Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 334: Tiếp chiến!




- Lúc này Ưng Bằng bay trên bầu trời có chút im lặng rồi.... Nó không phải la Tiểu Bạch, cũng không biết lời Tiểu Bạch nói là thật hay giả nữa, nó lúc nãy đã là toàn lực đối chiến gần như muốn bỏ ra vốn gốc muốn dồn Tiểu Bạch vào chỗ chết... Mà đáp lại nó là máu me tung toé chảy ra khắp người Tiểu Bạch... Đây là hạ mã uy đối với Thiên Tài của Ưng Bằng Yêu Tộc hắn sao....mặc dù đối diện là Thần Thú nhưng mà, đây cũng thật sự là quá vũ nhục Ưng Bằng Yêu Tộc, lúc này nó mở miệng ra nói!

“ Ngươi nguy hiểm hay đang cố tỏ ra nguy hiểm vậy.... Trong mắt ta ngươi mãi mãi là phế vật ”

- Tiểu Bạch lúc này thanh âm đã không còn bị gió làm cho mờ ảo nữa, nó vỗ 6 cánh bay lên ngang hàng với Ưng Bắng nói!

“ Ta nghĩ là cả hai đó...không phải ngươi nghĩ lúc nãy là ngươi công kích thắng ta rồi đó chứ.... Ta chỉ muốn mượn sát ý của ngươi... Ép bản thân xuất ra tiềm lực mà thôi.... Hoá ra cũng chỉ có thế, biết thế ta ở nhà trêu chọc Phong Đại Tẩu, để nàng truy sát có khi sát khí còn nhiều hơn ngươi nhiều đó ”

- Tiểu Bạch nói lên những lời này sắc bén như dao,điều này khiên Ưng Bằng trong mắt loé lên hàn quang không thể che giấu, còn các nữ vệ thấy Tiểu Bạch nói như thế,Phong Đại Tẩu là ai,các nàng đều biết Tiểu Bạch nói ai,ngoài trừ Phong Thải Vận thì có thể là ai đây... nhớ tới một hình ảnh, Phong Thải Vận cầm kiếm truy sát Tiểu Bạch hôm nào.... Làm các nàng có chút im lặng, không biết mục đích, chỉ cho rằng Phong Thải Vận xấu tính, bị A - Long trêu chọc chiếm tiện nghi, giận chủ đánh chó...hoá ra là hai chủ tớ nhà này, muốn mượn Phong Thải Vận sức mạnh để rèn luyện bản thân a.,lúc các nàng có chút đồng tình với Phong Thải Vận, nàng kia gặp được chủ tớ nhà này, không biết là may mắn hay là xui xẻo nhất đời của nàng đây!

“ Ngươi đang mơ tưởng đó sao ”

- Ưng Bằng mở miệng châm chọc trào phúng.... Nhưng Tiểu Bạch không nói gì, chỉ thấy thân ảnh như ngọn núi của các Tiểu Bạch chợt mờ đi,lúc này Tiểu Bạch bóng trắng tạo nên vô số bóng mờ mà đánh tới Ưng Bằng, hai con mắt Ưng chợt co rút, nó nhanh chóng vỗ mạnh đôi cánh rộng của mình, nó một lần nữa lại khinh thường Tiểu Bạch, hai chân móng vuốt Ưng Trảo màu vàng, vô cùng sắc bén mà mãnh liệt đánh tới, tàn ảnh của Tiểu Bạch...

