Edit: Mây
Sau ngày hôm đó, Đường Tranh cũng xuất viện, tuy rằng người không xuất hiện nhiều, nhưng đồ vật vẫn được gửi đến liên tục, mỗi ngày một bó hoa ngay cả sấm sét cũng không thể lay động được.
Làm cho Biên Duyệt mỗi ngày đều phải ném hoa tươi vào trong thùng rác.
Trong lòng Lục Bá Khiêm vẫn luôn có một chuyện muốn điều tra, anh nhờ người điều tra thì kết quả biểu hiện của người kia hoàn toàn không có vấn đề, nhưng đây lại chính là vấn đề lớn nhất.
Anh muốn nhanh chóng xuất viện đi gặp trùm buôn ma túy càng sớm càng tốt, nhưng bởi vì vết thương do bị súng bắn quá nghiêm trọng, bị cấp trên yêu cầu phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng ba tháng.
Ba tháng sau có kiểm tra xác định không có gì trở ngại, Chỉ là còn cần chú ý đến vết thương cách gần trái tim gần kia, vẫn không thể vận động quá mạnh.
Lúc này Lục Bá Khiêm mới được xuất viện.
Người đàn ông vừa mới ra khỏi bệnh viễn đã lập tức trở về quân đội, lúc đi gặp cấp trên, thấy hai vị thủ trưởng đang thương lượng chuyện nghi thức thăng cấp quân hàm cho anh.
Lục Bá Khiêm mặc bộ đồng phục quân trang màu xanh thông, chào hai vị thủ trưởng theo kính lễ tiêu chuẩn của quân đội.
“Bá Khiêm, đến đây đi, chúng tôi đang thảo luận chuyện nghi thức thăng cấp quân hàm cho cậu.”
“Thủ trưởng,” Sắc mặt Lục Bá Khiêm bình tĩnh lãnh đạm, gằn từng chữ nói: “Chuyện thăng quân hàm có thể đẩy ra sau một chút được không?”
Thủ trưởng vui vẻ hỏi, “Thằng nhóc cậu còn đưa ra yêu cầu với tôi?”
“Tôi đang muốn giải quyết một vài chuyện của trùm buôn ma túy trước.” Ánh mắt Lục Bá Khiêm kiên nghị nói: “Tôi muốn đích thân thẩm vấn hắn ta.”
Thái độ của anh kiên định, dường như đã quyết định từ từ trước phải làm chuyện này, hai vị thủ trưởng trầm ngâm, cuối cùng cũng đồng ý.
Nơi giam giữ trùm buôn ma túy là trong nhà từ bí mật nhất và kiên cố không thể phá hủy nhất trong quân đội, những phạm nhân bước vào nơi này đều là tội phạm phạm tội nghiêm trọng không thể tha thứ.
Trùm ma túy cũng chính là một trong số đó.
Lúc Lục Bá Khiêm đến, trùm buôn ma túy đã bị đưa tới phòng thẩm vấn.
Anh mặc bộ quân trang Lục quân ngồi xuống, nhìn người đối diện, tuy rằng mặc quần áo tù, nhưng tinh thần và diện mạo vẫn giống như bình thường, trên người sạch sẽ gọn gàng, không khác với lúc hắn ta ở biên ngoài là bao.
Hắn ta rất bình tĩnh, thậm chí lúc nhìn thấy Lục Bá Khiêm còn mỉm cười chào hỏi anh: “Chào, đã lâu không gặp, Chu Khiên.”
Lục Bá Khiêm nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói: “Làm quen lại một lần nữa, tôi tên là Lục Bá Khiêm, Đội trưởng Đội đặc chiến Lục quân.”
“King…… Không, chắc là phải gọi anh là Quý Xuyên,” Ánh mắt Lục Bá Khiêm sắc bén nhìn chằm chằm hắn ta, lời nói bình tĩnh nói: “Tuy rằng đã bắt được anh, cũng đã triệt phá hết tất cả tụ điểm buôn bán bán ma túy của các nhóm do anh cầm đầu, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.”
Quý Xuyên hơi nhướng mày, ánh mắt có thêm một chút thích thú.
Lục Bá Khiêm trực tiếp hỏi: “Lần đó anh dẫn tôi vào trong nước, đến khách sạn Quân Thịnh, lúc ấy anh đi gặp ai? Vì sao lại biết nguy hiểm cũng muốn hoạt động ở nơi mạo hiểm như vậy?”
Quý Xuyên không đáp hỏi lại: “Không phải là dẫn cậu đi gặp ai đó sao?”
