Đường Về - Ngải Ngư

Chương 135




Edit: Mây

Bắc Kinh tháng 11, đã bước vào mùa đông.

Vừa ra khỏi sân bay, đã nghênh đón một cơn gió lạnh kéo đến.

Thư Vãn rụt cổ lại, đi đến ven đường bắt một chiếc taxi.

Thời tiết dường như cũng không đẹp lắm, vàng sẫm âm u, như thể trời sắp mưa.

Tài xế bỏ hành lý của cô vào trong cốp xe, sau đó lên xe hỏi: “Cô gái đi đâu vậy?”

Thư Vãn khựng lại một chút, há miệng, đọc ra một cái tên khách sạn.

Hình như tài xế có thói quen nghe radio, trong xe vẫn luôn vang lên giọng nói dịu dàng của nữ phát thanh viên.

Thư Vãn hơi thất thần, vừa nghe vừa quên.

Lúc xe đi được nửa đường, nữ phát thanh viên trên radio nói: “Được rồi, tiếp theo chúng ta hãy chú ý tình hình buổi hòa nhạc tối nay của anh Du Cẩn Niên một chút, nghe nói kênh bán vé vừa mở ra đã bị cướp sạch trong nháy mắt……”

Trái tim Thư Vãn run lên khi nghe được ba chữ “Du Cẩn Niên” này.

Vẻ mặt cô ngẩn ngơ, tinh thần trở nên hoảng hốt, ngay cả tài xế gọi cô mấy tiếng cô cùng không nghe thấy.

Du Cẩn Niên.

Bên tai lại vang lên một vài lời nói trong quá khứ.

“Chú út Du, cháu muốn múa ba lê, chú đệm đàn giúp cháu có được không?”

“Chú út~ chú út~ giúp cháu đi mà, chỉ lần này thôi! Nếu cháu viết không xong mà ba cháu biết được thì chắc chắn sẽ đánh cháu!”

“Du Cẩn Niên, chú có thể không làm chú út của cháu nữa không? Sau này cháu sẽ gọi chú là Cẩn Niên, được không?”

“Du Cẩn Niên…… Thật sự xin lỗi.”

Dường như cô lại nhìn thấy được ngày mưa đó, cô mười sáu tuổi giành huy chương vàng đầu tiên trở về từ cuộc thi múa ba lê quốc tế Lausanne, sau khi trở về vui vẻ hào hứng chạy đi tìm anh, kết quả lại là……

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào, chỉ có thể lo sợ luống cuống nói một câu thật sự xin lỗi vô cùng yếu ớt với anh, rồi xấu hổ chạy trối chết.

Trong năm năm này, cô chưa từng gặp lại anh.

“Cô gái?” Tinh thần của Thư Vãn bỗng dưng bị kéo về, đôi mắt khôi phục lại một chút tiêu cự, nhìn về phía tài xế.

Tài xế cười hỏi: “Cô học vũ đạo, phải không?”

Thư Vãn hẽ cười một cái, đáp: “Vâng.”

“Thật sự bị tôi đoán trúng rối,” tài xế cười ha hả mà nói: “Tôi thấy khí chất của cô đã cảm thấy như là ba lê.”

“Chắc là học rất nhiều năm rồi?”

Thư Vãn nhớ lại một lúc, trả lời: “Đã 16 năm rồi.”

“Tôi thấy tuổi cô cũng không lớn, vậy thì đã bắt đầu luyện tập từ khi còn rất nhỏ?”

“Năm đã tuổi bắt đầu học chính thức.”

Tài xế buông tiếng thở dài, “Chắc chắn là không dễ dàng gì.”

Khóe miệng Thư Vãn hơi cong lên, không nói gì nữa.

Năm cô ba tuổi mẹ cô đã bắt đầu tiến hành khai sáng mua ba lê cho cô, đến năm tuổi thì chính thức bắt đầu bước vào cánh cửa múa ba lê này.

Ở giữa vẫn chưa từng gián đoạn luyện tập, cũng đoạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ.

Năm mười sáu tuổi năm ấy, lần đầu tiên cô bước lên sân khấu quốc tế Lausanne, cô đã giành được huy chương vàng múa ba lê, đối với cô mà nói đó là một sự công nhận cực kỳ lớn.

Sau đó bởi vì một vài chuyện, ra nước ngoài.

Mấy năm gần đây cũng lần lượt giành giải thưởng tại các cuộc thi múa ba lê quốc tế, nhưng cô không còn quá kích động và vui vẻ như năm mười sáu tuổi đó nữa.

