Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 11




Khi Mập Mạp tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại nhập viện?

Tiểu Triệu ở một bên thấy Mập Mạp đã tỉnh, vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Minh.

“…Ta, làm sao vậy?” Mập Mạp đối với chuyện mình tự nhiên nhập viện rất phiền muộn.

“Ngươi đang ở trong phòng xông hơi thì tự nhiên té xỉu, mấy người vệ sĩ phải mất sức chín trâu hai hổ mới khiêng được ngươi ra. May là bác sĩ nói ngươi không bị gì nghiêm trọng, chỉ là do nhiệt độ quá nóng khiến ngươi hít thở không thông, nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì nữa.”

Mập Mạp cái hiểu cái không gật đầu, hắn không nhớ rõ té xỉu như thế nào, chỉ mang máng nhớ lại lúc xông hơi rất nóng, càng ngày càng nóng, hắn khó chịu chết đi được, cuối cùng thì chẳng nhớ rõ gì nữa.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh của Mập Mạp được đẩy ra. “Mập Mạp chết tiệt! Ngươi là muốn tìm chết a?” Mập Mạp sửng sốt: ông đại thần này vừa vào đã thấy tà phong (gió xấu) a!

“Sao…Làm sao vậy?” Mập Mạp cố gắng tự thu nhỏ mình… có vẻ không thành công… từ bỏ vậy…

“Làm sao vậy? Ngươi còn mặt mũi mà hỏi ta? Lúc trước khi ngươi xỉu có thấy khó chịu hay không?”

“Ân… Có một chút…”

“Khó chịu sao không nói với ta? Ngươi muốn tự sát? Hay là muốn ta đeo cái tội danh mưu sát trên lưng?” Tưởng Minh đương nhiên có chút vô lý khi gây sự như vậy, nhưng khi thấy Mập Mạp té xỉu y thật sự rất hoảng sợ a… Lớn như vậy nhưng đó là lần đầu có người xỉu trước mặt của y, Mập Mạp khi ấy giống như đã chết rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, lay thế nào cũng không động đậy… Cái loại cảm giác lúc ấy khiến y hoảng sợ!

“Xin…Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.” Mập Mạp bị sự dồn dập của Tưởng Minh doạ sợ.

“Hừ! Lần sau có gì khó chịu phải cho ta biết, đừng có mà chưa xuất sư (tốt nghiệp – ý nói đã giảm béo xong) được đã chết.” Nhìn gương mặt tái nhợt của Mập Mạp, Tưởng Minh cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.

“Nga,” Tưởng Minh lại dặn dò Tiểu Triệu vài câu liền rời đi.

“Cái kia… Ông chủ Tưởng… thật sự…sinh khí sao?” Mập Mạp run run hỏi.

“Ách… Cũng tương đối… Không cần để ý, y chính là cái loại nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, là người rất tốt, ngươi không cần sợ hãi như vậy.” Tiểu Triệu vừa gọt táo vừa tủm tỉm cười. Mập Mạp thật là đáng yêu a, tuy rằng hơi béo… ừm… là rất béo, nhưng người lại đơn thuần, trêu rất thích.

“Đây!” Tiểu Triệu đem quả táo đã gọt vỏ sạch sẽ cho Mập Mạp.

“A… Cám ơn.” Mập Mạp thụ sủng nhược kinh mà nhận quả táo, tỉ mỉ thưởng thức hương vị của nó: rất ngọt a! Đây là lần đầu tiên sau trận đả kích ấy, Mập Mạp cảm thấy được cuộc sống thật ra cũng rất đẹp!

.

.

.

“Buzz, buzz, buzz…” Tưởng Minh bắt điện thoại: “Khải Khải, có chuyện gì?”

“Không phải ngươi nói hôm nay sẽ đến sao? Ta chuẩn bị hết mọi thứ rồi đấy, mấy giờ ngươi đến?”

“Nga, thực xin lỗi, ta quên. Đợi một chút, ta lập tức đến ngay.” Cúp điện thoại, gãi gãi đầu, thật là… bị chuyện của Mập Mạp làm cho lú lẫn luôn rồi, cư nhiên quên mất cái hẹn với Trương Khải Khải. Thả cuốn sách hướng dẫn giảm béo và nguyên tắc dinh dưỡng cho Mập Mạp xuống, Tưởng Minh thay quần áo rời đi.

“Tiểu Minh, gần đây ngươi làm gì?” Tưởng Minh ngồi trên sô pha xem TV, nhìn về hướng thân ảnh bận rộn của Trương Khải Khải trong bếp, trong lòng rất mâu thuẫn, phân không rõ là cao hứng hay là khổ sở. Loại cảm giác này… rất khó chịu!

“Chẳng làm gì cả.” Tưởng Minh giấu diếm chuyện của Mập Mạp, chẳng có lý do gì phải nói cho hắn biết cả.

“Nga, lại đây rửa tay ăn cơm đi!” Trương Khải Khải cởi tạp dề. Hắn mặc một chiếc áo len cổ trễ khêu gợi màu đen, lộ ra cái cổ và xương quai xanh gợi cảm.

Ngồi trên bàn cơm, hai người vẫn duy trì không khí trầm mặc, cái không khí này làm người ta có cảm giác hít thở không thông.

“Ăn ngon không?” Trương Khải Khải gắp một miếng cá chép chua ngọt cho vào chén Tưởng Minh.

“Ân.” Tưởng Minh dừng lại, đẩy miếng cá qua một bên tiếp tục ăn cơm. Không khí lại tiếp tục trầm mặc…

Ăn xong, Tưởng Minh đứng trên ban công nhìn màn đêm từ từ bao phủ cả thành phố: xe cộ như con thoi, ánh đèn neon hoang phí, đoàn người mệt mỏi tan tầm… Đột nhiên Trương Khải Khải từ phía sau ôm chầm lấy Tưởng Minh.