Sắc mặt Lục Bá Khiêm đông cứng lại.
“Chu Khiên, không phải là tôi đã từng nói, không nên có bất kỳ tình cảm với người nào, đặc biệt là phụ nữ, sẽ liên lụy đến cậu.” Người đàn ông dường như rất vui vẻ, khóe môi không ngăn được nhếch lên.
Dường như chỉ trong nháy mắt, Lục Bá Khiêm đã liên kết lại tất những điều bất hợp lý đó.
Lần đó Quý Xuyên dẫn anh đến khách sạn, bí mật gặp người kia, chính là Đường Tranh.
Nhưng mà lúc ấy hẳn là anh ta chỉ đơn thuần đi gặp Đường Tranh mà thôi.
Anh suýt chút nước gặp phải Biên Duyệt cũng là trùng hợp, Biên Duyệt gặp phải Đường Tranh cũng là trùng hợp.
Nhưng chính hai chuyện trùng hợp này, lại làm cho Quý Xuyên nhận ra anh có người phụ nữ mình thích.
Bởi vì có thể là hắn ta đã nghe được điều gì đó từ Đường Tranh.
Khoảng thời gian trước, khoảnh khắc anh ấn người đàn ông quấy rầy Biên Duyệt ở bệnh viện kia lên trên tường, anh phát hiện ra trên tay người đàn ông kia có vết chai do bắn súng.
Chỉ có những người cầm súng lâu năm như bọn họ mới có thể có vết chai do súng như vậy.
Từ một giây đó anh đã lập tức nghi ngờ thân phận của Đường Tranh.
Cùng với mục đích người nam nhân này tiếp cận Biên Duyệt.
“Đường Tranh là gì của anh?” Anh lạnh giọng chất vấn.
Quý Xuyên thấy Lục Bá Xuyên sắp tức giận, cười càng sâu hơn, “Đường Tranh là ai?”
Lục Bá Khiêm đứng dậy định rời đi, trước khi anh mở cửa ra, anh đưa lưng về phía Quý Xuyên, nói: “Anh thật cảm thấy ý chí sắt đá của anh không có một chút tình cảm nào sao? Vậy tại sao anh lại để lại mạng sống của tôi vào phút chót?”
Dựa vào sự tàn nhẫn và lão luyện của Quý Xuyên, giết người chưa bao giờ thất thủ, nhưng vì sao anh lại có thể sống sót, miệng vết thương chỉ cách trái tim mấy cm?
Ngoại trừ Quý Xuyên không muốn lấy mạng của anh, không có nguyên nhân nào khác.
Quý Xuyên khẽ cười, giọng điệu rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu không cảm thấy để cho cậu tận mắt nhìn thấy người cậu yêu nhất chết ở trước mặt cậu, so với tôi tự tay giết cậu càng làm cho tôi vui vẻ hơn sao?”
Sau khi Lục Bá Khiêm nghe thấy Quý Xuyên nói ra những lời này đột nhiên xoay người vọt tới, anh hung hăng túm lấy quần áo trước ngực Quý Xuyên, biểu cảm lạnh đến đáng sợ, trầm giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Quý, Xuyên!”
“Mày dám sai người khác động đến cô ấy dù chỉ là một chút, chính ông đây sẽ lấy mạng của mày!”
Quý Xuyên sung sướng cười ra tiếng, hắn ta nhìn người đàn ông mất khống chế trước mắt có hơi đáng thương, vô cùng tiếc nuối nói: “Chu Khiên, cậu nhìn xem bộ dạng hiện tại của cậu đáng thương như thế nào.”
“Tôi không ngờ được có một ngày thế mà lại có thể nhìn đến bộ dạng nổi điên mất khống chế như vậy đó, thật vui vẻ.”
Tuy rằng Quý Xuyên không có thừa nhận quan hệ giữa hắn ta và Đường Xuyên, nhưng sau khi Lục Bá Khiêm ra khỏi phòng thẩm vấn lập tức báo cáo với cấp trên, mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng quân đội đã bắt đầu điều tra tìm kiếm người tên Đường Tranh này, tính toán âm thầm theo dõi anh ta.
Còn về phần Biên Duyệt bên kia, Lục Bá Khiêm xin phép anh tự mình bảo vệ cô.
Giao cho bất kỳ người nào, anh cũng không yên tâm.
Lục Bá Khiêm lái xe thẳng đến bệnh viện, đúng lúc tan làm, anh đi ngược đám người vào khoa của cô, đến trước cửa phòng Biên Duyệt, quay đầu lại thì nhìn thấy cô vừa đứng dậy, thoạt nhìn là đang muốn đi ra ngoài.
