Mọi người ngồi trên sô pha trầm mặc nhìn Tạ Cường dỗ dành Trương Khải Khải, đút cơm cho y rồi hống y đi ngủ. Ôm Trương Khải Khải đã ngủ say vào phòng ngủ rồi Tạ Cường mới đi ra, nhẹ nhàng châm một điếu thuốc.
“Y… rốt cuộc vì sao lại thành ra như thế?” An Tạp là người đầu tiên nhịn không được mở miệng.
“Bác sĩ có nói, não bộ của y tổn thương nghiêm trọng… cho nên…”
“Vậy về sau còn khả năng phục hồi không?”
“Không biết được, dù sao thì ta đã quyết sẽ giúp y phục hồi như trước bằng mọi cách!”
Mọi người lại tiếp tục trầm mặc.
Tạ Cường dập tắt điếu thuốc: “Ta tính toán đợi sắp xếp xong công việc ở đây sẽ đưa y sang Mỹ, trình độ y học ở bên đó tiên tiến hơn ở đây.”
“Đã nói cho bác gái biết chưa?” Tưởng Minh nhíu nhíu mày, chuyện này là do một chân y góp vào, đương nhiên y phải dốc hết sức mình mà giúp Khải Khải khỏi bệnh.
“Bọn họ bảo không có ý kiến.”
Tưởng Minh nghe xong liền lắp bắp kinh hãi, bởi y biết cha mẹ Tạ Cường đều thuộc dạng phi thường bảo thủ, vậy mà xem như đã chấp nhận Trương Khải Khải thì phải là cỡ nào khác thường a!
“Ân, có chuyện thì cứ điện thoại cho chúng ta, không cần một mình gánh hết mọi việc.” Mục Kiền đứng lên cho hắn cái vỗ vai khích lệ. Tạ Cường gật gật đầu tỏ ý cảm kích.
Khi đoàn người rời khỏi nhà Tạ Cường đã là giữa trưa, đành phải tuỳ tiện chọn đại một nhà hàng vào nạp năng lượng. Vốn Mục Kiền và Tề Thiên về nước là chuyện đáng ăn mừng, kết quả lại dính thêm rắc rối giữa Tạ Cường với Trương Khải Khải khiến chẳng ai còn tâm trạng vui vẻ.
Mập Mạp với Tưởng Minh là hai người có tâm trạng nặng nề nhất, nếu lúc ấy Mập Mạp thật sự leo lên bàn mổ hiến thận thì tình cảm hai người chắc chắn còn tệ hơn cái cặp hồi nãy nhiều. Cả hai thâm tình mà nhìn nhau, hai bàn tay siết chặt lấy nhau dưới lớp khăn trải bàn, phảng phất như thế gian này chỉ còn lại đối phương.
An Tạp buông đôi đũa: “Khụ… Khụ… kia… các ngươi ăn no hết rồi à? Ăn no rồi sao không biến về nhà đi?”
Mục Kiền nhún nhún vai với Tề Thiên: “Buổi tối không tụ tập anh em mà quậy một trận ra trò à?” trong lòng lại nổi lên tính tò mò, câu nói này hẳn là Tưởng Minh phải giành trước mà nói chứ nhỉ, cái tính trẻ con hiếu động khiến y luôn thích chui đầu vào những nơi náo nhiệt.
“Thôi, không đi đâu, dù sao cũng chẳng có tâm tình gì mà đi, ăn xong về nhà cho khoẻ.” Tưởng Minh gắp miếng gừng ném vào trong chén Mập Mạp.
Tiêu Kỳ sửng sốt, Tưởng đại thiếu mà cũng có lúc chăm sóc gắp đồ ăn cho người khác sao?
Mập Mạp ngây ngô cười, cầm chén lên chiến đấu với món gừng, cũng chả thèm để ý món nào ngon món nào hợp khẩu vị.
“Vậy được rồi, nếu chẳng ai muốn đi vậy thì huỷ kế hoạch vậy.”
Tưởng Minh vui vẻ, lại gắp thêm một miếng tỏi quăng vào chén cho Mập Mạp. Mập Mạp lại cầm chén, tiếp tục trình diễn màn hạnh phúc ăn tỏi.
Ăn cơm xong, mọi người chia cặp ra mà về nhà. Mục Kiền và Tề Thiên là hai người mới về nước chưa lâu, bèn dẫn nhau đi dạo phố một vòng cho tiêu cơm. Mập Mạp và Tưởng Minh cũng tay trong tay, dung dăng dung dẻ cuốc bộ về câu lạc bộ.
