Edit: Mây
Phương pháp tâm lý trị liệu Tiếu Nặc tiến hành với Hình Niệm được gọi là “Liệu pháp giải mẫn cảm chuyển động của mắt ”, tên gọi tắt là “EMDR”.
Loại phương pháp này có thể giúp bệnh nhân giảm bớt lo âu và cảm xúc đau khổ, thay đổi nhận thức của bệnh nhân, từ từ làm cho bệnh nhân đi ra khỏi ảnh hưởng của chấn thương, tích cực đối mặt với cuộc sống.
Trong tâm lý trị liệu, EMDR là một phương pháp điều trị rất hiệu quả.
Hơn nữa sau khi Tiếu Nặc phân tích bệnh tình của Hình Niệm, anh lập tức áp dụng phương pháp trị liệu này với cô.
Trước mắt xem ra, vẫn còn hiệu quả.
Thời gian trị liệu lần này mất khoảng một tiếng đồng hồ, không biết là trị liệu tiêu tốn quá nhiều sức, hay là bởi vì tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, sau khi kết thúc tâm lý trị liệu Hình Niệm rất mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ.
Nhưng cô vẫn dùng ý thức và sự tự chủ mạnh mẽ chống đỡ làm cho mình thoạt nhìn vẫn tỉnh táo, cùng Tiếu Nặc đi ra khỏi phòng tâm lý trị liệu.
Bước chân của Tiếu Nặc bước dài, đi trước tới ngồi xuống bên cạnh Tiếu Hứa ngồi trong phòng khách, thì thầm nói với cô ấy câu gì đó, Tiếu Hứa khẽ đáp một tiếng.
Lúc Hình Niệm lên tinh thần đi tới, Tiếu Hứa nhìn cô, vẻ mặt vẫn như thường, giọng điệu thản nhiên nói: “Hình Niệm, chị muốn ra ngoài mua một chút đồ cùng Tiếu Nặc, chị thấy em có vẻ hơi mệt mỏi, ở nhà nó nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Hình Niệm luôn luôn nghe lời Tiếu Hứa nói, khôn nói gì, gật đầu đồng ý, “Vâng, đội trưởng.”
Tiếu Nặc đi theo Tiếu Hứa đến huyền quan thì quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Hình Niệm: “Muốn ngủ thì có thể đến phòng tâm lý trị liệu vừa rồi, chắc là em sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
Hình Niệm hơi kinh ngạc, ngay sau đó lễ phép trả lời: “Vâng, cảm ơn Tiếu đại ca.”
Hình như Tiếu Nặc lại cười một cái, xoay người đi ra khỏi nhà cùng Tiếu Hứa.
Lúc đi thang máy xuống tầng, Tiếu Nặc bật cười bất đắc dĩ nói: “Chị bảo người ta gọi em như vậy sao?”
Tiếu Hứa không rõ nguyên do nhíu mày, “Cái gì?”
“Tiếu đại ca.” Anh nhắc nhở.
“Trời đất chứng giám, không liên quan đến chị.” Tiếu Hứa thật oan ức, rồi sau đó hỏi: “Sao thế? Không thích bị gọi như vậy?”
“Vậy em muốn để cho người ta, một cô gái nhỏ chỉ mới hơn hai mươi tuổi gọi em là cái gì? Tiếu đại ca rất hợp với em.”
Hình như Tiếu Nặc thở dài, nói: “Chỉ là bỗng nhiên cảm giác mình già rồi.”
Tiếu Hứa rất ghét bỏ lườm anh, “Vốn dĩ em cũng không còn trẻ, nhìn thẳng vào tuổi tác của mình một chút đi.”
Tiếu Nặc trầm ngâm một lát, sau khi bước ra khỏi thang máy mới ung dung nói: “Lời tương tự cũng tặng cho chị đó.”
Tiếu Hứa đá một chân qua, Tiếu Nặc bị đạp một cái, đau kêu lên một tiếng, anh còn chưa nói gì, Tiếu Hứa đã nhíu mày hỏi: “Muốn cho cô ấy nghỉ ngơi thoải mái thì vì sao lúc ở trong phòng trị liệu em lại không nhắc tới? Cứ nhất định phải chị nói.”