Người đàn ông xông vào, ôm người vào trong lòng, siết thật chặt.
Biên Duyệt bị làm cho giật mình trợn to mắt, sửng sốt, rồi sau đó đưa tay lên vỗ vỗ sau lưng anh, nhẹ giọng gọi: “Bá Khiêm?”
Vừa dứt lời, anh đã nắm lấy cổ tay của cô, nhấc chân đá lên cửa phòng, ngay sau đó Biên Duyệt lập tức bị xoay lại, bị người đàn ông ấn lên trên cửa. Nụ hôn dồn dập kéo đến, ngay cả cơ hội hít thở cũng không cho cô.
Lý trí của Biên Duyệt bị cắn nuốt một cách chậm rãi, cô sa vào sự dịu dàng của anh, nhưng trong lúc động tình, bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.
“Bác sĩ? Bác sĩ vẫn còn ở đó chứ?”
Bị giật mình, Biên Duyệt lập tức mở mắt ra, vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt, nhưng Lục Bá Khiêm lại không chịu buông tha cho cô, thậm chí còn muốn càng làm càn hơn.
Trong mắt Biên Duyệt ngấn nước, hai má nhuộm một màu đỏ ửng, cô có hơi xấu hổ trốn vào trong lòng anh, nghe thấy có ý tá đi ngang qua ở bên ngoài nói với người gõ cửa: “Chắc là bác sĩ Biên đi ăn cơm rồi, buổi chiều anh lại đến đi.”
Cho đến khi tiếng bước chân đi xa, trái tim đang treo lơ lửng của cô mới dần dần thả lỏng.
Cuối cùng lúc thu lại Lục Bá Khiêm nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, kiềm chế mà lại dịu dàng.
Biên Duyệt thở hổn hển một, mới điều chỉnh lại hô hấp, hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
Lục Bá Khiêm không trả lời, chỉ hỏi: “Người đàn ông kia vẫn còn làm phiền em sao?”
Biên Duyệt lắc đầu, thành thật nói: “Đã không có xuất hiện nữa từ lâu rồi, hai ngày nay cũng không còn tặng hoa, chắc là cảm thấy không thú vị nữa nên từ bỏ rồi. Làm sao vậy?”
Lúc Bá Khiêm nhíu mày.
Điều này không bình thường.
Đột nhiên Đường Tranh không có động tĩnh gì như vậy, càng chứng thực cho suy đoán của anh.
Quý Xuyên và Đường Tranh có quan hệ gì đó với nhau.
Lục Bá Khiêm buông Biên Duyệt ra, đứng thẳng người, rũ mắt nhìn Biên Duyệt chăm chú, một lúc sau bất ngờ người đàn ông nói: “Duyệt Duyệt, nếu không em nghỉ ngơi một thời gian đi.”
“Về nhà ở.”
Biên Duyệt hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Vì sao……”
Cô đang định hỏi, vẻ mặt đột nhiên tỉnh táo lại, hình như Biên Duyệt đã đoán ra được cái gì đó, hỏi Lục Bá Khiêm: “Đường Tranh có vấn đề gì sao?”
Lục Bá Khiêm mím môi, bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng, anh không muốn giấu Biên Duyệt, nói cho cô biết để chuẩn bị trước cũng tốt, cho nên nói thẳng ra: “Có thể là anh ta có quan hệ gì đó với trùm buôn ma túy vừa bị bắt.”
“Anh sợ anh ta gây nguy hiểm cho em,” Người đàn ông ôm Biên Duyệt vào trong lòng, giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu cô: “Ở trong đại viện sẽ an toàn hơn một chút.”
Biên Duyệt dựa vào lồng ngực rắn chắc dày rộng của anh, vong tay qua ôm lấy eo thon chắc của anh, nhẹ giọng trấn an: “Đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu.”
“Lát nữa em đi gặp viện trưởng nói chuyện một chút, nếu có thể phê chuẩn nghỉ phép thì em sẽ lập tức trở về.”
Biên Duyệt đồng ý với đề nghị của Lục Bá Khiêm, chủ yếu là vì muốn làm cho anh yên tâm hơn.
Anh không nói gì, chỉ là siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô gái của mình.
Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.
Nhất định sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt Lục Bá Khiêm tối đi, anh cần phải nhanh chóng tìm được người đàn ông vô cùng khả nghi kia.