Trời đã vào hè, thời tiết cũng chuyển nóng, hai người về đến nhà đều vọt đi tắm rửa. Mập Mạp tắm xong theo thói quen ngồi sô pha xem TV chờ Tưởng Minh.
“Mập Mạp, Mập Mạp, lấy cho ta cái quần lót nào!”
Mập Mạp bật cười, đi tắm đã không mang quần lót còn hô to gọi nhỏ… Chạy vào phòng ngủ của y đào đông đào tây một hồi vẫn chưa thấy bóng dáng cái quần lót nào, Mập Mạp bất đắc dĩ thử lật gối đầu lên, y chóc, cái quần lót đỏ vẫn nguyên vẹn nằm đấy.
“Đây nè!” Mập Mạp mở hé cánh cửa, luồn một bàn tay vào.
Tưởng Minh nhíu mày nhìn chiếc quần với sắc màu đỏ thẫm, chết tiệt, quơ thế nào lại trúng cái này! Cái quần lót khỉ này phai màu a! Nhớ lại kinh nghiệm đau thương, cả cổ lẫn tiểu đệ đệ của Tưởng Minh đều chuyển sang màu gấc chín.
Cầm lấy cái quần lót, dù sao thì cũng phải mặc để còn đi ra…
Ra khỏi phòng tắm Tưởng Minh bắt đầu lục tìm một chiếc quần lót khác, bắt đầu từ căn phòng này luôn. Cái mông cong cong vểnh vểnh, nước trên cổ và trên người còn chưa lau khô, vừa lúc chảy xuống làm ướt cặp mông tròn, trông thật đáng yêu!
Mập Mạp nhìn chăm chăm hai chiếc gò dưới lớp vải đỏ dụ hoặc kia, trộm nuốt nước miếng.
“Uy… ngươi đang tìm cái gì thế?”
“Tìm quần lót a, ngươi lấy phải cái quần lót đỏ này phai màu quá chừng, dây hết lên người ta rồi này.”
Mập Mạp cũng đứng dậy, bước vào phòng ngủ của Tưởng Minh gia nhập đội quân chổng mông tìm quần lót.
“Ân, ta nhớ rõ đã mua cả tá quần lót mới, sao lúc cần lại tìm chẳng ra gì cả?” Tưởng Minh mở bung một ngăn kéo tủ, cả đống đồ cứ thế vung vãi ra sàn nhà.
Mập Mạp nhìn một đống loạn thất bát tao dưới chân, lặng lẽ đến bên hỗ trợ dọn dẹp.
“Hắc hắc, tìm được rồi! Thì ra là rơi tuốt xuống cái ngăn kéo cuối cùng.” Tưởng Minh đứng lên, quay lưng về phía Mập Mạp, tự nhiên như không đem cái quần lót đỏ trên người kéo xuống, bóc cái bịch quần lót mới mua ra, nhón lấy một chiếc mặc vào…
Mập Mạp chỉ thấy hai miếng thịt trắng bóc diễu qua diễu lại trước mặt mình, hắn ngây dại rồi!
“Mập Mạp! Ngươi làm sao vậy?”
“A? Không có gì… Không có gì cả…” Hình như hắn bị chảy nước mũi? Đưa tay lên quệt một phát, a, cư nhiên là máu mũi!?! Mập Mạp bối rồi liền vơ đại chiếc quần Tưởng Minh hồi nãy cởi ra mà lau mũi.
“A?” Tưởng Minh bỗng cảm thấy cả người xụi lơ ngã bệt xuống sàn. Ai, y bị chứng vựng huyết a… (khi thấy máu sẽ chóng mặt, có khi bất tỉnh)
“Tưởng Minh! Tưởng Minh, ngươi không sao cả chứ?” Mập Mạp muốn đỡ Tưởng Minh dậy nhưng chính cái mũi của hắn còn đang chảy máu tí tách, đành phải dùng tay bụm chặt dưới mũi, quay lại nhìn thì thấy Tưởng Minh phất phất tay ý bảo hắn lo cho mình trước. Mập Mạp đành phi vào phòng tắm dùng nước rửa sạch.
Chỉ chốc lát sau máu mũi đã ngừng, nhét hai mẩu giấy vệ sinh vào mũi, Mập Mạp chạy ra dìu Tưởng Minh lên giường.
