Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 464: Ném vào ngục tối!




" Hừ!! Tiểu bối vô tri... Ngươi giám hạch sách ta sao? Ngay cả cha ngươi cũng chưa giám trước mặt ta nói như vậy! Ngươi còn chưa phải là chủ nhân chân chính của Trần Bộ,chỉ là một tên thiếu chủ mà thôi, chúa đã không xem Cổ Bộ gia chủ ta thành cái dạng gì rồi,ngươi muốn giết hắn hỏi qua ý kiến của ta chưa, huống hồ gì bên cạnh ta còn có Thái Thượng trưởng lão của Dược Môn đây, ngươi cho rằng thiên hạ này là của Trần Bộ các ngươi rồi sao!"

Ám Vệ dưới danh nghĩa Cổ Thạch Thiên kia,giọng bất mãn pha lẫn miệt thị nói ra, mà điêu này đến tai của Trần Thế Hào liền là như kim châm đâm vào màng nhĩ,bởi vì một kẻ tự cao tự đại như hắn hận nhất là kẻ đứng trên đầu của mình mà chỉ trỏ, mặc dù người đó là cha hắn, huống hồ gì những lời Cổ Thạch Thiên nói không sai, tuy hắn ôm được đại thụ che trời là Long Thiên Minh, lại nuốt Băng Bộ bỏ vào trong túi, nhưng mà vẫn chưa là gì nếu so với Cổ Bộ và Dược Môn kia, hắn trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn mặt tươi cười!

" Thế Hào không giám! Cổ Tiền Bối dạy chí phải,Thế Hào xin tâm lĩnh"

" Hừ " Ám Vệ kia hừ lạnh một tiếng ra vẻ bất mãn,nhưng trong lòng cười lạnh " Kẻ có thể vui cười với người mắng mình, không phải thằng ngu cũng là kẻ tiểu nhân hèn hạ đê tiện, những kẻ như thế này đều âm mưu thâm độc một bụng xảo trá, thảo nào thiếu gia bắt bọn hắn đả thương người trước rồi mới đem người đến đây, bằng không thì thiếu gia người còn phải chịu nhiều nỗi đau hơn nữa "

Mà đến đây đám Ám Vệ nhìn một màn thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách của Trần Thế Hào lòng âm thầm cười lạnh!

" Một kẻ xảo trá chỉ muốn mượn gió bẻ măng không có cái gì bản lĩnh ngoài những thủ đoạn bẩn thỉu,giỏi khi mạnh hiếp yếu thấy uy quyền liền co rúm thế này, cũng xứng làm đối thủ thậm chí truy sát một phương kiêu hùng,kẻ sẵn sàng lao vào hiểm cảnh như thiếu gia nhà chúng ta sao, cười chêt ta "

Ám Vệ xung quanh cùng không ít huyễn linh tộc nữ nhân thấy màn này cũng không tự chủ được có chung phần suy nghĩ giống nhau, mà nếu Trần Thế Hào mà biết lời mình vừa mới nói, khiến cho mấy ngàn người ở đây âm thầm nhổ nước bọt dủ khiến hắn chết chìm trong đó,thì hắn sẽ phải tức giận mà thổ ra ba lít máu chết ngay đương trường, nhưng mà cũng may là Trần Thế Hào không biết bằng không hắn sẽ không giám ung dung xem như không có chuyện gì mà nói ra những lời tiếp theo!

" Không biết Cổ Tiền Bối cùng với Thái Thượng trưởng lão,ta chỉ muốn biết vì sao hai vị muốn bảo vệ mạng sống của tên này có thể cho một lời giải thích sao"

Trần Thế Hào vừa nói ra lời này,bỗng từ xa bay tới trước mặt hắn một vật,Trần Thế Hào đưa tay chụp lấy, sau đó nhìn về phía người mà ném cho hắn vật kia mà nói!

" Thái Thượng Trưởng Lão.... Đây là "

Thái Thượng trưởng lão vẻ mặt kiêu ngạo!

" Thứ này... Đổi lấy một sợi bản nguyên hỏa diễm của cái vật bên trong kia,cùng với 3 thành tài sản các ngươi tim thấy được ở trong bí cảnh này liền làm sao"

Nói xong hắn một chỉ điểm ra, đem thứ trong tay Trần Thế Hào là cái bình ngọc,một chỉ này điểm tới nắp bình liền mở ra một luồng hung bạo chi khí từ nắp bình truyền ra, từ bên trong lơ lửng xuất hiện năm đầu long hình tiểu dạng ngao ngao kêu gào trước mặt hắn, mà ngay khi nắp bình này vừa mở ra, thì cả đoàn người ngựa mấy ngàn người ngựa ngã người đổ tình cảnh vô cùng thê thảm, mà ngựa có con đã sùi bọt mép ngất xỉu qua 3/4!

Mà có người nhìn vào mấy đầu tiểu long dường như vô hình kia ở giữa thân nó lại là một giọt máu phát ra uy áp vô cùng mạnh mẽ như vậy, cũng không phải thì thầm!

" Đây là trong truyền thuyết chân long huyết dịch sao "

Có người lại nói!

" Ta nghe nói võ giả chỉ cần sử dụng một giọt tinh huyết kia phối hợp vào công pháp luyện thể liền thân thể đó sẽ có sức chịu đựng không kém gì đầu chân long thần thú"

Lại một đệ tử dược môn do ám vệ đóng giả thành lại nói!

" Lấy thứ này đi luyện dược chắc chắn sẽ là hảo đan dược, chí ít cũng phải là linh đan đi "

Một đệ tử của ngự thú môn lại nói!

