Sau khi ông cụ ngồi vào chỗ của mình, khoát tay áo, Lý DungLý Thục liền tự động trở về vị trí cũ. Vừa rồi Đồng Đức nhìn về phía đại nha hoàn canh giữ ở cửa gật đầu một cái, không lâu sau liền có bốn tiểu nha hoàn cầm khay nối đuôi nhau mà vào. Ta vốn cho rằng rốt cuộc cũng được ăn cơm rồi, không nghĩ tới đồ bưng lên chỉ là món điểm tâm mà thôi. Cái bàn quá lớn, ta chỉ có thể dùng đồ ăn ở mấy cái đĩa cách ta gần nhất.
"Lão Nhị, đem sổ sách tháng trước báo ta nghe một chút." Ông cụ cũng không động đũa, chỉ mím môi nhấp một ngụm trà.
Nhị thúc giống như đã sớm có chuẩn bị, rút ra một cuộn giấy từ trong tay áo, đứng dậy hồi báo.
Ta xem Lý Thục Lý Dung cũng đã bắt đầu động đũa, cảm thấy không cần phải khách khí. Huống chi trong mâm sứ trước mắt đủ màu xanh nhạt, mùi ngó sen thơm ngát mê người, không có bất kỳ gia vị gì, chỉ là món ăn nguội được cắt miếng, nhìn trắng nộn giòn non làm cho người ta phải nuốt nước bọt. Đúng là mùi hoa ngó sen của mùa vụ! Gắp một đũa, bỏ ngó sen trắng nõn giống như da thịt thiếu nữa vào miệng, chỉ cảm thấy giòn ngọt ngon miệng vô cùng.
Nhị thúc đọc: "Việc kinh doanh tơ tằm ở phía nam Cửu Giang vẫn như thường lệ thu được hai ngàn bảy trăm tám mươi lượng, cửa hàng tơ tằm ở thôn trang cách đó bảy dặm giống như vậy, hai ngàn ba trăm lượng, củ ấu sống tươi tốt ở Lưỡng Hồ được, một ngàn sáu trăm bảy mươi lượng. . . . . ."
Ta nghĩ thầm, ở trước mặt một nhà già trẻ báo cáo thu vào, giống như mở đại hội cổ đông. Bất quá ta cũng nghe cho có, chứ lười quan tâm tới. Liền lấy ngó sen gắp cho Lý Hạo nói: "Nếm thử cái này, thức ăn ở kinh thành và dâng lên cho vua đều không ngon bằng. Thơm ngon giòn tan, chỉ có rễ cây mã thầy đầu mùa đông mới có thể so với chúng."
"Mã thầy là cái gì?" Hắn hỏi.
Ta nhất thời nói lở miệng, liền không thể không phí miệng lưỡi giải thích, đó là thực vật thân thảo giống thân cây hành ăn ngon lắm, mùi vị ngon hơn so với quả lê tươi.
Lúc này Nhị thúc đã đọc đến: ". . . . . . Xưởng nhuộm ở Tô Châu, năm trăm sáu mươi lượng, tơ lụa ở trang Chấn Vinh, bảy trăm bốn mươi sáu lượng, trà Phúc Hưng được, một ngàn hai trăm sáu mươi bảy lượng, trà Long Hưng được, một ngàn không trăm năm mươi sáu lượng, trà trang Lục An Đức Hưng, chín trăm tám mươi lượng." Sau thu vào còn có chi ra, hình như cũng không ít. Sau đó xong hết rồi, Nhị thúc báo tổng số tiền lời ra. Ta nghe, cảm thấy hình như có chỗ không đúng, thiếu một vài ngàn, về phần cụ thể bao nhiêu cũng không rõ ràng, ta lại không nhớ kỹ cho lắm.
"Tỷ, chả giò chiên này ngươi nhất định thích, muốn ngọt hay là mặn?" Bị Lý Hạo quấy rầy như vậy, ta lại càng không dám khẳng định, dù sao không liên quan đến ta, liền nói với hắn: "Nhân bánh ngọt là cái gì?"
"Bột mịn ." Hắn gắp cho ta một cái, "Ngọt mà không ngấy. Rất thơm, không biết dùng loại đường gì."
