Lý Tuyết ngồi bên cạnh thấy được vẻ mặt hạnh phúc của Mập Mạp chỉ cười mà không nói, nếu hắn đã hạnh phúc như thế thì cứ để hắn hưởng trọn vẹn hạnh phúc của mình đi.
“Mập Mạp ngốc nhanh chạy về nhà đi, đừng để cho y chờ lâu.”
“Ân…” Mập Mạp áy náy nhìn Lý Tuyết một lúc lâu: “Ngươi cũng nên tìm một nam nhân thật tốt, ta… ta xin lỗi…”
“Nói bừa cái gì vậy? Thật là, ta sớm đã hết thích ngươi rồi, như vầy có chỗ nào không tốt đâu? Ta nhất định sẽ tìm một nam nhân soái hơn ngươi, ôn nhu hơn ngươi, tốt gấp mấy lần ngươi.”Lý Tuyết trêu ghẹo nói.
Mập Mạp ha ha cười, cáo từ nàng rồi ra trạm xe buýt chờ xe về nhà.
Lý Tuyết đứng một mình trên con đường nhỏ nhìn theo bóng dáng Mập Mạp xa dần rồi mất hút, nước mắt bỗng tuôn rơi.
“Xinh hỏi, đườn khu Nam đi như thế nào?” Một nam tử ngoại quốc tay cầm bản đồ, dùng thứ tiếng Trung ngọng líu ngọng lô bập bẹ hỏi đường.
“Cái gì?” Lý Tuyết quay đầu lại, trừng lớn đôi mắt còn hồng hồng nhìn anh chàng ngoại quốc.
“Oh my God! Cô có sao không?” Nam tử ngoại quốc thấy được khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Lý Tuyết thì giật mình, lại có chút thương tiếc. Dù sao thì Lý Tuyết cao 1m6 trước mặt một người thân cao 1m89 như hắn thì trông y chang một cô bé chưa lớn.
Lương tâm người cha trỗi dậy khiến hắn đưa tay muốn tóc cô bé…
“Chát!” Anh chàng ngoại quốc sửng sốt, hoang mang giơ hai tay ôm má.
“Tóc của nữ nhân không thể tuỳ tiện sờ!” Phun ra một câu xong Lý Tuyết tiêu sái rời đi.
Adam ngơ ngác nhìn thân ảnh Lý Tuyết đi vào trong nhà, còn không quên đóng sầm cánh cửa lại, sau đó nét hưng phấn tràn ra khắp khuôn mặt hắn. Con gái Trung Quốc đều là tính tình như thế sao?
.
Mập Mạp trên đường vừa đi vừa hát, tiện thể ghé cửa hàng mua hai cân sườn heo, nếu người kia thích ăn thịt vậy mua thịt làm đồ ăn cho y.
Khi Mập Mạp vào nhà, Tưởng Minh đang ngồi trong phòng ngủ chơi games, nghe tiếng cửa mở liền quăng điện thoại chạy ào ra ngoài.
“Ngươi về rồi.”
“Ân.” Mập Mạp đưa bịch sườn cho Tưởng Minh, mình thì thay dép đi trong nhà, sau đó cởi áo khoác vắt lên sô pha.
Rửa tay xong Mập Mạp đeo tạp dề bắt đầu làm cơm, Tưởng Minh ở bên cạnh nhìn nhìn, không biết nên nhúng tay vào việc gì. Nghĩ một hồi thì mình giúp có khi càng thêm phiền, Tưởng Minh nhún nhún vai yên tâm ra phòng khách xem TV.
Một lát sau, tiếng hô của Mập Mạp vang lên từ trong bếp: “Rửa tay vào ăn cơm!”
“Nga.”
Bàn ăn có hai người luôn ấm áp hơn hẳn, Tưởng Minh cắn thế nào mà miệng dính đầy nước sốt. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng dầu mỡ còn lem nhem như mèo con, Mập Mạp nhịn không được mà mỉm cười, mỗi ngày được nấu cơm cho người mình thích cũng là một chuyện rất hạnh phúc nha!
Ăn xong cơm chiều, Mập Mạp lại đóng vai hiền thê lương mẫu mà đi rửa chén, còn Tưởng Minh thì chạy về phòng ngủ tự mình lăn lộn. No bụng luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
“Trở lại rửa tay đã.” Mập Mạp rửa chén xong chạy đến nhắc Tưởng Minh.
