất liệu vải hơi mỏng dính sát vào da thịt của cô, như ẩn như hiện.

Vạt áo sơ mi khó khăn lắm mới có thể che được đến đùi của cô, đôi chân thẳng dài mịn màng lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn như sữa.

Chắc là vì nhiệt độ trong phòng tắm cao, bị hơi nóng phả vào, khuôn mặt của cô ửng đỏ, trắng trắng hồng hồng, hai tròng mắt long lanh ngấn nước.

Lục Bá Khiêm khép rèm cửa sổ lại, đi tới lấy khăn lông từ trong tay cô, nhẹ nhàng giúp cô lau tóc, ngón tay anh xuyên qua từng sợi tóc của cô, dùng tay chậm rãi giúp chải thẳng ra, làm cho mái tóc dài trở nên mềm mại.

Không biết từ khi nào, hai người đã dán vào với nhau.

Người đàn ông ôm cô từ phía sau, lồng ngực nóng bỏng ấm áp, anh cúi đầu, chóp mũi cọ vào từng sợi tóc của cô, ngửi được một mùi thơm.

Lục Bá Khiêm đưa tay lên, nhẹ nhàng vén lên một bên tai, tiến đến gần.

Người phụ nữ nghiêng đầu, cảm nhận được hơi thở của anh.

Cảm giác ấm áp mềm mại từ sườn cổ lan rộng ra, bàn tay cô nắm lấy cổ tay của người đàn ông.

Áo sơ mi bị anh kéo xuống, bả vai trắng nõn tròn trịa của Biên Duyệt bị lộ ra một nửa, mà vạt áo sơ mi lại bị anh đẩy lên trên, sơ mi trắng rộng thùng thình treo trên người cô.

Bàn tay Biên Duyệt chống lên trên bàn làm việc, đầu hơi ngửa lên, cô thon dài vẽ ra một đường cong duyên dáng.

Nhiệt độ trong phòng ngủ dần dần tăng lên, kèm theo đó là phong cảnh kiều diễm, đạt tới đỉnh điểm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Biên Duyệt, nằm trên giường, còn Lục Bá Khiêm ở trong phòng tắm với tâm sự nặng nề.

Anh mặc một cái quần đùi đi ra, sau khi lên giường ôm người vào trong lòng, Biên Duyệt mơ màng sắp ngủ nhắm mắt lại khẽ lẩm bẩm: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Lục Bá Khiêm thấp giọng trả lời: “Không có gì.”

Người đàn ông vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Biên Duyệt gối lên cánh tay anh mở mắt ra, ngửa đầu lên nhìn anh, hỏi: “Đang suy nghĩ chuyện của Đường Tranh sao?”

Lục Bá Khiêm hít một hơi thật sâu, lại thở ra, “Ừm” một tiếng.

Biên Duyệt lập tức chui vào trong lòng anh, ôm lấy eo anh, nói với anh: “Đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này em sẽ luôn ở trong đại viện, anh cứ yên tâm đi điều tra.”

Lục Bá Khiêm nghiêng người tiến đến, kéo Biên Duyệt hoàn toàn ôm vào trong lòng, hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp êm dịu, nỉ non nói: “Chờ anh giải quyết xong chuyện này, sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ của chúng ta.”

Biên Duyệt cười cười, gật đầu, “Ừm.”

“Sáng mai có thể anh phải đi sớm, lúc nào em tỉnh dậy thì ăn cơm cùng bố hoặc là trở về nhà bên kia, đều được.” Anh dặn dò.

“Biết rồi,” Biên Duyệt một lần nữa nhắm mắt lại, giọng điệu hơi bất đắc dĩ nói: “Em sẽ không để mình bị đói.”

Lúc này Lục Bá Khiêm mới duỗi tay tắt đèn, ôm người phụ nữ vào trong lòng ngực ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, khi Biên Duyệt tỉnh dậy, người bên đã không thấy đâu.

Cô híp mắt nhìn nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, còn chưa đến 7 giờ.

Biên Duyệt vừa định ngồi dậy, mặc quần áo rửa mặt ăn sáng sau đó đi làm, bỗng nhiên nghĩ đến mình đã xin nghỉ phép, lại ăn vạ nằm trong chăn.

