Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế
Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo
Editor: Xích Tuyết
Đệ tứ thập nhất chương: Heo yêu rất sâu đậm
Mập Mạp mấy ngày nay cứ như người mất hồn, chạy bộ thì đụng vào cột điện, ăn cơm chỉ và cơm mà không biết gắp đồ ăn, đi tắm sẽ quên không vặn nước, ngủ thì… hắn căn bản chưa khi nào được ngon giấc, hai con mắt lờ đờ rất chi là mê người động nhân.
“Mập Mạp này, ta xem ngươi hai ngày nay hình như không yên lòng chuyện gì đó. Có tâm sự gì cứ nói ra, đừng để nghẹn trong lòng a!” Triệu Trác nhìn Mập Mạp càng ngày càng gầy yếu cũng thấy đau lòng. Tuy rằng Mập Mạp phải giảm béo, nhưng gầy theo cách này thì ai cần chứ.
Từ lúc Tưởng Minh rời đi đến nay đã là năm ngày, Mập Mạp cũng sụt khoảng hai chục cân, nếu cứ cái đà này đi xuống, Mập Mạp thế nào cũng có chuyện.
“A? Không cần lo lắng, ta không sao…” Mập Mạp ủ rũ ngừng vận động, cầm chai nước lên uống.
Triệu Trác đã gấp đến độ chịu không nổi, cứ thế này rồi thể nào cũng phải đặt trước một cái giường trong bệnh viện thôi!
“Vũ Thanh, Tưởng Minh có liên hệ với ngươi không?”
“Không có, tắt máy suốt. Nhưng An Tạp có gọi điện, bảo hôm nay sẽ về nước, không biết Tưởng Minh có về cùng hay không.”
Mập Mạp vừa rèn luyện trở về, nghe thấy từ Tưởng Minh liền giống như bị điện giật, tung tăng chạy đến.
“Các ngươi nói cái gì? Tưởng Minh làm sao?”
“… Hả? Có gì đâu, chỉ là nói có khả năng hôm nay Tưởng Minh sẽ về.”
“Phải không? Thật hay giả vậy? Mấy giờ thì y về? Hai ngươi có ra đón y không?”
“……” Đi đón y? Bộ y không tìm được đường về nhà sao?
“Chuyến bay là lúc 8 giờ tối, y chắc sẽ tự bắt xe về.”
Mập Mạp “vèo” một phát mất hút, lưu lại Dương Vũ Thanh và Triệu Trác hai mặt nhìn nhau.
Mập Mạp chạy lên lầu, tắm rửa, thay quần áo, nhìn chính mình trong gương: sắc mặt tiều tuỵ, rất khó xem! Tóc cũng quá dài, lát nữa phải đi cắt.
Mập Mạp hôm nay cố ý chọn bộ quần áo được Tưởng Minh mua cho: một chiếc áo thun cổ chữ V màu xám bụi, thêm chiếc quần kaki giản dị, cả người ngay lập tức hoạt bát hơn hẳn. Với tay lấy 200 đồng, Mập Mạp ra cửa.
Do dự mất một hồi, Mập Mạp quyết định đến một salon làm tóc chuyên nghiệp. Vừa bước vào cửa đã thấy hai cô bé ăn mặc thời trang chạy nhanh ra tiếp đón, làm cho Mập Mạp nhà ta một trận thụ sủng nhược kinh.
“Anh đẹp trai, muốn làm tóc kiểu nào nha? Anh muốn nhuộm hay muốn uốn tóc?”
“A… không, không… cắt ngắn là được rồi…”
Mập Mạp bị đưa đi gội đầu. Lần đầu tiên có người gọi hắn là “anh đẹp trai”, mặt Mập Mạp xoẹt một phát đỏ hồng như gấc. Lớn đến như vậy nhưng chưa một ai khen hắn dễ nhìn chứ đừng nói là đẹp trai, Mập Mạp bỗng cảm thấy lâng lâng…
“Kì thật tóc của cậu rất đẹp, nếu cắt bình thường sẽ không đẹp, nếu có thể thì nhuộm highlight một chút, loại màu tối ấy, chừng nào ra nắng mới thấy. Làn da cậu trắng như vậy, người cũng cao, diện mạo càng không tệ, uốn một tí cho có nếp rồi bôi thêm ít gel, đảm bảo là hoàn mỹ.” Thợ cắt tóc triển khai công phu miệng ngọt hơn đường lôi kéo khách hàng tiêu thêm trắng trợn.
“A… Thật à?”
“Đương nhiên! Cậu xem tóc cậu tốt thế này, tiếc là chưa được tạo hình a! Uốn vài lọn tóc cho nó bồng bềnh hơn là tuyệt xứng với gương mặt của cậu đó.” Thợ cắt tóc tiếp tục tung hứng cho Mập Mạp bay thẳng lên trời.
“À… Vậy thì uốn vậy…”
Sau hơn ba tiếng đồng hồ, lúc Mập Mạp sắp gục mặt xuống mà ngủ, thợ cắt tóc tuyên bố: cách mạng thắng lợi!
Nhìn hình ảnh chính mình trong gương, Mập Mạp sửng sốt. Thì ra hắn cũng có thể tuấn tú đến như vậy! Thật sự! Ít nhất bây giờ, hắn trông soái hơn bất kì thợ làm tóc nào ở trong tiệm.