Tiếu Nặc khẽ cười, không nhanh không chậm nói: “Em nói thì chắc chắn cô ấy sẽ chối từ, nói không phiền, nhưng lời chị nói tương đương với mệnh lệnh, cô ấy sẽ phục tùng.”
“Vừa rồi trị liệu thế nào?” Tiếu Hứa hỏi.
“Cũng xem như là thuận lợi,” Tiếu Nặc dừng lại rồi tiếp tục nói: “Chuyện kia quả thật tạo thành ảnh hưởng rất sâu sắc đối với cô ấy, cần phải có thời gian chậm rãi xóa bỏ và hóa giải cảnh tượng đã tạo thành kỷ ức lâu dài được hình thành ở trong não của cô ấy.”
“Càng nhiều, chắc là cô ấy không vượt qua được cửa ải trong lòng mình, cảm thấy rất có lỗi với chị, cho nên áy náy và tự trách gần như sắp chiếm đầy cả trái tim.”
Tiếu Hứa không nói chuyện.
Vài giây sau, Tiếu Nặc lại nói: “Cô ấy còn muốn biết em là người nhà của chị thì có oán trách cô ấy một chút nào hay không.”
Tiếu Hứa khẽ nhíu mày, giống như lơ đãng hỏi: “Em có sao?”
Tiếu Nặc thấp giọng cười, thở dài: “Ngay cả chị cũng không trách, em có tư cách quái gì chứ?”
“Bữa trưa ăn gì? Ăn lẩu à?” Tiếu Nặc quay đầu hỏi Tiếu Hứa.
“Cũng được.”
“Ngày mai về nhà không?” Tiếu Nặc lại hỏi.
“Xem tình hình đã……”
Hai chị em vừa trò chuyện vừa đi đến siêu thị.
Sau khi cửa nhà được đóng lại, cả người Hình Niệm đều thả lỏng, cô ngồi trên sô pha, người như bị hút hết sức lực, mệt mỏi nhắm mắt lại gần như có thể ngủ được ngay.
Rõ ràng chỉ là làm một buổi tư vấn tâm lý, nhưng dường như lại còn mệt hơn cả để cho cô rèn luyện thể lực một ngày.
Kiểu mệt mỏi này không phải là mệt mỏi về cơ thể, mà là trong lòng, một loại một mỏi không nói nên lời.
Ban đầu cô dựa vào trên sô pha chỉ nghĩ nhắm mắt lại để giảm bớt một chút, nhưng ý thức được vào giây tiếp theo có thể mình sẽ ngủ như chết, vì lễ phép, Hình Niệm không nằm xuống trên sô pha trong nhà người khác ngủ.
Cô nghe theo Tiếu Nặc nói, quay về căn phòng tâm lý trị liệu làm cả thể xác và tinh thần của cô có thể không khống chế được thả lỏng.
Hình Niệm lê bước chân nặng nề đi đến bên bên giường, trực tiếp nằm xuống trên đó nhắm mắt lại là lập tức mất đi ý thức.
Khi một mình Tiếu Nặc xách theo nước cốt lẩu và nguyên liệu nấu ăn đã mua về đến nhà, trong phòng khách không có một bóng người, anh biết ngay là Hình Niệm đã đến phòng trị liệu nghỉ ngơi.
Người đàn ông cong môi cười cười, sau đó đi vào phòng bếp.
Anh lấy thịt dê thịt bò và một ít thịt đông lạnh khác bỏ vào tủ lạnh, bỏ rau xanh vào bồn rửa rau, bắt đầu chậm rãi xử lý các nguyên liệu nấu ăn muốn ăn với lẩu.
Sau đó Tiếu Nặc cò quét tước dọn nhà sơ qua một chút, rồi sau đó tiện tay cầm một quyển sách ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc.
Lúc người đàn ông đọc sách sẽ đeo kính, thoạt nhìn rất văn nhã.
Hình Niệm ngủ hai ba tiếng đồng hồ, lúc bị giấc mơ làm tỉnh giấc, vừa vặn đã là buổi trưa.
Cô vội vàng ngồi dậy từ trên giường, bước nhanh ra khỏi phòng tâm lý trị liệu.