“A?” Tưởng Minh xoè mười cái móng vuốt ra, ngượng ngùng cười cười.
Mập Mạp đành thở dài lấy cái khăn tay, lại cầm bàn tay be bé của Tưởng Minh lên săm soi, mười ngón lau đủ mười ngón.
Tưởng Minh cứ thế ngẩn người ra mà nhìn Mập Mạp, đợi đến lúc lau xong tay y vẫn ngẩn người. Mập Mạp thấy thế liền nổi tính nghịch ngợm, khẽ đặt một nụ hôn lên má y.
“Ách…” Tưởng Minh đã phục hồi tinh thần liền nắm lấy cổ áo Mập Mạp, tự đưa đôi môi mình lên mời.
Mập Mạp nắm bắt cơ hội ngay lập tức, vòng tay ôm chặt lấy Tưởng Minh bắt đầu nhợt nhạt hôn lên. Thỉnh thoảng đầu lưỡi hắn linh hoạt luồn qua, triền đấu với đầu lưỡi mềm mại của Tưởng Minh.
Kĩ thuật hôn môi của Mập Mạp chẳng có gì đáng để nói nhưng lại đủ để Tưởng Minh cảm thấy cả người bủn rủn. Hai cánh tay y đã không ngoan ngoãn vói vào trong lớp áo sơ mi, chơi đùa trên tấm lưng Mập Mạp.
Bàn tay mát lạnh, tấm lưng lại nóng như thiêu đốt làm da đầu Mập Mạp run lên dữ dội, dùng lực cánh tay siết chặt Tưởng Minh vào lòng, giữa hai người hoàn toàn không còn chút khoảng cách.
“Ngô… Ách!” Tưởng Minh bị hôn đến thất hồn lạc phách, hay cánh tay không thể không ôm chặt lấy hắn để ngăn mình không ngã xuống trên giường.
Cũng chẳng biết là ai thoát quần áo trước, hai người bất tri bất giác một hồi chỉ còn lại mỗi cái quần lót…
“Mập Mạp!” Tưởng Minh ngượng ngùng kêu lên.
“Gọi ta là Hân.”
“Kháo! Đừng có cậy mạnh… Mập Mạp, ngươi đã từng làm lần nào chưa?”
Mập Mạp đỏ mặt, vươn thẳng lưng: “Chưa từng…”
“A?” Tưởng Minh kêu thảm thiết, vậy y chẳng phải là sẽ bị nghẹn chết?
“Nhưng mà ta có thể.” Mặt vẫn đỏ như gấc chín nhưng bàn tay đã nghịch ngợm luồn xuống, cách một lớp vải vuốt ve vật nhỏ của Tưởng Minh. Xúc cảm thật tốt, rất mềm mại…
“Ngươi có thể?” Tưởng Minh cũng ngồi dậy: “Ngươi làm sao mà biết? Ai dạy ngươi?”
“An Tạp a.” Mập Mạp chẳng buồn suy nghĩ nhiều, khai tên báo họ thầy giáo rất thẳng thắn.
“Mẹ nó! Hắn dạy ngươi thế nào?” Nếu là chỉ dạy tận tay cho Mập Mạp, Tưởng Minh nhất định sẽ chạy đi lột da sống tên nào đó.
“… Hắn đưa cho ta mấy đĩa phim, toàn về phương diện này…”
“Ách?” Tưởng Minh sửng sốt, An Tạp cho Mập Mạp xem GV? Ha ha, xem ra y đỡ phải hướng dẫn. Sau đó lấy vẻ mặt hưng phấn tò mò, y hỏi: “Mập Mạp, ngươi xem được mấy loại rồi nha?”
“Cosplay sắm vai.”
“Ách…”
“Giam cầm.”
“Ây!?!?”
“SM”
“A!”
“Nhân thú…”
“…… An Tạp con mẹ nó, ngươi chết chắc rồi!” Tưởng Minh nhảy bật dậy, hò hét xong liền muốn xông ra bên ngoài.
Mập Mạp nhanh tay lẹ mắt ôm chầm lấy chân Tưởng Minh: “Ngươi đừng xúc động a! Xúc động là ma quỷ đó.”
“Mập Mạp, ngươi buông ta ra! Hôm nay ta không chém chết hắn là không được mà, cái thứ đồ ***!”
Mập Mạp dùng lực một chút, Tưởng Minh liền ngã ngửa ra đằng sau. Vươn hai tay tiếp được, Mập Mạp ôm người vào lòng mình, cười đến nheo nheo khoé mắt: “Ta sẽ thật ôn nhu.”