Chợt nghe ông cụ nói: "Lão Nhị, đây là do ngươi tự mình tính?"
Nhị thúc gật đầu đáp: "Dạ, cha. Con tính vào tối hôm qua."
Ông cụ cười nhạo một tiếng, nói: "Ta thấy bàn tính của ngươi nên thay đổi, hạt châu ở giữa bị rơi mất."
Lúc này Nhị thúc mới ý thức được xảy ra vấn đề, lau mồ hôi nói: "Cha, có thể là khi con làm đã quá muộn, phạm lỗi do mệt mõi."
"Khụ khụ, ngoại trừ nơi này thiếu một ngàn ra, ngươi còn không có tính thuế trà của cả tháng, ta nhớ rõ là bảy trăm năm mươi bốn lượng, không sai chứ?" Ông cụ vừa nói vừa ho khan, "Hai bên cùng giảm, cũng thiếu hơn hai trăm lượng."
Nhị thúc không dám nói tiếp, chỉ đứng cúi đầu. Người ở chỗ này tựa hồ đã nhìn quen với cảnh này, mấy đứa nhỏ chỉ để ý đến ăn uống của chính mình, Tam thúc Tam thẩm khẩn trương ngồi cứng ngắt, giống như chính bọn họ phạm sai lầm vậy.
Ông cụ hỏi: "Khi nào Mạc Nhi trở về? Nó không có ở đây ta thực không yên lòng."
Là nói đường huynh Lý Mạc sao? Ta có chút đồng tình Nhị thúc, mặc dù là con trai mình được phụ thân coi trọng, nhưng cảm thụ trong lòng cũng không bao giờ dễ chịu. Tính tình các thúc thúc thật đúng là tốt!
Nhị thúc vẫn không lên tiếng, ông cụ cư nhiên lại nói: "May mắn ngươi là con ta, bằng không thật muốn hoài nghi ngươi đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng."
Cắn một cái chả giò chiên, ta nghe thế rốt cuộc không nhịn được, "phụt" cười ra tiếng. Là con cái sẽ không giấu tiền riêng hả ? Gia gia cũng thật đáng yêu, hoặc là đang kể một câu chuyện đáng yêu. Tất cả mọi người nhìn về phía ta, ta bèn phải nhai rồi nuốt xuống nửa đoạn chả giò trong miệng, sau đó cười nói: "Thật xin lỗi, con vừa chạm vào chả giò chiên sẽ cười một tiếng, nhưng lại cố tình yêu thích ăn món này. Cũng may ăn cái khác sẽ không, xin mời gia gia tiếp tục."
Chòm râu ông cụ run nhẹ, ngược lại Lý Dung Lý Thục không che giấu biểu tình nghẹn cười của họ chút nào. Bị một hồi hồ nháo như vậy, ông cụ liền " tiếp tục" không được, nâng tay về phía Đồng Đức ý bảo dọn thức ăn lên.
A, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!
Lúc còn thừa lại vài món ăn cuối cùng, chỉ thấy Lý Dung và Lý Thục liếc nhau một cái, Lý Thục nháy mắt với nha hoàn bưng khay, sau đó nhìn về phía ta và Lý Hạo cười nói: "Đây là món sở trường của đầu bếp trong nhà, Hàm tỷ tỷ Hạo ca ca, các ngươi nếm thử một chút."
Ta vừa nhìn, sở trường cái gì, hoá ra lại là một mâm ốc nước ngọt xào lăn. Hai tiểu quỷ này!
Lý Hạo do dự vươn chiếc đũa ra, gắp một con, nhưng không biết ăn từ chỗ nào. Lý Thục và Lý Dung cùng nhau mở to hai con mắt, vui rạo rực nhìn hắn tiếp tục như thế nào. Ta thầm than một tiếng, cầm đũa từ chỗ của hắn gắp lại đây, nói: "Ta thử trước xem." Ta quay miệng vỏ xoắn con ốc về mút nhẹ một cái, "Xuỵch"một tiếng, nước canh mang theo thịt ốc dồi dào trôi theo lực hút lăn ra trên đầu lưỡi, thật là hương vị lâu rồi không ăn! Thả phần xác con ốc còn lại về trên mặt bàn, nói: "Quả thực không sai, rượu, đường, nước tươngtỷ lệ vừa vặn, nếu cho hành lá hạt tiêu nhiều hơn một chút nữa thì càng ngon miệng." Ốc nước ngọt xào cay hoặc là nướng muối ớt mới tươi mới thơm, bất quá thử lấy thịt nấu canh, cũng có một hương vị khác.
