Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 25




Cúp điện thoại, mặc lung tung một bộ quần áo, Tưởng Minh cầm điện thoại vọt nhanh ra ngoài.

Mập Mạp mới tắm xong, trên vai còn vắt ngang cái khăn mặt, thấy Tưởng Minh hớt hải chạy ra ngoài thì sửng sốt, cũng mở cửa đuổi theo.

“Uy, từ từ, hơn nửa đêm rồi ngươi chạy đi đâu?” Tưởng Minh chờ thang máy thì thấy Mập Mạp chạy ra với hai cánh tay trần, tâm một trận hoảng sợ.

“Nhanh, chạy về nhà! Ngươi muốn bị đông chết à?”

“A?” Quả nhiên là lúc nãy lo chạy nên không cảm thấy lạnh, bây giờ được nhắc mới thấy cả thân mình đang run lên.

“Ta có chút việc, đêm nay sẽ không về, ngươi về nhà ngủ trước đi.” Nhìn thang máy đã lên, Tưởng Minh vội bước vào ấn nút đi xuống.

Mập Mạp sửng sốt: không về? Được rồi, đêm nay là Giao thừa, hắn lại đón năm mới một mình vậy.

Trở lại phòng khách nhàm chán chuyển kênh, tất cả các đài truyền hình đều có chung một tiết mục là tiệc mừng năm mới, ca múa biểu diễn ác tục (dung tục đến chán ghét), ngay cả Mập Mạp là một người không hiểu nghệ thuật cũng thấy phản cảm: cả một đống váy dài váy ngắn màu sắc sặc sỡ, lên sân khấu mà như thằng hề.

“Phụt!” Tắt TV, ngồi trên sô pha mà lòng cứ nao nao. Tắt đèn về phòng ngủ.

.

.

.

Tưởng Minh đã đến dưới lầu, mở cửa xe nhanh chóng hướng nhà Mục Kiền mà chạy. Mở điện thoại: “…… Thuê bao quý khách vừa gọi…” Cúp máy, Tưởng Minh hổn hển đập vô lăng: “Mẹ nó! Mục Kiền, ngươi tốt nhất là không nên gặp chuyện gì. Nếu mà có, ông tuyệt không tha cho ngươi!”

Đến nhà Mục Kiền thì thấy Tề Thiên đang ngồi trên sô pha, ánh mắt hồng hồng, vừa nhìn là biết đã khóc một trận.

“Tiểu Minh, ngươi đến rồi… Làm sao bây giờ? Ta gọi… nhưng là không đến được hắn… Ta sợ…” Tề Thiên có chút nghẹn ngào.

Nếu không thấy một người mấy giờ thì cũng chỉ là chuyện bình thường, có lẽ là có việc bận đột xuất, có lẽ là di động hết pin, dù sao thì cũng có rất nhiều khả năng. Nhưng mà, cái này chỉ đúng với hầu hết những người khác… Đối với Mục Kiền cũ kĩ đến chi li tỉ mỉ, là chuyện tuyệt đối không thể phát sinh!

Cho dù có việc gấp thì hắn cũng sẽ báo cho người nhà một tiếng, cho dù di động hết pin cũng sẽ tìm một trạm điện thoại công cộng mà gọi về. Vậy mà, hôm nay là đêm Giao thừa, lại còn vô duyên vô cớ mất tích, Tề Thiên mà không lo lắng thì y chính là một tên ngốc.

“Ngươi đừng sốt ruột, trước tiên nói một chút về tình huống trước khi hắn ra ngoài đi.”

“Lúc đó là khoảng 9 giờ tối, có một cuộc điện thoại gọi tới, hắn ra ban công nghe nên ta cũng không rõ nội dung là gì. Thời điểm hắn đi ra sắc mặt rất khó coi, sủi cảo đã luộc xong hết cũng không kịp ăn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Trước khi đi còn dặn ta khoảng nửa tiếng nữa hắn sẽ về, nếu ta đói thì cứ ăn trước, không cần chờ hắn. Nhưng là một tiếng sau hắn vẫn chưa về, ta sốt ruột nên gọi điện thoại cho hắn. Lần thứ nhất thì không thấy có người nghe, lần thứ hai thì trực tiếp tắt điện thoại luôn… Ta lúc đầu còn tưởng di động hắn hết pin, nhưng rõ ràng sáng nay hắn mới sạc, không lý nào lại hết nhanh như vậy a… Ta rất sợ, lại gọi cho hắn mấy lần nữa, nhưng lần nào cũng là tắt máy. Sau đó ta báo với cảnh sát, nhưng bọn họ lại nói là mất tích hơn 30 giờ mới có thể lập án… Cho nên, cho nên ta gọi cho ngươi.”

Nghe xong câu chuyện của Tề Thiên, Tưởng Minh trầm sắc mặt. Có lẽ, lần này Mục Kiền thật sự gặp phải nguy hiểm…

“Uy! An Tạp, hạn cho ngươi 5 phút, lập tức có mặt ở biệt viện Mục gia. Nhanh chóng, ngay lập tức đó.”

“Uy… Uy!” Kháo! An Tạp tức mình quăng cái điện thoại đi thật xa, làm nó rơi xuống bỏ mình không toàn thây. Mẹ nó, toàn thứ loạn thất bát tao khỉ gió gì, năm mới mà còn không được yên tĩnh. Chần chờ cả buổi, rốt cuộc gỡ cái sim điện thoại của mình ra đặt bên cạnh di động của Tiêu Kỳ. Xem ra là đại sự, An Tạp mở đèn, nhanh nhẹn thay quần áo.