Cô lăn sang chỗ của anh, giống như như vậy là có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Nhưng bởi vì đồng hồ sinh học cố định, sau khi Biên Duyệt tỉnh dậy thì cũng không còn buồn ngủ nữa, cô cũng không nằm trên giường quá lâu, mặc xong quần áo rồi vào rửa mặt, lúc xuống lầu thì nhìn thấy Lục Quảng Lương đang ăn sáng.

“Lục……” Biên Duyệt mới vừa mới gọi ra một chữ, Lục Quảng Lương đã nhìn về phía cô, nói: “Còn định gọi là chú?”

Khuôn mặt Biên Duyệt ửng đỏ, đi qua có hơi ngượng ngùng nhẹ giọng gọi: “Bố.”

Lục Quảng Lương rất hài lòng mỉm cười, lấy ra một bao lì xì, đưa cho Biên Duyệt.

Biên Duyệt cũng không làm ra vẻ từ chối, thoải mái nhận lấy, nói một câu cảm ơn.

Sau khi hai người cùng nhau ăn sáng xong thì Biên Duyệt trở về nhà của mình bên kia.

Ở nhà quả thật rất nhàm chán, cô căn bản không biết muốn làm gì, không muốn xem phim hay chơi trò chơi, cuối cùng đi vào thư phòng, định tìm quyển sách để đọc, lại đụng phải Biên Tĩnh Đông.

Biên Tĩnh Đông hỏi Biên Duyệt: “Vì sao lại xin nghỉ không đi làm? Ăn mừng đăng ký kết hôn?”

Hỏi xong ông lại tự trả lời câu hỏi của mình: “Con gái của ta không phải là kiều người này mà.”

Biên Tĩnh Đông đang tự mình đối cờ, ông đặt xuống một quân cờ màu đen, ngước mắt nhìn về phía Biên Duyệt, trong giọng nói rất chắc chắn: “Bá Khiêm sợ con xảy ra chuyện?”

Biên Duyệt có hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy bố có thể đoán được ở nguyên nhân bên trong, cô gật đầu, đáp “Vâng” một tiếng, nhìn Biên Tĩnh Đông nói: “Anh ấy nói nhóm buôn ma túy vừa bắt được còn một vài vấn đề chưa được giải quyết.”

“Bố có nghe nói rồi.” Biên Tĩnh Đông nhàn nhạt nói.

“Đến đây tìm sách?”

“Con thật sự không biết làm gì.” Biên Duyệt nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Biên Tĩnh Đông buông quân cờ xuống, đứng lên, “Vậy thì cùng bố đi đến một chỗ.”

Biên Duyệt có hơi tò mò, “Đi đâu ạ?”

Biên Tĩnh Đông khẽ cười một tiếng, “Trường bắn.”

Điều này lập tức gợi lên sự hứng thú của Biên Duyệt.

Bởi vì ảnh hưởng của gia đình, từ khi còn nhỏ Biên Duyệt đã đi theo nhóm anh em Lục Bá Khiêm giơ đao múa kiếm, võ cũng sẽ biết một chút, nhưng vẫn thích bắn súng nhất.

Chẳng qua sau đó bắt đầu đi làm, mỗi ngày thật sự quá bận rộn, hơn nữa hở một chút là lại lập tức tăng ca, cô hoàn toàn không có thời gian thường xuyên đến trường bắn huấn luyện kỹ thuật bắn súng của mình.

Đến bây giờ, cũng đã mấy năm rồi Biên Duyệt không đụng vào súng.

Chắc chắn sẽ bị thụt lùi không ít.

Biên Duyệt đi theo Biên Tĩnh Đông đến trường bắn, hai bố con định đến đấu với nhau một lần, người thua thì phải mời người kia ăn cơm.

Sau khi Biên Duyệt lắp ráp xong lên đạn, ngắm chuẩn bia bất động, sau đó vài tiếng “Bang bang bang bang”, lập tức có âm thanh vang lên: “Vòng 7, vòng 7, vòng 6, vòng 8……”

Mười phát đạn, chỉ có một phát bắn trúng vòng 9.