“Cái gì?”
Bàn tay to chậm rãi vói vào quần lót Tưởng Minh, móng tay nhẹ nhàng vẽ theo hình dạng cái vật ấy. Tưởng Minh khép lại mí mắt, xoay người lại ôm lấy thắt lưng Mập Mạp rồi cắn răng thừa nhận kích thích từ bên dưới.
“A… Mập, Mập Mạp…”
Cảm giác được có cái gì cưng cứng đâm vào trước ngực mình, Tưởng Minh khó chịu quơ tay đẩy nó ra.
“A…” Mập Mập gầm nhẹ một cái, cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng mình.
Tưởng Minh cũng sửng sốt… Trời ạ! Không được! Không làm nữa! Rất khủng bố, trước kia lúc đi tắm có nhìn trộm một lần rồi, to lắm a… Vậy mà khi sờ vào còn có thể lớn hơn, vậy mình không phải sẽ bị bạo lực thảm sao?
“Minh, ngươi làm sao vậy?”
“Mập… Mập Mạp, không làm có được không?”
Tay Mập Mạp ngừng lại, trên mặt là biểu tình mất mát trông rõ mồn một, đến cả một kẻ vô tâm vô tư như Tưởng Minh cũng nhìn ra. Huống hồ đều đã cứng rắn thành như vậy, một câu không làm liền không làm thật sao? Sẽ nghẹn thành bệnh mất…
Tưởng Minh đau lòng nhìn Mập Mạp, y không muốn để hắn nằm phía dưới, cũng chẳng biết nguyên nhân là do đâu nữa, Nếu đổi lại thành người khác, y đã sớm bổ nhào vào mà ăn. Ở phía dưới Mập Mạp hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, y cũng chẳng dám tin vào tay nghề của mình, lỡ như… có chuyện gì thì Mập Mạp thê thảm là cái chắc. Tưởng Minh bất đắc dĩ đành cúi người xuống.
“Ngươi…” Mập Mạp nghi hoặc nhìn Tưởng Minh.
“Hảo hảo mà hưởng thụ! Đây là lần đầu tiên ta làm như vậy đấy.”
Vươn tay kéo chiếc quần lót của Mập Mạp xuống, lại nhìn tiểu đệ đệ của hắn một lát, nuốt một ngụm nước miếng Tưởng Minh dán đôi môi mình lên.
Mập Mạp vô thức nhắm mắt lại, hắn cảm giác được thân thể mình như đang trong một cơn lốc xoáy, mọi giác quan trên cơ thể như chợt bừng tỉnh, cứ bay lên, xoay tròn… Hắn thật không ngờ Tưởng Minh lại vì hắn mà làm được như thế.
Thời gian như ngưng đọng, giây phút này hai người yêu nhau đều cảm nhận được hạnh phúc đang vỡ oà trong lòng, tim cũng vì thế mà nảy lên loạn xạ.
Sau một quãng thời gian, Tưởng Minh trở nên buồn bực: cằm y mỏi hết rồi, mau bắn ra đi a! Hơi ngẩng đầu nhìn lên Mập Mạp liền bắt gặp bộ dạng hưởng thụ của hắn, thôi vậy, nếu hắn đã thoải mái như thế thì mình chịu thiệt một chút vậy.
Cuối cùng, Mập Mạp cũng chịu đẩy Tưởng Minh ra giữa một tiếng gầm nhẹ.
Nằm trên giường Tưởng Minh mệt mỏi xoa xoa cằm, cơ miệng mới nãy còn cứng ngắc giờ đã bắt đầu có cảm giác. Đến bây giờ y mới chân chính hiểu được ý nghĩa câu “tự làm bậy không thể sống”, đáng lẽ ra không nên câu dẫn Mập Mạp mới phải, may mắn lần này chỉ phải dùng miệng, nếu như trực tiếp làm đến cùng vậy không phải đi đứt luôn cái mạng rồi sao…
Buồn bực nửa ngày, hạ thân lại có cảm giác kì lạ. “Mập Mạp… ngươi… A!” Cắn răng, nhắm chặt hai mắt. Mập Mạp đúng là học sinh giỏi, mới dạy một lần đã biết tự thực hành.
Thở dài một tiếng thật hưởng thụ, Tưởng Minh nghĩ: có lẽ thật sự cùng hắn làm một lần cũng không phải không được.