" Nếu ta có thứ này ta sẽ dùng cống hiến cho tông môn, ngự thú môn ta có một đầu giao long đã được trưởng lão trong môn bồi dưỡng hơn mấy trăm năm, tiếc là huyết mạch quá thưa thớt không thể thuế biến thành long chân chính, chỉ là một đầu nửa rồng nửa rắn mà thôi, nếu có được thứ này ta giám chắc đâu giao long kia sẽ hóa thành hình rồng, thậm chí là Chân Long trong truyền thuyết "

Ám Vệ đóng giả Vũ Văn Hóa nói!

" Bảo vật vạn kim khó cầu a.... Không biết nên nói sao với vận khí khí vận của Trần thiếu chủ đây,ta cũng muốn thử thời vận biết đâu sau này có một đầu chân long làm tọa kỵ làm sao lúc đó thuận thiên giáo ta...... Mà thôi tuy Vũ Văn Hóa ta không cam lòng,nhưng ta vẫn chúc mừng Trần huynh thu được một bút làm ăn tốt a"

Tuy những người này nói khá là nhỏ, nhưng mà ở đây có ai là người bình thường kia chứ, dù là một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy huống hồ là thì thầm to nhỏ với nhau kia chứ, mà những lời kia cũng rơi vào tai Trần Thế Hào nội tâm hắn co rụt lại, không phải sợ hãi mà là vui mừng đến qua bất ngờ thứ hỏi một tên ăn xin lâu năm, nay lượm được thỏi vàng to như cái lu, thử xem hắn có nội tâm treo cao hay không, mà lúc này thanh âm nghị luận càng lúc càng nhiều hắn vội nhanh chóng đóng lại nắp bình đang muốn thu vào trong giới chỉ, thì vù một tiếng chiếc bình ngọc kia một lần nữa trở lại tay thái thượng trưởng lão!

Trần Thế Hào đang muốn mở miệng, thì ở thái thượng trưởng lão Cổ Thạch Thiên đã chen ngang nói trước!

" Trần Bộ thiếu chủ không khỏi qua vội vã đi, chẳng lẽ ngươi muốn một mình nuốt hết năm giọt long huyết này ngươi chẳng lẽ không sợ chết nghẹn đi "

Trần Thế Hào nghe Cổ Thạch Thiên nói thế, trong lòng liền một bụng lửa giận,miếng thịt mỡ vào miệng lại bị người cướp đi, đã như thế còn nhận sự trào phúng của kẻ khác nói như thế, một kẻ vẫn đạo mạo chính nhân quân tử như hắn làm sao có thể nhịn kia chứ!

" Không biết Cổ tiền bối nói như thế này là có ý gì, ta tôn kính ngươi là trưởng bối ăn có thể ăn bậy nhưng nói cũng không thể nói bậy được,

lòng ta sáng như gương nhật nguyệt chứng giám, ta làm sao có thể làm những chuyện như Cổ Tiền bối nói đươc"

" Hừ!!! Hy vọng ngươi làm được như lời ngươi nói " Cổ Thạch Thiên hừ lạnh nói ra!

" Đó là điều tất nhiên rồi " Trần Thế Hào trong lòng nhỏ máu nói ra, sau đó lại nhìn Thái Thượng trưởng lão dược môn nói!

" Cổ tiền bối đã nói như vậy, không biết thái thượng trưởng lão có ý gì khác, tiểu bối vô tri không hiểu được ý của hai vị cho lắm"

Thái thượng trưởng lão mỉm cười vuốt râu làm ra bộ dạng tiên phong đạo cốt nói!

" Tuổi trẻ dễ dạy a! Tốt.. Ngươi đã nói như thế vậy thì ta cũng nói thẳng " Nói tới đây thái thượng trưởng lão lại ngừng sau đó nhìn xung quanh đám người các thế lực cùng dong binh đoàn rồi nói!

" Ta có nên thu lại những lời mình vừa nói không " Giọng cực kỳ bất mãn của Dược môn thái thượng trưởng lão làm Trần Thế Hào tỉnh ngộ, lại nhìn xung quanh toàn là dong binh đoàn chỉ có hai người Cổ thạch thiên là trên ngựa, cũng chưa bước vào doanh địa này mà hắn lại không đủ ý tứ địa chủ a, hắn ho khan hai tiếng sau đó làm ra thủ thế mời nói!

" Cổ Gia chủ với thái thượng trưởng lão, cùng các vị đồng đạo,nơi này không phải chỗ để bàn chuyện,các vị đến liền là khách mời các vị tiến vào để ta tỏ lòng địa chủ "

" Ngươi nên nói điều này sớm hơn! "

Thái Thượng trưởng lão Dược Môn khóe miệng kéo lên nói ra lời này, sau đó đảo khách làm chủ trực đi vào đại trướng, trực tiếp ném Trần Thế Hào sang một bên không để vào mắt,mà Trần Thế Hào trong bụng một cỗ lửa giận, lại một bên Băng La ôm cánh tay hắn ánh mắt cầu xin nhìn hắn, hắn hít sâu một hơi lại nhìn A - Long toàn thân máu me nằm trên đất, lửa giận không chỗ phát tiết lại bốc lên!

" Người đâu... Đem tên súc sinh này ném vào ngục tối,chờ hắn tỉnh phế tu vi của hắn,đánh gãy hai chân của hắn,nhớ đừng để hắn chết,ta cần hắn sống! "

Nói xong hắn quay người rời đi, lại treo lên trên mặt nụ cười giả tạo đáng ghê tởm, mà một bên A - Long bị hai đệ tử Trần Gia kéo trên mặt đất về phía ngục tối!

Kết Chương