Hai tiểu tử Lý Thục và Lý Dung kia sững sờ nhìn ta, ta nhìn về tiểu nha hoàn sau lưng phân phó: "Đi lấy một vài cây tăm tre đến đây."
Tiểu nha hoàn thật cơ trí, đáp một tiếng, "Dạ, đại tiểu thư." Liền chạy đi ra ngoài, một chốc cầm cây tăm bằng tre trở lại.
Ta giao cây trăm tre cho Lý Hạo nói: "Ngươi tạm thời dùng cái này đi."
Hắn một tay cầm cây tăm tre, một tay dùng chiếc đũa gắp ốc nước ngọt, đảo qua đảo lại nửa ngày, một đầu đầy mồ hôi, vẫn không tìm ra được cách ăn. Ta nhìn đổ mồ hôi hột, sợ hắn gắp bay ra, nói không chừng văng lên trên mặt ta, thầm mắng một tiếng đồ đần, không thể không làm mẫu cho hắn nhìn.
Ốc nước ngọt thơm ngon, ăn phải dùng cây kim châm, cây tăm xỉa răng, chắc chắn không thể nào lễ ốc được, tiểu tử Lý Hạo này, cũng đã biết đây là một món ăn gì. Về phần học tập như thế nào chỉ dùng chiếc đũa và miệng giải quyết món ăn này mà không bẩn tay, còn nhìn xem có thể ở Phương Nam này đợi vài ngày.
Bữa cơm này ăn được thật sảng khoái. Ta cảm thấy được bắt đầu từ ẩm thực, ta rất có thể thích ứng cuộc sống ở nơi này.
Ta tỉnh dậy rất sớm, trời vẫn còn mờ sáng. Trở mình, nhìn chằm chằm răng cưa trên giường gỗ tùng khắc hoa ngẩn ngơ mấy phút đồng hồ, sau đó vén chăn mỏng lên, ngồi ở mép giường, chân không đạp lên bàn đạp gỗ, bắp chân chạm vào mặt ngăn kéo đồng dưới giường, mặc dù đã vào hạ, vẫn còn có chút kinh hãi khi chạm vào đất lạnh. Mắt chưa tĩnh ngủ quét qua chán ghét không khí oi bức buông xuống mạn giường hoa văn màu xanh, điêu khắc nổi trên bình phong Lưu Vân, chân đèn gỗ sồi nước sơn đen ở cạnh giường, cuối cùng nhìn đến trên bốn phía hành lang bao ngoài giường là một kiểu điêu khắc câu chuyện bát tiên.
"Cốc cốc" âm thanh gõ cửa rất dịu dàng truyền đến.
Miễn cưỡng lên tiếng, Đinh Hương liền đẩy cửa đi vào, cười hỏi khẽ: "Đại tiểu thư, đêm hôm qua ngủ ngon không?"
Ta duỗi thân một cái thật lớn, vừa định trả lời, lại nghe thấy trong sân có tiếng người gọi: "Hàm tỷ tỷ!" Sỏ giày, bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, "lạch cạch" mở cửa sổ ra, nhìn thấy Lý Thục ngửa đầu hướng về phía ta vẫy tay.
"Làm gì đó?" Ta cười nhìn về phía nàng kêu.
"Tìm ngươi đi chơi." Nàng cũng phóng to âm lượng lên.
Lý Hạo nghe động tĩnh, ở trên lầu đối diện thò người ra .
Ta nói: "Cho ta một khắc đồng hồ." Sau đó bảo Đinh Hương giúp ta rửa mặt chải đầu qua loa một chút, khoác ngoài áo choàng màu hồng cánh sen liền đi xuống lầu.
Lý Thục dựa nửa người vào bàn đá, trong tay cầm đóa hoa dành dành, đang ngắt chơi, dưới chân là một đống cánh hoa trắng như tuyết, không biết là đêm qua gió đánh rớt, hay là bị tay ngọc của nàng tàn phá. Nàng nhìn thấy ta, liền đem hoa ném đi, cười nói: "Được rồi? Vậy đi thôi."