Đến lúc tính tiền, Mập Mạp trợn tròn mắt: cả nhuộm với uốn tổng cộng hơn 250 đồng… Nhưng lúc ra ngoài hắn chỉ mang có 200 đồng thôi a! Làm sao bây giờ? Lúc này làm sao gọi người tới cứu được?
“Đây là lần đầu quý khách đại giá quang lâm bổn tiệm, nếu quý khách đăng kí làm thể VIP bây giờ có thể được chiết khấu 75 đồng…”
Mập Mạp tìm 10 đồng đăng kí nhận thẻ VIP, sau đó trả số tiền trên hoá đơn… cuối cùng cũng đủ. Cầm trong tay mấy xu lẻ được thối lại, Mập Mạp xót xa, hắn từ bao giờ đã nhiễm cái thói xa hoa thế này?
Nhìn đồng hồ, đã sắp đến sáu giờ, không thèm ăn cơm chiều, Mập Mạp lên hệ thống giao thông công cộng trong thành phố đến thẳng sân bay.
Ngồi ở phòng chờ trong sân bay, Mập Mạp cứ thấp thỏm bất an. Lát nữa gặp lại Tưởng Minh, hắn nên nói cái gì đây? Trực tiếp nói rằng ta thích ngươi, ta yêu ngươi sao?
Nhưng vạn nhất, y không thích mình thì phải làm sao? …… Dù y không thích cũng phải cho y biết tình cảm của bản thân! Hạ quyết tâm xong, Mập Mạp siết chặt hai tay, tự động viên mình phải cố lên.
Thời gian lo lắng không yên trôi qua từng giây một, đến gần tám giờ tối, Mập Mạp nhịn không được đứng lên, lòng vòng trong đại sảnh. Khi nghe đến tiếng máy bay rít gào đáp xuống, tim Mập Mạp nhảy tót lên cổ họng.
Nhân viên hàng không thông báo trên loa chuyến bay từ Paris đã hạ cánh, Mập Mạp bỗng có xúc động muốn chạy trối chết. Thế nhưng hắn không thể chạy trốn, nếu bỏ lỡ lần này hắn không biết mình có còn dũng khí để thổ lộ với Tưởng Minh nữa hay không.
Từng đoàn người lần lượt ẩn hiện trước mắt, nhưng cái thân ảnh hắn thuỷ chung chờ đợi không thấy xuất hiện.
“Mập Mạp?” Tiêu Kỳ và An Tạp vừa xuống máy bay, đang buồn bực vì phải chờ lấy cả một đống hành lý cồng kềnh, nhìn thấy một bóng người khá quen mắt, chạy đến gần mới phát hiện ra là Mập Mạp.
Trời ạ! Mới có hai tháng không gặp, Mập Mạp làm sao mà đẹp trai được đến mức như thế? Thật sự là rất không có thiên lý, chẳng trách tên Tưởng Minh kia lại bị mê đến chết đi sống lại…
Nghe có người gọi tên mình, Mập Mạp vui vẻ chạy tới, đáng tiếc lại không thấy bóng hình hắn vẫn đang trông mong.
“Tưởng Minh đâu? Y không trở về cùng các ngươi à?”
“Không… Y sang Mỹ thăm cha mẹ rồi mà. Ngươi là đến đón y à?”
“A… Ân.” Nét thất vọng trên mặt Mập Mạp quả là khiến cho người ta muốn hung hăng khi dễ một chút.
An Tạp nghĩ thế, cũng làm thế…
“Mập Mạp a, Tưởng Minh có nói, nếu sống bên đó mà thấy tốt có lẽ y sẽ không trở lại…”
“Cái gì?” Mập Mạp hoảng sợ nhìn An Tạp, trong nháy mắt thấy được cả bầu trời đang sụp xuống. Tưởng Minh sẽ không trở lại… Tưởng Minh sẽ không về… Tưởng Minh sẽ ở nước Mỹ…
Hắn đã sớm biết, cả đời này sẽ không chạm được vào hạnh phúc… Mập Mạp cười khổ, nước mắt bất tri bất giác lăn dài trên má.
Tiêu Kỳ nhịn không được vừa định mở miệng nói cho Mập Mạp, An Tạp đã vội vàng ngăn lại. Nhìn nhìn An Tạp đang bày ra cái nháy nháy khoé mắt trên gương mặt hồ ly, Tiêu Kỳ biết hắn lại muốn diễn trò.
“Mập Mạp? Ngươi làm sao vậy? Ta chỉ nói có lẽ thôi mà, biết đâu ở bên đó không thoải mái y sẽ quay về thì sao? Ngươi đừng có như vậy a, Mập Mạp! Mập Mạp? Mập Mạp…”
Nằm trên giường bệnh, sắc mặt Mập Mạp trắng bệch. Vốn mấy ngày nay chưa từng ngon giấc, cũng không chú ý chế độ dinh dưỡng, hơn nữa hôm nay vui quá hoá buồn… một đả kích không nhỏ như thế đương nhiên khiến Mập Mạp hôn mê bất tỉnh.
An Tạp rất biết tự trách, nhận lỗi đã hù doạ Mập Mạp hơi quá, nhưng y cũng trăm lần không ngờ được Mập Mạp sẽ làm ra phản ứng lớn đến thế. Không cần nói cũng biết, Mập Mạp chắc chắn là yêu Tưởng Minh, ngay cả chính hắn cũng không biết tình yêu ấy sâu đậm đến nhường nào.