Sau khi hai người ăn cơm ở nhà ăn của bệnh viện thì lập tức đến văn phòng của viện trưởng, nói mình muốn xin nghỉ phép.
Bởi vì trước kia Biên Duyệt chưa từng xin nghỉ lần nào, cho nên tuy rằng lần này trong lòng viện trưởng không nỡ thả người, nhưng vẫn phải phê duyệt cho cô nghỉ một tuần.
“Con bé này, nếu là bệnh viện có tình huống đặc biệt cần cháu, thì phải trở về hỗ trợ đó.”
Biên Duyệt cười cười, đồng ý nói: “Vâng ạ.”
Biên Duyệt được Lục Bá Khiêm đưa về nhà, hai người ở trong phòng ngủ của côi, cuối cùng cũng cảm thấy cứ luôn ở trong nhà như vậy thì thật lãng phí kỳ nghỉ này.
“Nếu không chúng ta nhân cơ hội này kết hôn đi?” Biên Duyệt hứng thú bừng bừng nói đến chủ đề này.
Lục Bá Khiêm kéo cô qua, để cho cô ngồi trên đùi mình, cong ngón tay vuốt qua sống mũi cô, “Cứ như vậy nói ra? Không xấu hổ sao?”
Khuôn mặt Biên Duyệt ửng đỏ, rõ ràng là thẹn thùng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Cái này thì có gì mà xấu hổ.”
Anh khẽ cười, nói với cô: “Báo cáo xin kết hôn đã được phê duyệt từ lâu rồi, đang ở chỗ anh, em muốn đi đăng ký kết hôn ngày nào, chúng ta có thể đi thẳng đến đó lấy.”
Biên Duyệt rất bất ngờ, “Phê duyệt khi nào vậy?”
“Trước khi nhận nhiệm vụ,” Anh thản nhiên nói: “Lúc ấy đã nói với thủ trưởng, nếu như anh có thể sống sót trở về, vậy thì trả lại đơn kia cho anh, còn nếu anh không về được, thì nó sẽ trở thành phế thải, không được để cho người khác biết.”
Trong mắt Biên Duyệt ngập tràn nước mắt, bĩu môi, cô khẽ khịt mũi một cái: “Nếu em biết anh đã đánh báo cáo kết hôn từ lâu như vậy, ba năm trước đã kéo anh đến Cục Dân Chính rồi.”
“Bây giờ cũng không muộn.” Anh tiến đến gần, dùng chóp mũi cọ vào trên mặt cô, cười nói.
Hai người quyết định chọn ngày không bằng gặp ngày (*), buổi chiều hôm đó lặng lẽ đi đăng ký kết hôn.
(*) Chọn ngày không bằng gặp ngày nguyên gốc là “择日不如撞日”: Trước đây, người Trung Quốc phải chọn ngày lành tháng tốt cho bất cứ hoạt động trọng đại nào như cưới xin, động thổ,… gọi là “chọn ngày”. Trên thực tế, chúng ta đều biết rằng việc chọn ngày chỉ là một hình thức để tâm lý thoải mái, và việc chọn ngày ngẫu nhiên cũng không hẳn là xấu, cho nên không cần lựa chọn nhiều đúng dịp thì đi thôi. (Baidu)
Từ nay về sau, thân phận của hai người không còn lại vợ chồng sắp cưới nữa.
Mà đã trở thành nửa kia thân thiết nhất của nhau.
Tối đó, Biên Duyệt thông báo với người của Biên gia và Lục gia, mọi người cùng nhau ăn một bữa tối thịnh soạn.
Ở trên bàn cơm Lục Bá Khiêm và Biên Duyệt tuyên bố buổi chiều bọn họ đã đi đăng ký kết hôn, về phần hôn lễ, hai người nói còn muốn chờ thêm một chút nữa.
Lục Bá Khiêm không chỉ đối với Biên Duyệt, đối với mỗi người bọn họ mà nói, đều là mất đi đã tìm lại lại được.
Anh có thể sống sót trở về, chính là món quà tốt nhất rồi.
Đương nhiên mọi người cũng đều vui mừng vì bọn họ, bữa cơm tối này ăn vô cùng sôi nổi.
Buổi tối Biên Duyệt suy nghĩ cho an toàn của Biên Duyệt, không có rời khỏi đại viện, trở về Lục gia, ở trong phòng của anh một đêm.
Lúc Biên Duyệt đi tắm rửa Lục Bá Khiêm nhận được một cuộc điện thoại, là người của anh gọi đến.
“Lục đội, hình như Đường Tranh đã biến mất, không tra ra được tung tích của anh ta.”