Ta chỉ chỉ Lý Hạo ở phía trước cửa sổ còn đang thò đầu ra nhìn, nàng liền đáp: "Mặc kệ hắn, Lý Dung sẽ tiếp đãi."
Vì thế ta chỉ có thể vứt Lý Hạo sang một bên, đi theo nàng vòng ra cửa, lên thuyền nhỏ, dọc theo sông ra thôn. Một người con gái khoản mười bảy mười tám tuổi phụ trách chèo thuyền, lay động lắc lư tiến vào một cái ao sen.
Mặt trời còn chưa hiện lên, trên mặt ao còn dày đặc sương sớm giống như sữa tươi, tầm nhìn không vượt quá mười thước, chỉ nhìn thấy lá sen um tùm sát thân thuyền, thậm chí quét qua cánh tay của chúng ta, bả vai cùng mặt. Ở bên trong ao không dùng được mái chèo, chỉ có thể dùng sào trúc di chuyển.
Lý Thục thuận tay hái đài sen, lột ra hạt sen chơi. Tay nàng non mịn, hái không được vài cái thì đau đớn mệt mỏi, ngược lại chỉ có cô gái kia chống sào xuống hái được rất nhiều. Lý Thục vừa vọc nước, vừa ngâm khẽ : "Giang Nam có hái sen, lá sen Hà Điền Điền. Cá đùa giữa lá sen. Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam, cá đùa lá sen bắc."
Cô gái kia"Phụt" cười nói: "Đại. . . . . . Nhị tiểu thư, thì ra con cá kia ngu ngốc cứ lượn vòng vòng ư!"
Ta cũng cười nói: "Cũng có thể hình dung là một đám cá ngu ngốc có thể đã thành tinh bao vây tấn công ăn lá sen xui xẻo nào đó."
Lý Thục"Hừ" một tiếng, lại bị một đóa sen còn ẩn trong sương mù, hoa sen chưa mở ra hết hấp dẫn lực chú ý, thúc giục đem thuyền đi tới sát lại. Hái được một đóa còn chưa đủ, ước chừng hái bảy tám cành. Chim dậy sớm là vì kiếm côn trùng no bụng, nàng cũng uy hiếp (à, có lẽ nên nói là dụ dỗ) ta, cùng nhau làm đạo tặc hái hoa tới đây!
Ở trong phòng thay áo choàng dính nước và bùn ẩm ướt, các nàng thay cho ta đồ đã chuẩn bị trước vạt áo tỳ bà tay áo áo lót cùng váy dài thêu Hải Đường. Lý Thục rất thích thú thử trang phục phụ nữ Mãn Thanh của ta, ta nói: "Hai bộ này ta không có mặc qua, ngươi thích thì cứ lấy đi."
Nàng không đành lòng đổi lại, nói với ta: "Gia gia không thích thấy trong nhà mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh."
Lúc này, Đinh Hương cầm một phong thư đi vào, bẩm báo: "Đại tiểu thư, có người đưa tin tới cho người."
Ta tiếp nhận vừa nhìn, lại là của Thập Tứ A Ca, hơi nhíu mi lại, ném vào trong hộp trên bàn trang điểm. Đây đã là bức thư thứ hai, ta không muốn hủy đi, tùy nó đi.
Lý Thục tò mò hỏi: "Của ai viết vậy? Ngươi không xem sao?"
Ta thuận miệng đáp: "Biểu đệ trong kinh. Trước để đó đi, buổi tối nói sau."
Nha hoàn Tích Quế của Lý Thục cười chạy vào nói: "Tiểu thư, Đại thiếu gia đã trở về!"
"A, bây giờ đang ở đâu hả ?" Nàng nhíu mày hỏi.
"Ở thư phòng lão gia."
Lý Thục liền nói với ta: "Chúng ta cũng đi xem một chút?" Không nói lời gì lôi kéo ta đi ra ngoài, một bên vừa phân phó Tích Quế: "Đem hoa sen cắm vàobình cho tốt."
Hả? Hóa ra hoa này còn không tới phiên ta hưởng dụng à!