Đi qua hành lang là đến phòng khách, lập tức nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha đọc sách.
Anh mặc một bộ đồ đơn giản và thoải mái màu xám, trên sống mũi cao thẳng là một chiếc kính.
Mái tóc mềm mại của người đàn ông rũ xuống trên trán, anh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú, tựa như đang đắm chìm ở thế giới trong sách.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào, trải dài trên người anh, quanh người anh được nhuộm một vầng sáng rất mỏng rất nhạt.
Không chói mắt, không nóng rát.
Cũng giống như cảm giác anh mang đến cho người khác, dịu dàng và thoải mái.
Thật ra Tiếu Nặc nghe được tiếng bước chân của Hình Niệm, nhưng anh vẫn đọc xong câu nói kia rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn phía cô gái vừa mới tỉnh ngủ đôi mắt còn ửng đỏ.
Tiếu Nặc khẽ cười với cô, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy, “Tỉnh rồi?”
Hình Niệm cũng lễ phép hơi cong môi, “Ừm” một tiếng, ngay sau đó cô gái giống như một đứa trẻ tìm mẹ sau khi ngủ trưa sau dậy, ánh mắt đảo qua một vòng trong phòng khách, cũng không nhìn thấy Tiếu Hứa, liền hỏi Tiếu Nặc: “Tiếu đại ca, đội trưởng đâu rồi?”
Tiếu Nặc đóng sách, một tay tháo kính xuống, gấp lại đặt ở trên sách, đứng dậy, sau đó mới không nhanh không chậm trả lời Hình Niệm: “Nghe một cuộc điện thoại, có chút việc phải xử lý.”
“Vậy tôi……”
Hình Niệm còn chưa nói xong, Tiếu Nặc lại thong thả tiếp tục câu nói của mình: “Chị ấy bảo tôi nói với em, bữa trưa ăn ở đây, buổi chiều chị ấy sẽ qua đón em cùng nhau quay về quân đội.”
Hình Niệm hơi sững sờ, muốn từ chối, nhưng đội trưởng đã dặn dò, cô không có cách nào nói không, cuối cùng chỉ có thể gượng gạo đồng ý: “Được.”
“Làm phiền Tiếu đại ca rồi.”
Mỗi khi cô gọi mình là “Tiếu đại ca” là Tiếu Nặc lại rất bất đắc dĩ, nhưng lại không thể nói gì, chỉ cười cười, nói: “Không có gì.”
“Vậy cô đi rửa mặt cho tỉnh táo, tôi đi bưng lẩu và đồ ăn ra.”
“Vâng.” Hình Niệm đồng ý, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Chờ đến khi cô đi ra, Tiếu Nặc đã bưng nồi lẩu uyên ương lên bàn, phía dưới là một cái bếp từ, đang bật.
Trong nồi lẩu uyên ương một bên là dầu đỏ, một bên là lẩu nấm.
Trên bàn ăn đặt đầy rau xanh và các loại thịt.
Lúc Hình Niệm đi đến Tiếu Nặc nói: “Cái này là thịt bò, ăn cái này là được.”
Hình Niệm chớp chớp mắt, nhìn thấy bên kia của anh là thịt dê, mới hiểu được ý tứ của anh là gì.
“Ăn cay đúng không?” Anh hỏi.
Hình Niệm gật đầu, “Vâng.”
“Vậy tôi cho thịt dê vào trong lẩu nấm, em ăn dầu đỏ.”
Cô gái mỉm cười, “Vâng, cảm ơn Tiếu đại ca.”
“Ngồi đi,” Tiếu Nặc vừa đẩy nước chấm qua, vừa nói với cô: “Đừng đứng nữa.”
Lúc này Hình Niệm mới kéo ghế ra ngồi xuống.
Buổi sáng thấy anh ăn sáng chậm chạp như thế nào, tư thế cũng rất văn nhã và nhẹ nhàng, cắn từng miếng bánh mì một, mất khá nhiều thời gian.
Lúc ấy Hình Niệm đã cảm thấy anh cực kỳ giống một con mèo lớn lười biếng, ngay cả ăn cơm cũng ưu nhã và cao quý.
