Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 15




Tưởng Minh về lại văn phòng, vì hành vi ngu ngốc không suy nghĩ hồi nãy của mình phỉ nhổ không thôi: cư nhiên chạy đi xin lỗi… Lôi điện thoại ra tính gọi cho Mục Kiền, lại đột nhiên nhớ đến cái tin nhắn của An Tạp, thế là Tưởng Minh thở phì phì mở ra. Chính mình đang ôm cái cột điện nào đó, gào khóc?!? Ta kháo! Ngươi chụp rõ ràng như vậy làm chi? Nước mắt nước mũi đều thấy rành mạch… Tưởng Minh đấm ngực dậm chân, này một đời anh danh con mẹ nó bị huỷ hết rồi a!

.

.

.

Mập Mạp gầy! Mập Mạp gầy! Mập Mạp thật sự gầy!!! Đương nhiên nếu Mập Mạp giảm được bốn năm cân thì chẳng có gì phải kích động như vậy, nhưng là hắn giảm được 35 cân a! Tưởng tượng một chút, 35 cân này nếu đổi thành thịt heo là được bao nhiêu thịt…

Nguyên buổi chiều, toàn bộ nhân viên trong câu lạc bộ đều chúc mừng hắn vì cái tin tức đáng mừng này. Mập Mạp đến nơi này một tháng, cũng đã quen mặt hầu hết mọi người, đương nhiên các nhân viên cũng hiểu rõ con người Mập Mạp. Đây là nơi những kẻ lắm tiền nhiều của thường hay lui tới, nhìn riết những kẻ kiêu ngạo tự đại, tự nhiên sẽ thấy Mập Mạp rất tốt: thật thà, chất phác, hiền lành, nói chuyện cũng được, cho nên mọi người đối xử rất được với hắn.

Tưởng Minh từ bên ngoài trở về liền cảm giác được không khí có điểm bất thường, giống như trên mặt mọi người đều đeo lên nụ cười tràn đầy niềm tin lạc quan hướng về cuộc sống phía trước? Kêu Tiểu Triệu đến hỏi mới biết, nguyên lai là Mập Mạp giảm cân được. Cái này quả đúng là tin tức làm người ta cao hứng, thế là vội vã gọi Mập Mạp lại hỏi chuyện.

“Gầy được bao nhiêu cân?” Kì thật vừa rồi y đã hỏi Tiểu Triệu, chẳng qua là muốn nghe chính miệng Mập Mạp nói ra.

“35 cân.” Mập Mạp trả lời một hơi dõng dạc, cười nhìn không thấy ánh mắt.

“Ân, không sai, xem ra vẫn có hi vọng.” Lời nói Tưởng Minh giống như cấp thêm sức mạnh cho Mập Mạp, cả người sôi trào nhiệt huyết.

Bởi vì vừa tập vận động xong, cả người Mập Mạp toàn mồ hôi, chảy thành dòng xuống cổ. Tưởng Minh vội rút ra khăn tay muốn lau mồ hôi dùm hắn.

Mập Mạp thẹn thùng mặt đỏ bừng y như trái cà chua, lắp ba lắp bắp: “Không… không cần… Ta tự lau… là được…”

Tưởng Minh đưa khăn tay cho Mập Mạp, cười hắc hắc: “Mập Mạp hảo hảo mà giảm béo, đừng làm ta thất vọng nga!”

Ném cho Mập Mạp một ánh mắt ý vị thâm trường, Tưởng Minh rời đi.

Mập Mạp ngây ngốc đứng tại chỗ, cái khăn Tưởng Minh đưa còn nắm trong tay, ngây người… Vừa rồi Tưởng Minh… cười thật là đẹp mắt, so với … trên TV còn đẹp hơn… =.=

Mập Mạp gầy đối với Triệu Trác và Dương Vũ Thanh cũng là một cái khích lệ không nhỏ. Nói thật, khi lần đầu nói chuyện với Tưởng Minh hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó là hoài nghi, một người béo như vậy có thể gầy được sao? Không nghĩ đến, quả thật là gầy được, giảm đến 35 cân lận đó a! Một người nặng trên 400 cân, bây giờ đã giảm được 35 cân, tức là chỉ còn 395 cân.

.

Mục Kiền ngồi trên cái ghế dựa của Tưởng Minh nhàn nhã uống cà phê. Mỗi lần có lịch tập thể hình chưa bao giờ thấy hắn sai hẹn.

“Minh, chuyện ngươi với Trương Khải Khải chia tay… đã đến tai bá mẫu rồi. Tính tình của bà chắc ngươi cũng rõ.”