Giống như không có có ai đặc biệt muốn chia sẻ niềm vui.

Năm nay cô 21 tuổi, vốn nên tiếp tục ở lại nước Mỹ, trở thành diễn viên múa ba lê độc tấu trẻ nhất của Nhà hát múa Ba lê nước Mỹ.

Nhưng cô lại từ chối đãi ngộ và điều kiện thuận lợi, lựa chọn về nước phát triển.

Chuyện này cô cũng không nói cho ai biết, hơn nữa là tự mình đột nhiên quyết định đi làm thủ tục và quay về.

Đến bây giờ mẹ cô vẫn còn tưởng rằng cô đang ở Mỹ.

Còn về phần nguyên nhân thúc đẩy cô quyết đoán phải về nước như vậy…… Chỉ là bởi vì trong khoảng thời gian trước cô nhìn thấy một tin tức về Du Cẩn Niên.

Trên tin tức nói Du Cẩn Niên về nước phát triển, hơn nữa sẽ tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên vào tháng 11.

Thư Vãn cũng không biết mình đã thất thần trong bao lâu, chỉ biết là hiện tại đã tới nội thành rồi. 

Bởi vì vừa vặn đi ngang qua một một trạm xe buýt, trên bảng có một tấm poster về buổi buổi hòa nhạc đầu tiên trong tối nay của Du Cẩn Niên.

Người đàn ông trên poster mặc âu phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng hờ hững, ít khi nói cười, hí chất trong trẻo lạnh lùng cũng không ngăn được.

So với người đàn ông đã từng dịu dàng cười trước mặt cô, như hai người khác nhau.

Đã đi qua trạm xe buýt kia một đoạn đường rất dài, Thư Vãn mới dời tầm mắt đi, quay đầu lại.

“Chú tài xế,” Thư Vãn đột nhiên nói: “Không đến khách sạn nữa.”

“Chú có biết địa điểm đêm nhạc tối nay của Du Cẩn Niên không? Phiền đưa tôi đến nơi đó.”

Sau khi Thư Vãn xuống xe mới ý thức được, mình ngay cả vé cũng không có, tới nơi này làm gì đây?

Cô kéo vali hành lý, đứng ở ven đường, nhìn những khán giả lục tục kiểm lần lượt soát vé đi vào đại sảnh, lại chú ý tới bên cạnh có Hoàng Ngưu (bọn đầu cơ) đang bán vé với giá cao, nhưng mặc dù là như vậy, chỉ cần Hoàng Ngưu (bọn đầu cơ) lấy ra một nắm vé ra, sẽ có một đống người đi lên vây quanh trong nháy mắt.

Vốn dĩ không có cách nào khác mới đi mua một vé của Hoàng Ngưu, Thư Vãn thấy thế, lại rụt chân.

Thời gian trình diễn càng ngày càng gần, ở cửa cũng gần như không còn người nào.

Chỉ còn lại cô và một cô gái khác đứng đó để chờ người.

Thư Vãn nghe thấy cô gái sốt ruột gọi điện thoại, lời nói hơi tức giận nói: “Sao anh còn chưa đến nữa thế? Sắp bắt đầu rồi!”

“Không phải chứ, sao lại xảy ra tai nạn? Anh thế nào rồi?”

“Một mình em xem thì xem cái gì, anh nói cho em biết địa chỉ em đi tìm anh.”

Cô gái vừa mới cúp điện thoại, Thư Vãn lập tức vội đi qua, hơi ngượng ngùng hỏi: “Cái kia…… Xin hỏi vé trong tay cô, có thể bán cho tôi không?”

“À, được.” Cô gái vội vội vàng vàng đưa vé cho cô, ngay cả tiền cũng không kịp lấy, chạy về phía trước: “Tặng cho cô đó!”

Thư Vãn đứng yên tại chỗ, trong tay có thêm hai tấm vé.

Lời muốn an ủi cô gái cũng chưa kịp nói ra, cô thở dài, xoay người kéo theo vali đi về phía cổng soát vé.

Thư Vãn tạm thời gửi vali ở phòng bảo vệ, rồi mới đi vào trong thính phòng.

Du Cẩn Niên cũng không tổ chức buổi hòa nhạc ở sân vận động quá lớn, mà giống như một thính phòng hoặc nhà hát, địa điểm cũng không phải là nơi lớn lắm.

Thoạt nhìn nhiều nhất cũng cũng chỉ có thể chứa được khoảng 2000 người.

Thư Vãn đi theo bậc thang, sau khi tìm được rồi chỗ ngồi thì lập tức ngồi xuống.

