Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 14




Nhắc đến Tạ Cường, Tưởng Minh chỉ hận không thể ngũ mã phanh thây hắn cho hả giận. Tạ Cường có thể nói là bạn thuở nhỏ của y, chỉ là không phải bạn bình thường, mà chính là oan gia từ nhỏ. Từ hồi bé tí Tạ Cường đã luôn tranh giành với y: nhà trẻ là giành ăn, tiểu học là giành cục gôm của y, trung học là giành bóng rổ, cao trung thì giành bạn trai… =.=

Hai nhà có thể nói là mấy đời thân nhau, giống như nhà y với nhà Mục Kiền vậy, cho nên hướng cha mẹ mà cáo trạng tiểu hài tử đó không phải là chuyện sáng suốt gì. Đánh không lại người ta, mắng người, lại càng không có tinh hoa như người ta… cho nên Tưởng Minh sống tròn mười bảy năm dưới ách áp bức của hắn. Cho đến trận hoả hoạn lớn năm đó, Tạ Cường ác ma rốt cuộc thăng thiên, nhưng y trăm triệu lần không nghĩ đến khả năng hắn trở lại, lại còn thay đổi cả vẻ ngoài… Việc này thật quỷ dị mà!

“Ngươi không phải đã chết rồi sao, chạy đến đây làm gì?”

“Thiên đường vào không được, địa phủ lại không lưu, không có biện pháp a!” Hai người ngồi trong văn phòng của Tưởng Minh, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ngươi tìm ta là có ý gì?” Tưởng Minh nhìn nhìn mặt Tạ Cường, nhìn như thế nào cũng thấy không được tự nhiên. Tuy rằng khuôn mặt mới nhìn vẫn có chút tương đồng, nhưng tỉ mỉ mà nhìn vẫn là hai người khác nhau, thế nhưng thanh âm lại vẫn như trước, thật… doạ người a!

“Kì thật… ta đến tìm ngươi… là muốn một lời xin lỗi ngươi…”

“Ta kháo! Ngươi lại làm chuyện gì có lỗi với ta!” Cảm thấy câu nói của mình nghe như oán phụ, Tưởng Minh vội vàng sửa miệng: “Ngươi lại làm cái chuyện thương thiên hại lý, người người oán hận gì hả?”

Tạ Cường ngượng ngùng cười cười…

Không tốt! Cái ý cười này… còn khủng bố Tưởng Minh hơn so với phóng hoả đốt nhà, vội vàng nhảy ra đằng sau, cả người nổi tầng tầng da gà.

“Trương Khải Khải… là bạn trai ngươi đi?”

“… Ngươi con mẹ nó! Ta biết ngay là ngươi không có ý tốt mà!” Tưởng Minh một sải chân ba mét lao vụt qua bên người Tạ Cường, huy quyền cho hắn một đấm. Tạ Cường còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã ăn một đấm đến váng đầu.

“Ta kháo!” Tạ Cường bị đánh, nóng nảy túm lấy Tưởng Minh quăng ra ngoài.

“Ngươi con mẹ nó nghe ta nói cho xong được không? Cái tính nóng nảy này của ngươi bao giờ mới sửa hả?” Xoa xoa bên mặt bị Tưởng Minh đấm cho sưng vù lên, Tạ Cường chỉ hận không thể một đòn đánh chết y!

Tưởng Minh đứng lên, sắc mặt bình tĩnh, ngồi xuống: “Ngươi nói!” Điệu bộ kia như thể chỉ chờ Tạ Cường nói sai một chữ, y sẽ xông lên đánh người tới chết.

Tạ Cường bỗng thấy sau lưng từng trận gió lạnh…

“Ách… Kìa thật, ta vốn không biết Trương Khải Khải nguyên lai lại là bạn trai ngươi…”

“……”

“Cho nên, ta liền câu dẫn hắn… Sau đó đã nghĩ cùng hắn một chỗ… Sau đó thì dây dưa… rồi… hắn… sau đó…” Nhìn Tưởng Minh mặt càng ngày càng thối, vô thức cấm thanh.

“Tiếp tục!” Tưởng Minh đem răng mình nghiến đến kẽo kẹt, áp chế cái ý tưởng chạy qua một ngụm cắn chết người trước mặt.

“Sau lại… Trương Khải Khải đối với ta cũng có tình cảm… Sau đó bị ngươi phát hiện… rồi thì… chia tay ta, nhưng ta vẫn cố dây dưa… Rốt cuộc ngươi chia tay… Ngày hôm đó hắn khóc cả đêm… ta ép hỏi mãi hắn mới nói… rồi mới biết được… bạn trai của hắn lại là… là ngươi.” Nói xong, Tạ Cường một bộ lợn chết không sợ nước sôi, ngả người lên ghế sô pha.

“Ai~” Tưởng Minh thở dài.

“Làm… làm sao vậy?”

“Ngươi thật sự thương hắn sao?”

“Đương nhiên!”

“… Thôi, con cháu tự có con cháu phúc…”

“=.=”

Bộ dáng Tạ Cường như dẫm phải cứt chó làm cho Tưởng Minh buồn cười. Tuy rằng hắn lại một lần nữa giành bạn trai của y, nhưng bất quá là do mình buông tay trước, không tính là giành. Nhưng cái ổ tai hoạ này cư nhiên chưa chết! Mà thôi, chưa chết cũng không sao…

“Đúng rồi! Mập Mạp!” Tưởng Minh vội cầm chìa khoá xe chạy ra ngoài. Tạ Cường không hiểu có chuyện gì cũng xông ra theo.