“Phốc~” Một ngụm cà phê mới uống chưa xuống họng đã bị phun ra.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm sao có thể nói cho bà biết? Thiên a!” Tưởng Minh khóc không ra nước mắt. Mẹ y, người phụ nữ điên cuồng kia… trước khi biết tình trạng của y thì điên cuồng giới thiệu bạn gái cho y, sau khi biết tình trạng của y lại điên cuồng giới thiệu bạn trai cho y =.= Nào có người mẹ nào lại như vậy?

“Ta cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì làm, 25 tuổi còn để mẹ phải lo lắng!” Trong lời nói của Mục Kiền nghe rất rõ hàm ý vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

“Ta phải nhanh chóng tìm một người bạn trai, dập tắt hết mọi hi vọng của bọn họ!”

“Ta khuyên ngươi nên nhanh tay nhanh chân lên, nghe nói buổi chiều bọn họ bay về rồi đấy.”

Người này sao cái gì cũng là nghe nói a! Tưởng Minh hận không thể một quyền đập chết hắn, nếu không phải hắn đến mật báo thì chính là đang bày trò vui sau lưng.

“Làm sao bây giờ? Xong rồi, xong rồi… thế nào cũng kêu ta nói chuyện tương thân, chọn bạn trai gì gì đó, anh danh một đời của ta a…”

Mục Kiền cười cười uống một ngụm cà phê. “Có tinh thần, nên duy trì a.”

“AAA! Trời muốn ta chết!” Buzz… buzz buzz… buzz buzz???

“Uy, ai a?”

“A? Cục cưng bảo bối, đoán xem ta là ai?”

“……” Mục Kiền trấn định nhìn Tưởng Minh, cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến.

Cúp điện thoại, sắc mặt Tưởng Minh so với khóc còn khó coi hơn. “Bà nói… bà đang ở ngoài cửa… Tin tình báo của ngươi không chính xác…”

Kì thật mẹ Tưởng Minh cũng không khủng bố như vậy, chẳng qua chỉ là hơi quá yêu con một chút, hơi quá mong con mình hạnh phúc một chút, hơi… Nhưng là mấy thứ này không phải thứ khiến Tưởng đại thiếu của chúng ta đau đầu, đó là mẹ y a, đánh là không được, mắng cũng không thể, nói chuyện cũng phải xem sắc mặt cha y…

.

Tâm không cam tình không nguyện tiếp đón mẹ vào cửa, vừa thấy Mục Kiền cũng ở đấy, bác gái đã chạy qua cho hắn một cái ôm vũ bão. Bác trai khụ một tiếng, sắc mặt không tốt, Mục Kiền sờ sờ mũi gượng cười, chỉ có Tưởng Minh là hí hửng khi thấy người gặp hoạ.

Bố trí ổn thoả cho cha mẹ xong xuôi, chuyện băn khoăn lập tức vào đề. Bác trai ngồi trước bàn làm việc, bác gái đứng một bên, Tưởng Minh cúi đầu đứng ở góc tường…

“Tiểu Minh, ngươi cũng đã trưởng thành, mặc kệ ngươi trước kia như thế nào, không quản ngươi thích nam hay thích nữ. Nhưng mà ngươi thật sự chỉ thích nam, không thích nữ?”

“Con thật sự chỉ thích nam nhân!” Tưởng Minh bất đắc dĩ trả lời.

Bác trai một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vậy ngươi cũng phải tìm một người mà ổn định đi chứ, ba ngày lại thay mấy người, mẹ ngươi lo lắng a!” Bác gái ở bên cạnh vội gật gật đầu, bộ dáng đau xót như sắp chết làm Tưởng Minh trong lòng lạnh run từng chập.

“Lúc này, ta với mẹ ngươi quyết định không thể để ngươi hồ nháo mãi được, cho dù là nam nhân cũng phải tìm cho ngươi một người đáng tin cậy. Trước không quan trọng hắn xấu hay đẹp, nhưng phải có khả năng trang trải cuộc sống. Một người như vậy ngươi tìm được không, hay để ba mẹ giúp ngươi tìm?”

“Không cần… Kì thật, con đã có… Thật sự, người đó không chỉ đặc biệt kiên định, ôn nhu khả ái, hơn nữa còn xinh đẹp phóng khoáng…” Tưởng Minh nói những lời này khiến hai vị phụ mẫu tâm hoa nộ phóng (như mở cờ trong bụng).

“Khuyết điểm duy nhất… chính là rất mập…”

“Mập hả? Mập thì có làm sao? Người thành thật chất phác thời nay biết đi đâu mà tìm, ngày mai đưa hắn đến cho ba mẹ xem một cái. Nhất định phải đưa hắn đến cho ba mẹ xem đấy!”

Đương nhiên, cái kia… bác gái không hề biết rằng “rất mập” ở đây không có nghĩa là… rất mập.