“Uy, ngươi đi đâu?” Tiêu Kỳ bị ngọn đèn làm cho tỉnh.

“Bảo bối ngoan, ngươi cứ tiếp tục ngủ đi, ta có công chuyện phải ra ngoài một lát.” An Tạp đến trước giường, hôn nhẹ lên trán Tiêu Kỳ một cái, sau đó đỡ cái thắt lưng còn đang đau nhức mà lao ra ngoài.

Tiêu Kỳ liếc mắt lên cái đồng hồ báo thức mới chỉ một giờ sáng. An Tạp, ngươi có ngon thì cứ trở về thử xem!!!

An Tạp lao đến nhà Mục Kiền thì thấy trên sô pha có hai người đang cuống cuồng bấm điện thoại.

“Tưởng Minh, ngày đầu năm, đêm hôm khuya khoắt, ngươi mà không cho ta một cái lý do hảo hảo thì coi chừng ta tẩn chết ngươi!” An Tạp hầu như gằn từng chữ mà nói.

“Mục Kiền… mất tích.” Thanh âm Tưởng Minh có chút khàn khàn, ánh mắt cũng đỏ bừng, thoạt nhìn đặc biệt câu nhân.

“Sao lại thế này?” An Tạp cởi áo khoác, ngồi xuống, châm một điếu thuốc. Xem ra, không phải chuyện nhỏ.

Tề Thiên lại đem toàn bộ sự tình một lần nữa nói cho An Tạp, hắn đứng lên cân nhắc: “Ngươi là nói lần thứ nhất không nghe máy, lần thứ hai thì tắt máy luôn?”

“Ân.” Cà hai cùng đồng loạt gật đầu.

“… Tít… Tít… Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

“Vô dụng, ta đã gọi không dưới trăm lần rồi.”

“Suỵt! Đừng nói.”

“Sorry, you have… Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Rè…rè…rè… Uy?”

“Minh nhân bất thuyết ám thoại (người quang minh không chơi tiếng lóng), nói đi, điều kiện là gì?” Hai tên bên cạnh tròn mắt há hốc mồm, đang muốn hỏi một chút thì An Tạp đã phất tay áo ý bảo chớ có lên tiếng. Cả hai sửng sốt, vội vàng ngồi yên.

“Ha ha ha, tiểu tử, có đầu óc! Có điều ta còn chưa nghĩ ta điều kiện, đợi nghĩ ra ta sẽ gọi cho ngươi.”

“Điều kiện chưa có thì để ta xác nhận người vô sự đã.”

“Ha ha ha, về điểm này thì ngươi yên tâm. Giám đốc Mục là khách quý của chúng ta, làm sao lại có thể đối xử tệ bạc được? Dẫn hắn tới.” Tiếp theo là một loạt thanh âm ồn ào, nhưng chỉ trong chốc lát, một giọng nói trầm trầm tiến vào lỗ tai An Tạp.

“Là Tiểu Thiên sao?”

“Hắc hắc, xin lỗi để ngươi thất vọng, nhưng ta là An Tạp.”

“… Cám ơn ngươi.”

“Không việc gì, làm bằng hữu thì đừng nói mấy tiếng dư thừa này đó.”

“Ha hả, ta không sao, phiền ngươi giúp đỡ chiếu cố Tiểu Thiên.”

“Chiếu cố a? Chiếu cố như thế nào? Thân thể hay là tinh thần?”

“……”

“Ha ha ha, nói giỡn với ngươi thôi. Bất quá, ngươi thật sự là không có việc gì?”

Hai người đang ngồi trên sô pha mắt trừng to đến muốn lọt tròng, có ai thời khắc này còn tâm tư đi nói giỡn?!?

“Uy? Tiểu tử thông minh, người đã được xác nhận, vậy chúng ta tạm biệt, hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, An Tạp thở dài, cái này không đơn giản a không đơn giản.

“Thế nào rồi? Thế nào? Kiền… hắn có việc gì hay không?”

“… Tạm thời chưa có việc gì, nhưng về sau thì khó mà nói.”

Vừa nghe không có việc gì, Tề Thiên và Tưởng Minh cùng nhẹ lòng, nhưng nghe đến vế thứ hai, tâm lại một trận lo lắng.

“Vậy làm sao bây giờ? Cầu ngươi mau nghĩ cách cứu hắn a!” Thanh âm Tề Thiên đã mang theo vài tiếng nức nở.

“Đừng có gấp, ta với An Tạp chắc chắn sẽ đem người cứu về cho ngươi.”

“Ân, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi. Mục Kiền có nhờ ta chiếu cố đến ngươi, ngươi mà gầy đi, trở về hắn còn không bằm thịt ta ra.”

“Ân… Được rồi, ta sẽ không để các ngươi thêm phiền.” Tề Thiên cho mỗi người một ly nước ấm rồi trở về phòng. Thế nhưng, y làm sao có thể buông tâm mà nghỉ ngơi đâu? Mỗi lần nhắm mắt đều thấy Mục Kiền cả người toàn máu, nếu không thì chính là một khối thi thể lạnh lẽo. Tề Thiên nghĩ chính mình chắc cũng mau hỏng mất, ngồi ngơ ngác trên giường, trên tay cầm tấm ảnh hai người chụp chung mà vuốt ve. Nhanh nhanh quay trở về, phải lập tức quay lại a, người yêu của ta! Ta nhớ ngươi, ta cần ngươi…