Biên Tĩnh Đông cười cười, nói: “Con gái á, suy nghĩ kỹ xem có muốn dẫn bố đi ăn cái gì khong?”

Biên Duyệt không phục nói: “Con còn chưa thua đâu.” Kỳ thật cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, không phải là cô không biết thực lực của Biên Tĩnh Đông.

Quả nhiên, chờ Biên Tĩnh Đông bắn xong, tất cả đều trúng ngay hồng tâm vòng 10.

Biên Duyệt bĩu môi, “Con cũng đã nhiều năm không luyện, cho con thời gian mấy ngày nay, chắc chắn có thể đuổi kịp được bố.”

Nói xong, cô lại lắp đạn vào thêm lần nữa, tiếp tục luyện tập.



Mấy ngày nay Biên Duyệt nghỉ phép Lục Bá Khiêm dường như cũng không trở về được mấy lần, thỉnh thoảng trở về thì lúc đó cũng đã là đêm khuya, Biên Duyệt đã ngủ từ lâu, anh chỉ lén nhìn cô một chút, ở cùng cô một lúc, rồi lại trở về.

Mà Biên Duyệt từ ngày đó sau khi cùng Biên Tĩnh Đông đến trường bắn, có việc hay không có việc gì cũng sẽ lôi kéo Biên Tĩnh Đông luyện tập bắn súng.

Luyện lại tay nghề lên cao như trước đây cũng không khó, rất nhanh cô đã đạt được tiêu chuẩn bình thường.

Cứ trải qua như vậy, ngược lại cũng không phải là quá nhàm chán.

Một tuần nghỉ phép rất nhanh đã kết thúc, Biên Duyệt nói chuyện với Lục Bá Khiêm một chút, vẫn quyết định trở lại bệnh viện đi làm.

Cũng không thể cứ ở mãi trong nhà như vậy.

Cô nói với Lục Bá Khiêm mỗi ngày đều có tài xế trong nhà đón đưa, ngoại trừ bệnh viện ra thì chỗ nào cũng sẽ không đi, vừa tan làm là sẽ lập tức về nhà.

Lúc này Lục Bá Khiêm mới yên tâm hơn một chút.

Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, Biên Duyệt cũng sẽ được Lục Bá Khiêm tự mình đưa đón cô đi làm.

Hôm nay buổi tối Lục Bá Khiêm và Biên Duyệt cùng nhau về nhà ngủ, buổi sáng sau khi ăn xong kiêm luôn nhiệm vụ tài xế, đưa Biên Duyệt đến bệnh viện.

Trên đường đi Biên Duyệt hỏi chuyện kia, “Có tin tức gì của Đường Tranh không?”

Lục Vá Khiêm “Ừ” một tiếng, “Tìm được một thân phận khả nghi, chắc là hắn ta, đang điều tra vị trí, tính toán truy lùng theo dõi.”

“Anh phải cẩn thận nha.” Biên Duyệt dặn dò.

“Anh biết rồi.”

Đến cửa bệnh viện, Lục Bá Khiêm dừng xe lại, anh lấy một chiếc đồng hồ đeo tay ở trong ngăn để đồ ra, giữ chặt tay Biên Duyệt, người đàn ông tự mình đeo đồng hồ cho cô, sau đó thấp giọng nói: “Cái này có chức năng cảnh báo nguy hiểm và định vị, bất cứ lúc nào cũng phải mang theo bên người, có việc gì thì gọi anh.”

Biên Duyệt gật đầu, “Ừm.”

Cô nghiêng người tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, chống lên trán anh khẽ cười nói: “Em đi đây.”

Nếu em không đoán sai nói, tối nay chắc là sẽ cho anh một bất ngờ.

Kinh nguyệt của Biên Duyệt đã trễ được một tuần, dựa theo tính toán thời gian, nếu thật sự trúng thưởng, chắc là đêm hôm bọn họ đi đăng ký kết hôn.

Hôm nay cô muốn đến khoa sản để làm kiểm tra, để xem có phải thật sự có rồi hay không.

Tuy rằng bây giờ còn chưa xác định, nhưng trong lòng Biên Duyệt cơ bản đã biết được.