“Ta nói… ngươi sao tự nhiên lại hay chảy máu mũi thế? Có cái bệnh tật gì cứ nói ra, bằng không thì cứ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát một lần nhé?”
Mập Mạp xấu hổ chẳng biết nói cái gì cho phải, hắn nào có bệnh tật gì đâu, chỉ là hoả đại thiêu mà thôi…
Tưởng Minh thấy Mập Mạp chẳng ừ chẳng hử liền thử mở miệng: “Mập Mạp, ngươi mệt chưa? Ta đi ngủ trưa đây!”
“A, vậy a…” Mập Mạp đứng dậy chuẩn bị về phòng mình.
“Ngươi đi đâu?” Tưởng Minh nhanh tay túm được quần áo hắn.
“Về phòng ngủ a!”
“…… Cùng nhau ngủ đi!” Tưởng Minh nhích người vào trong chừa ra một khoảng trống, sau đó nhanh chóng trùm chăn kín mít che đi khuôn mặt đang ửng đỏ.
“……” Mập Mạp thoáng sửng sốt, nhưng rồi cũng tháo giày, nghiêng mình nằm xuống giường.
Tưởng Minh cố ý nhích lại gần Mập Mạp, Mập Mạp lại nhích người ra xa một ít. Không phải hắn không muốn đến gần Tưởng Minh, mà là hắn sợ sẽ không khống chế được mình a!
Tưởng Minh lại nhích sát vào Mập Mạp, cánh tay y mới tắm xong còn mát lạnh dính lấy cánh tay Mập Mạp không buông, làm Mập Mạp giật mình một phát, ngã đánh rầm xuống chân giường.
Tưởng Minh triệt để tức giận, giơ chân đạp một cước vào mông hắn: “Lăn về phòng ngủ của ngươi đi!”
Mập Mạp phủi phủi quần áo, mặt không tình tâm không nguyện lê bước về phòng mình. Nằm trên giường mà ngủ không yên, cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ, rồi có tên tự nhéo cánh tay mình mấy phát đau thiệt đau. Ngu ngôc! Đại ngu ngốc! Có cơ hội tốt như thế mà không chịu nắm lấy, Tưởng Minh vừa rồi… rõ rành rành là đang câu dẫn mình…
Càng nghĩ càng hối hận, càng hối hận lại càng bực mình.
Phòng bên kia, Tưởng Minh đang vù vù ngủ say, hoàn toàn không để ý đến bi kịch trong lòng Mập Mạp. Hừ, đã tạo cơ hội thuận lợi thế cho ngươi rồi, vậy mà cũng không biết tận dụng, vậy quên đi, ông đây không thèm quan tâm!
Tưởng Minh ngủ một giấc thật ngon, thật đã, đem những lo sợ hoang mang mấy ngày nay cũng quăng ra sau đầu, cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng. Y ngủ một mạch đến tận bốn giờ chiều mới tỉnh.
Đến gần tối, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống chút ít, Tưởng Minh đứng lên duỗi người, thuận tiện khoác chiếc áo sơ mi ra ngoài tìm Mập Mạp. Thế nhưng trong phòng trống trơn, nào đâu có bóng dáng Mập Mạp? Hắn đi đâu rồi?
Tưởng Minh hiện tại đã bị nỗi sợ hãi biến thành ám ảnh, chỉ cần không thấy Mập Mạp đâu liền gấp rút lôi điện thoại ra kiểm tra.
“Uy. Ngươi tỉnh? Đói bụng không?” Nhìn thấy số gọi đến là từ máy Tưởng Minh, Mập Mạp cũng vội vàng nghe điện thoại.
“Không đói. Ngươi ở đâu?”
“Ta ở chỗ Lý Tuyết, một lát sẽ trở về. Buổi tối muốn ăn cái gì ta mua đồ về làm cho ngươi ăn.”
Tưởng Minh cầm điện thoại, lời nói nghẹn ở họng không thoát ra được. Chỉ cần nghe thấy lời nói ôn nhu cùng ngữ khí quan tâm của hắn, trong lòng y lại thấy rất ấm áp.
“Ta muốn ăn thịt, thịt gì cũng được. Ngươi mau trở về đi, ta đói rồi!” Nói xong y cúp luôn điện thoại.
Mập Mạp cầm điện thoại dở khóc dở cười, mới nãy còn la chưa đói, bây giờ đã mè nheo kêu đói ngay được, thật là…