Ánh đèn dưới sân khấu lờ mờ, trên sân khấu ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ sân khấu.

Chính giữa đặt một cây đàn dương cầm màu đen.

Trong giây lát, người đàn ông với thân hình cao lớn bình tĩnh bước lên sân khấu, anh ăn mặc âu phục màu đen, không đeo cà vạt, mà lại thắt nơ.

Vẻ mặt người đàn ông thư thái, thần sắc tự nhiên, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng cấm dục ở trước mặt người khác.

Anh rất lịch thiệp cúi đầu khán giả ở phía dưới, rồi sau đó xoay người ngồi xuống trước cây đàn dương cầm.

Những ánh đèn khác trên sân khấu đột nhiên tắt đi, chỉ có một chùm đèn dừng ở trên người anh.

Người đàn ông đưa tay lên, ngón tay của anh thon dài có khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay rơi xuống trên những phím đàn đen trắng của đàn dương cầm, phát ra thế mà lại là……

Thư Vãn sững sờ ở trên chỗ ngồi, ánh mắt cô khiếp sợ ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang đàn trên sân khấu, trái tim bay sớm đã theo giai điệu mà anh đàn ra trở về hồi ức mà cô gần như không dám nhớ đến trong năm năm này.

Thư Vãn hoàn toàn không dám nghĩ tới, trong buổi hòa nhạc đầu tiên của chính anh, bản nhạc đầu tiên anh đàn, thế mà lại là bản nhạc đệm đầu tiên cô năn nỉ anh đàn cho cô vào năm 16 tuổi《Giselle》.

Năm ấy, bản nhạc mà cô đã chọn khi múa ba lê cổ điển trong cuộc thi múa ba lê quốc tế Lausanne, chính là bản nhạc này.

Thư Vãn cắn môi, hai mắt đẫm nước mắt mông lung nhìn người đàn ông đang đàn dương cầm đắm chìm trong đó trên sân khấu, cổ họng không khống chế được nghẹn ngào.

Buổi hòa nhạc của Du Cẩn Niên cũng không tiết lộ trước danh sách bản nhạc, cho nên người nghe cũng không biết được anh sẽ đàn bản nhạc dương cầm nào.

Cho dù giờ này khắc anh đang chơi khúc nhạc đầu này, khán giả ở phía dưới cũng đều chỉ cảm thấy dễ nghe, là một loại hưởng thụ thính giác, nhưng cũng sẽ không hiểu được thâm ý của anh.

Nhưng anh không biết, Thư Vãn đến.

Cả một tối Thư Vãn đều ngồi yên tại chỗ ngồi, lặng lẽ thưởng thức buổi hòa nhạc của anh như những khán giả khác.

Mãi cho đến cuối cùng, trước khi đàn bản nhạc cuối cùng, lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện.

Người đàn ông cầm micro, giọng nói rất có sức hút, trầm tĩnh và nhẹ nhàng nói với những khán giả đang ngồi ở phía dưới sân khấu nghe anh đàn dương cầm: “Bản nhạc cuối cùng là bản nhạc gốc của riêng tôi, đây là lần đầu tiên tôi biểu diễn công khai, bản nhạc tên là《Vãn》, hy vọng mọi người sẽ thích hó.”

Vừa dứt lời, Du Cẩn Niên tắt micro.

Bắt đầu rồi đàn bản nhạc trong những phút cuối cùng của buổi hòa nhạc.

Vãn?

Mi tâm Thư Vãn nhíu lại.

Nhưng lại cảm thấy, có phải là cô đã suy nghĩ nhiều rồi không.

Cô còn đang đắm mình trong giọng nói của anh, giọng nói của người đàn ông rất trầm, lộ ra vẻ gợi cảm khó nói thành lời, nhưng lại rất quạnh quẽ, thái độ xa cách lạnh nhạt rất rõ ràng.

Hoàn toàn không giống với Du Cẩn Niên mấy năm trước sẽ luôn dịu dàng nói chuyện với cô.

Bên tai truyền đến tiếng đàn dương cầm anh chơi, Thư Vãn hơi ngẩn người suy nghĩ miên man, ngay một giây sau, trái tim đột ngột rơi xuống.

Đoạn nhạc này……

Trong đầu cô hiện lên giai điệu cô từng ngâm nga với anh, rất giống với bản nhạc anh đàn lúc này.

Chẳng qua là đã được xử lý, âm thanh anh đánh ra nghe tuyệt đẹp, dễ nghe hơn nhiều so với giai điệu cô từng ngâm nga.