Ngoài cửa, Mập Mạp, Triệu Trác, Dương Vũ Thanh ba người đang đứng nói chuyện phiếm. Xác thực mà nói thì Triệu Trác và Dương Vũ Thanh đang tranh luận, còn Mập Mạp ở bên cạnh nghe, lâu lâu lại ngây ngô cười vài tiếng.

Tưởng Minh nghi hoặc tiêu sái bước qua. Vừa thấy Tưởng Minh tiến lại, hai người kia sắc mặt biến đổi, ngậm miệng không nói.

Mập Mạp vừa thấy Tưởng Minh bước đến đã vội vàng chào hỏi: “Ông chủ Tưởng, ta chạy được một nửa, chưa chạy hết…”

“Ân, ngày mai bổ sung.” Tưởng Minh không được tự nhiên, ở lại không tiện mà ly khai cũng kì.

“Tưởng Minh, bọn họ là ai?” Tạ Cường lé mắt nhìn Mập Mạp. Thiên a! Này chắc phải mấy trăm kí… rất khủng bố a!

“Đây là Mập Mạp, đây là huấn luyện viên giảm béo của hắn, và chuyên gia dinh dưỡng. Tạ Cường… bằng hữu của ta.” Ba người gật đầu xã giao, nói vài câu chào hỏi khách sáo. Sau, Tạ Cường lôi kéo Tưởng Minh rời đi.

“Mập Mạp kia phải 400 cân đi?”

“Ân.” Trong lòng Tưởng Minh có chút khó chịu. Nhìn quần áo trên người Mập Mạp ướt sũng mồ hôi, tưởng như chỉ cần vắt nhẹ là có thể ra một đồng nước, Tưởng Minh suy nghĩ: chắc cũng nên sửa cái tính nóng nảy của mình thôi. Hễ tức giận trong lòng sẽ giận cá chém thớt, hại tên Mập Mạp đơn thuần kia hứng bão…

“Làm sao vậy?” Tạ Cường nhìn ra sắc mặt y không tốt.

“Hảo hảo mà chiếu cố Khải Khải. Là ta buông tay trước nên ngươi không cần hướng ta xin lỗi.”

“Ta kháo! Ngươi không nói sớm? Làm hại ta tốn bao công sức hối hận vô ích!” Mở cửa xe nổ máy. Từ trong chiếc Chevrolet Volt mới tinh đắc ý hếch mũi.

“Tạ Cường! Ngươi con mẹ nó dừng ngay xe lại! Ta hôm nay không giết ngươi…”

Tạ Cường nghi hoặc nhìn qua kính chiếu hậu thấy được thân hình Tưởng Minh đang ra sức đuổi theo, thần tình dữ tợn… Rùng mình, vội vàng nhấn chân ga vọt đi.

.

.

.

Tưởng Minh trở lại văn phòng đa năng của mình, tức giận cực độ! Hảo tiểu tử, ngày đó ở trên xe hôn đến khí thế ngất trời là ngươi mà, thảo nào ta nhìn quen mắt thế! Lại nghĩ đến Mập Mạp, nói như thế nào cũng là mình không đúng, không nên nóng tính quát mắng hắn như vậy.

“Cái kia… Thật xin lỗi!”

“Phốc… Khụ khụ khụ… Khụ khụ… Ông chủ Tưởng… Khụ khụ khụ… làm sao vậy… khụ khụ khụ khụ khụ…” Triệu Trác vừa giúp Mập Mạp vỗ lưng, vừa trừng mắt nhìn Tưởng Minh. Người ta đang ăn cơm mà nói cái lời kinh khủng gì vậy?

“Cái kia… Mập Mạp… buổi sáng phát hoả với ngươi là ta không đúng, sau này… không vậy nữa…” Những lời này lại càng kinh khủng, sát thương mạnh đến độ Triệu Trác và Dương Vũ Thanh đang ăn cũng phải sặc.

“Ngươi… Các ngươi… Quá đáng! Lão tử ta đã phải nhún nhường xin lỗi, các ngươi lại còn phun cơm!!! Đây là cái loại phản ứng gì a?” Tưởng Minh giống như mèo xù lông, giương nanh múa vuốt, miệng phun ***.

Ba người ta nhìn ngươi, ngươi xem ta, rồi lại đồng lòng đưa mắt nhìn Tưởng Minh.

Tưởng Minh bị cả ba người nhìn tiếp tục xù lông, đẩy ghế quay đầu bỏ chạy.

“Y… vừa rồi là xin lỗi?” Triệu Trác gắp một miếng tỏi vào chén Mập Mạp.

“Hình… hình như là vậy.” Dương Vũ Thanh gắp thêm một miếng gừng thả vào chén Mập Mạp.

“Ôi chao!” Mập Mạp vô lực thở dài, cầm chén lên ăn.

Cả ba người sau cơn kinh ngạc đầy kích động vẫn chưa hồi phục tinh thần…

——————————

Trong chương này và cả mấy chương sau này nữa, cái dơn vị đo khối lượng trong truyện hơi bị rối. Thế này cho đơn giản nhé: 1kg = 2 cân (cách quy đổi theo tác giả =.=” Ta không cần biết google nó nói gì đâu a)

Trong chương 4 tác giả đã nêu Mập Mạp nặng 225 kí = 450 cân, cho nên editor sẽ tuân theo thánh chỉ của tác giả, nghiễm nhiên coi cách quy đổi theo tác giả. Mà tác giả sẽ khoái xài cân hơn là kg, cho nên thỉnh độc giả muốn tưởng tượng theo đơn vị VN thì cứ chia cho 2, xong heng.