Cô nhân lúc còn chưa đến thời gian làm việc, nhờ đồng nghiệp làm kiểm tra cho cô trước, nhưng phải chờ một hai tiếng đồng hồ sau mới có kết quả.

Biên Duyệt trở về khoa của mình làm việc trước, nhờ đồng nghiệp đến lúc đó có thì gọi điện thoại cho cô.

Hơn mười giờ sáng, Biên Duyệt nhận được điện thoại từ khoa sản, bác sĩ làm kiểm tra cho cô cười nói: “Bác sĩ Biên, đã có kết quả, cô có thể dành ra một chút thời gian đến đây lấy không?”

Biên Duyệt cũng không hỏi có phải thật sự có thai rồi hay không, lập tức đi thẳng đến khoa sản.

Lúc nhận được kết quả kiểm tra, bác sĩ khoa sản thật sự vui mừng nói: “Chúc mừng nha bác sĩ Biên, cô đã có thai hơn nửa tháng rồi.”

Lúc Biên Duyệt đi từ khoa sản ra cảm giác từng bước chân của mình như đang bay, cô kích động đến mức bàn tay cầm tờ giấy chẩn đoán cũng run rẩy, khóe môi không ngăn được cong lên.

Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, Biên Duyệt cẩn thận gấp kết quả kiểm tra lại bỏ vào trong túi áo blouse trắng của mình, đi vào phòng vệ sinh nữ.

Vài phút sau, cô đẩy cửa phòng ra, đi đến bồn rửa tay bên cạnh, vừa rửa tay vừa mỉm cười nghĩ thầm tối nay nên nói cho Lục Bá Khiêm biết tin tức tốt này như thế nào.

Đúng lúc này, Biên Duyệt bỗng nhiên dừng động tác rửa tay lại.

Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy biển màu vàng “Đang làm sạch” được đặt ở ngoài cửa.

Mi tâm Biên Duyệt hơi nhíu lại, trong lòng đã cảm nhận được có gì đó không thích hợp cô đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên bị người nào đó dùng khăn tay bịt kín miệng mũi từ phía sau.

Cô trợn to mắt, dùng hết sức giãy giụa, nhưng rất nhanh đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Người đàn ông cởi áo khoác của mình ra mặc vào cho Biên Duyệt, còn mình thì mặc áo blouse trắng của cô, lại đẩy xe lăn mình đã chuẩn bị xong từ trước đến, đặt cho cô ngồi trên đó, vì để che quần quân đội của cô, hắn ta còn cố ý cầm theo một cái chăn mỏng đến đây, đặt lên trên đùi cô.

Tấm biển trước ngực áo blouse trắng của Biên Duyệt bị hắn ta tháo ra, ngụy trang xong hết tất cả, người đàn ông rút tấm biển vệ sinh đi, đẩy xe lăn từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Không có người nào phát hiện điểm dị thường.

Biên Duyệt cứ như vậy bị hắn ta thuận lợi đưa đi.

Lục Bá Khiêm đang ở trong quân đội cùng cấp dưới truy lùng tung tích của người đàn ông hiện tại đang đổi tên thành Thẩm Thành, thấy sắp điều ra được vị trí của hắn ta, chuông điện thoại di động của Lục Bá Khiêm lại đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo.

Anh lập tức lấy điện thoại di động ra tới, sau đó lập tức nhìn thấy chấm đỏ đại diện cho Biên Duyệt trên màn hình đang dần đi xa ra khỏi bệnh viện.

Nhưng thời gian này, Biên Duyệt tuyệt đối sẽ không rời khỏi bệnh viện.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Biên Duyệt, điện thoại di động tắt máy.

Cùng lúc đó, chiến sĩ bên cạnh nói với Lục Bá Khiêm: “Đội trưởng, đã tìm ra được tung tích rồi, hắn ta đang ở trên đường vành đai phía nam, di chuyển theo hướng về phía cầu Bay!”

Lục Bá Khiêm cất bước chạy nhanh ra ngoài.

Biên Duyệt cũng đi theo hướng đó.

Chắc chắn là Đường Tranh đã bắt Biên Duyệt đi!