Bây giờ ngồi đối diện ăn lẩu với anh, Hình Niệm cũng ăn hết một lượt trong phần lẩu dầu đỏ, lúc cô muốn tiếp tục cho vào, mới phát hiện đồ ăn cho vào bên phần lẩu nấm của Tiếu Nặc còn có không ít.
Mà anh, đang chậm rãi ăn thịt dê.
Thật sự rất chậm, như thế này mà ở trong quân đội, anh còn chưa ăn được hai miếng, thời gian ăn cơm đã kết thúc, lúc huấn luyện sẽ bị đói bụng.
Hình Niệm không nhịn được suy nghĩ nếu như Tiếu Nặc gia nhập vào quân đội thì sẽ như thế nào, sau đó cảm thấy may mà anh không có tham gia vào quân ngũ, nếu không tì với cái tính tình chậm chạp này của anh, chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Tiếu Nặc nhìn ra cô đang nhìn chằm chằm tốc độ ăn cơm của mình, không khỏi khẽ cười, thong thả nói: “Tốc độ ăn cơm tôi chậm hơn những người tham gia quân ngũ quá nhiều, đúng không?”
Hình Niệm bị chọc thủng tâm tư, hơi ngẩn ra, rồi sau đó mới mất tự nhiên đôi mắt sáng lên, hơi xấu hổ cười cười, “Là hơi nhiều……”
“Cho nên tôi mới không tham gia quân ngũ.”
Hình Niệm kinh ngạc, “Anh có nghĩ tới tham gia quân ngũ sao?”
“Không, là trong nhà vốn đã sắp xếp tôi gia nhập quân đội,” Tiếu Nặc ngay cả nói chuyện cũng không nhanh không chậm, từ từ kể ra, như là đang kể một câu chuyện xưa: “Nhưng tính tình của tôi trời sinh cứ như vậy, không đổi được, cuối cùng bọn họ đành bỏ đi ý định cho tôi vào quân đội.”
Hình Niệm không nhịn được, “xì” cười, sau khi trò chuyện mấy câu cô cũng dần dần thả lỏng hơn, trêu chọc nói: “Sẽ thay đổi thôi, Tiếu đại ca, anh vào quân đội ở lại một tháng, cũng chỉ có chuyện ăn cơm này, chắc chắn có thể ép cho anh tăng tốc nhanh hơn.”
Tiếu Nặc cũng cười, nói giỡn: “Vậy thì có thể là tôi đã bị chết đói trước khi huấn luyện kết thúc rồi.”
Hình Niệm cắn môi cố nhịn cười, nghĩ thầm thế này thì cũng là quá hiểu mình rồi.
Ăn một bữa lẩu xong, Hình Niệm đã không còn câu nệ nữa, cô chủ động nhận việc chùi rửa nồi và dọn dẹp phòng bếp.
Nhìn thấy Tiếu Nặc còn muốn giúp cô dọn dẹp, vội vàng cao giọng gọi: “Tiếu đại ca, anh đừng nhúc nhích! Để đó cho tôi!”
Sau khi cô gái thả lỏng hơn, ngay cả giọng nói chuyện cũng cao hơn rất nhiều, lời nói dứt khoát, động tác lưu loát, rất nhanh đã thu dọn xong tàn cục trên bàn ăn, đi vào phòng bếp rửa sạch.
Tiếu Nặc rót một ly nước, không nhanh không chậm đi đến cửa phòng bếp, dựa vào khung cửa, vừa chậm rãi uống ly nước, vừa nhìn động tác cọ rửa nồi và chén nhanh nhẹn của Hình Niệm.
Cô gái cúi đầu xuống, mặt mày nhẹ nhàng, mái tóc ngắn năng động làm nổi bật khí thế hiên ngang của cô, đặc biệt là khi cô vuốt ra phía sau, tư thế oai hùng quanh người hoàn toàn không che đậy được.
Một cô gái như vậy, nếu không bị chuyện kia quấn lấy ràng buộc trụ, hẳn là sẽ càng rực rỡ hơn nữa.
Rõ ràng là một đóa hoa hồng đang nở rộ.
- -----oOo------