Dường như cô đã hiểu được vì sao bản nhạc này được đặt tên là《Vãn》.

Du Cẩn Niên, sao anh có thể như vậy.

……

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Thư Vãn cũng giống như những khán giả khác trong thính phòng theo dòng người đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng bảo vệ cô đi vào nói cảm ơn, rồi lấy vali hành lý của mình.

Kết quả đi từ trong thính phòng ra, phát hiện bên ngoài trời mưa to tầm tã.

Thư Vãn đứng ở bậc thang, nhìn từng tốp năm tốp ba người xung quanh cùng nhau rời đi, nghe được trong miệng bọn họ còn đang thảo luận về bản nhạc dương cầm cuối cùng vừa rồi của Du Cẩn Niên, lại bắt đầu đứng yên tại chỗ đến thất thần.

Sau khi Du Cẩn Niên đến hậu trường đã bị phóng viên chặn lại, bắt đầu tiến hành phỏng vấn.

Phóng viên hỏi một vài câu hỏi, anh bình tĩnh trả lời hết, rồi sau đó trở về phòng trang điểm để thay quần áo.

Kỳ thật không có gì cần phải tẩy trang, trước khi lên sân khấu chuyên viên trang điểm cũng chỉ là đơn giản giúp anh bôi một chút phấn, những thứ khác anh cũng không cho làm.

Biểu diễn xong bản nhạc đầu tiên, anh giống như là phát tiết ra cảm xúc bị đè nén trong lòng từ rất lâu, còn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Du Cẩn Niên lấy vé chỗ ngồi hàng 5 số 20 mình giữ lại, cụp mắt khẽ mím môi.

Ngay sau đó, người đàn ông đứng dậy, cầm lấy áo khác màu đen mặc vào xong.

Chờ người đại diện xử lý xong chuyện, trợ lý cũng dọn dẹp đồ đạc xong, mấy người cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc này đã là một tiếng sau khi buổi hòa nhạc kết thúc.

Trước khi buổi hòa nhạc này bắt đầu phòng làm việc của Du Cẩn Niên đã dặn dò khán giả nghe xong là có thể rời khỏi sân khấu ngay rất nhiều lần, Du Cẩn Niên không chấp nhận bất kỳ hành vi tặng quà hay muốn ký tên, muốn chụp ảnh chung của người hâm mộ.

Có rất nhiều người thích anh chơi đàn dương cầm, nhưng cũng rất tôn trọng nguyện vọng cá nhân của anh, hơn nữa thời tiết lúc này, cho nên chờ đến khi bọn họ đi ra, ngoài cửa ngoại trừ bảo vệ bận rộn, hầu như không còn một ai.

Nhưng Du Cẩn Niên vừa bước ra, trái tim trong lồng ngực giống như đang nhắc nhở anh, làm anh giật mình trong phút chốc.

Bước chân của anh dừng lại, chậm rãi xoay đầu lại.

Nhìn thấy ở góc tường có một cô gái đang đứng đó, cô mặc áo khoác màu hồng nhạt, thân hình cao gầy mảnh khảnh, mái tóc đẹp cũng rối tung rũ xuống, vô cùng dịu dàng.

Đôi mắt của cô rất xinh đẹp, là mắt cười hoa đào.

Da thịt trắng nõn như kem, cánh môi đỏ tươi như hoa anh đào.

Khi anh quay đầu nhìn về phía cô, cô đang nhìn màn mưa dày đặc đến ngẩn người, ánh mắt cũng không còn tiêu cự.

Vãn Vãn.

Dường như cô có thể nghe được tiếng khẽ gọi từ đáy lòng anh, dời tầm mắt, quay đầu nhìn sang đây.

Ngay sau đó, cả người cứng đờ ngơ ngẩn.

Ánh mắt Du Cẩn Niên bình tĩnh, không nhìn ra được dấu vết gì.

Thư Vãn vẫn còn trẻ, nhỏ hơn anh chín tuổi, ngay cả gặp lại cũng không thể vững vàng khống chế được biểu cảm khuôn mặt của mình được như anh, lập tức để lộ hết tất cả ra ngoài.

Cô muốn nói chuyện, nhưng rồi lại nói không nên lời.

Mà anh, khi cô nhìn anh không biết làm sao, sắc mặt vẫn như thường quay đầu lại, đứng dưới chiếc ô màu đen trợ lý mở ra cho anh, thong dong cất bước đi xuống bậc thang, lên chiếc xe RV màu đen.

Giống như cô chỉ là một người xa lạ.

- -----oOo------