“Minh, chúng ta làm sao vậy? Ta cảm giác ngươi… Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa tha thứ cho ta sao?”

“… Ta… không có. Ta cũng không biết tại sao lại như vậy.” Tưởng Minh phiền toái thoát khỏi đôi tay của hắn, trở lại sô pha tiếp tục xem TV.

Trương Khải Khải cũng theo qua, ngồi xuống cạnh y, ôm lấy y.

“Minh… Chúng ta đã lâu rồi không làm… Ta muốn…”

Tưởng Minh quay lại ôm lấy hắn, nhẹ ngàng hàm trụ đôi môi kia, vươn đầu lưỡi khẽ liếm. Trương Khải Khải cũng nhiệt tình đáp lại…

“Không được… Khải Khải, ta có việc đi trước, thật xin lỗi…” Tưởng Minh kích động đầy hắn ra, cầm lấy áo khoác trốn ra bên ngoài. Không biết vì sao, nhưng Tưởng Minh bi ai hiểu được: Mình với hắn là không có khả năng… Bởi vì chính mình đối với hắn đã không còn dục vọng và ham muốn!

Trương Khải Khải vẫn ngồi trên sô pha nhìn theo bóng người hốt hoảng mà chạy ra, chậm rãi nhắm mắt lại. Quả nhiên là không còn tình cảm nữa sao? Hai hàng thanh lệ chảy ra, tự làm tự chịu đi!

Tưởng Minh đứng dưới lầu nhả ra mấy vòng khói thuốc, buồn bực mở cửa xe, lấy điện thoại di động ra bấm.

“Uy! Mục Kiền, anh rảnh không? Ra ngoài uống rượu đi!”

“Không rảnh!” Mục Kiền khàn giọng rống giận.

“Anh ăn phải thuốc nổ à?”

“Tưởng Minh, không muốn chết thì cúp điện thoại ngay! Bây giờ là 10 giờ đêm!!!” Trong điện thoại ẩn ẩn truyền ra tiếng rên rỉ, Tưởng Minh sửng sốt, vội vã cúp điện thoại. Hắc, trách không được vợ chồng người ta lên cơm tức lớn như vậy, hắc hắc, là đang thể hiện cuộc sống sinh hoạt vợ chồng a…

“Uy, Tiểu Tạp, rảnh không theo ta đi uống rượu a.”

“Ô? Tưởng đại thiếu làm sao thế? Tiểu tình nhân của ngươi đâu? Không phải là lại bị đá rồi đó chứ?”

“Cút! Ta là đang nghiêm túc, tâm tình ta thật sự không được tốt, mau theo ta đi uống rượu.”

“Ha ha, nghe ngươi cầu xin ta đương nhiên phải gắng gượng mà đi thôi. Đến Staly đi, Tiêu Kỳ đã ở đó rồi.”

“Tới liền.”

Lái xe chạy vội đến Staly đã thấy không ít người đang ở đó, cả quen biết lẫn không quen biết biết, hầu như đều đang lưu luyến bịn rịn trong đám cây cỏ, còn có vài nam hài diện mạo thanh tú ở bên cạnh cùng uống rượu.

“Hoan nghênh Tưởng đại thiếu.” Tất cả mọi người ồn ào vỗ tay, Tưởng Minh xấu hổ ngồi vào cạnh Tiểu Tạp.

“Làm sao biểu hiện rõ ràng vậy? Tâm tình không tốt à? Đến cùng ca ca nói chuyện nào!” An Tạp ôm cổ Tưởng Minh, đùa giỡn mà nói.

“Đừng có bỉ ổi như vậy, ghê chết được!” Tưởng Minh đẩy An Tạp ra, gọi một ly Vodka.

“Uống rượu mạnh như vậy với cơ thể không tốt đâu.” Tiêu Kỳ nói phục vụ đổi Vodka thành bia.

Tưởng Minh cầm lấy ly bia, uống một hơi cạn sạch. Lại gọi thêm ly thứ hai, cũng giải quyết gọn gàng như ly thứ nhất. Mọi người sửng sốt… Tưởng đại thiếu hình như có tâm sự.

“Hôm nay cũng muộn rồi, mọi người tan đi, rảnh rỗi lại đến chơi, đêm nay ta có khách.” Nếu ông chủ đã hạ lệnh đuổi khách, đương nhiên sẽ chẳng có ai da mặt dày ở lại, tất cả đều tự giác dẫn theo nam hài ra ngoài.

Tưởng Minh lại cầm một ly rượu lên định uống, Tiêu Kỳ nhanh tay đoạt trước, “Có chuyện gì vậy Minh? Ở đây không còn người ngoài, có tâm sự gì cứ trút ra đi.”

Nhìn nhìn Tiêu Kỳ, Tưởng Minh thở dài ngả người vào sô pha. Kỳ thật y cũng không muốn chảy nước mắt thế này…

An Tạp giật nhẹ Tiêu Kỳ, lắc đầu.

“Được rồi, Minh Minh, tối nay chúng ta không say không về. Tiêu lão bản, rượu tốt nhất đấy nhé, nếu không ca ca uống say rồi nổi điên lên trang trí lại cái quán của ngươi thì khổ a…”

Tiêu Kỳ thở dài, gọi mấy người phục vụ lấy ra mấy bình rượu trân quý của quán. Đêm nay ca ca lại xuất huyết nhiều a! (xuất huyết = lỗ vốn)