- Tiểu Bạch ánh mắt loé lên tia hàn quang lanh lẽo,nó trong mắt của đàn ma thú kia, và ngay cả đám người Thanh Lăng, Long Phàm cũng chỉ nghĩ tới việc Tiểu Bạch bị đánh bay,một người từ dưới công lên,một kẻ từ trên với móng vuốt màu vàng sắc bén đánh tới Tiểu Bạch, mọi người như nhìn thấy cảnh Tiểu Bạch bị đánh văng xuống đất, người tràn ngập máu vàng như lúc nãy, có những nữ vệ, tuy bị A - Long huấn luyện đào tạo khắc nghiệt,theo kiểu Lính Đặc Nhiệm kia, cũng không khỏi sợ hãi che mắt lại không giám nhìn, cảnh Tiểu Bạch bị thương, bởi vì trong mắt nữ vệ,Tiểu Bạch như là A - Long thứ hai,như là cái chủ nhân, cũng là người trong lòng họ, họ không muốn thấy cảnh Tiểu Bạch bị thương!

“ Cút....”

- Lúc này một thanh âm thanh thuý dễ nghe từ miệng của Tiểu Bạch, sau lưng lục dực của Tiểu Bạch lôi điện cùng với phong thuộc tính, gia cường đến cực hạn,trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, trong đó có sự kinh ngạc của Ưng Bằng, móng vuốt Tiểu Bạch sắc bén như dao cạo,tuy nó là sói,nhưng không có nghĩa là sói móng vuốt không bằng hổ báo, Tiểu Bạch mở ra miệng rộng, một hàm răng vô cùng trắng, và sắc nhọn, từng đầu răng nhọn đều ánh lên hàn quang lạnh người, Tiêu Bạch hét lên một tiếng!

“ Xoạc ”

- Lên một tiếng xe nát da thịt vang lên,mọi người lúc này thấy Tiểu Bạch mở miệng máu tràn ngập răng nhọn ánh lên những ánh hàn quang ghê người, mà chỉ có những vũ khí sắc bén nhất mới có thể phát ra mà thôi... Tiểu Bạch cắn xuống một bên cánh của Ưng Bằng, hai chân trước lợi trảo sắc bén, cào xuống từng đường trên lưng của Ưng Bằng, một tiếng xé rách van lên bên tai mọi người, Tiểu Bạch cắn xuống nhổ một bên cánh của Ưng Bằng ra khỏi cơ thể máu văng tung toé,mất đi một bên cánh mà Ưng Bằng từ trên không, với lực cao cực mạnh của Tiểu Bạch!

“ Rầm...!!! ”

- Một tiếng, Ưng Bằng bị Tiểu Bạch đánh rơi xuống đất, mà nó không biết mình bị đánh văng xuống đất, như thế nào, nó hai mắt mù mịt nhìn lên Tiểu Bạch trên không, như muốn tìm ra được đáp án về tốc độ của Tiểu Bạch và với cái tốc độ xuất hiện ngay bên người nó mà không hề ai biết, lúc này Tiểu Bạch mở miệng ngậm một bên cánh của nó ra, ném qua một bên khịt khịt đầy chán ghét nói!

“ Thật ghê tởm...máu của ngươi thật hèn mọn...không xứng làm bẩn miệng ta...cứ tưởng cắn một miếng sẽ rất ngon...nào ngờ chẳng thể nào ngon bằng đồ ăn Long Ca Ca nấu ”

- Mọi người có chút trầm mặc, mọi người biết Long Ca Ca trong lời Tiểu Bạch nói là ai,mà nó là Thú hay người vậy... sao mà kén chọn như thế!

“ Phong Tuyết Thần Thú có ngon thì cùng ta đối chiến một trận.... Không cần vũ nhục huyết mạch của ta...”

“ Hừ...!! ”

- Một tiếng Hừ lạnh từ miệng của Tiểu Bạch mà ra, mở ra Lôi Độn phối hợp với Phong Độn nhanh chóng đánh tới Ưng Bằng, lúc này Ưng Bằng nào còn sợ hãi mà là hưng phấn, quả nhiên là một đồ ngu cấp thấp thú vật!

“ Thiên Lý Ưng Trảo ”

- Lúc này hai chân con Ưng Bằng kia vô cùng hứng giữ mà, kim quang loé hai bàn chân của nó, nó biến mất hoàn toàn, để lại trên không trung xuất hiện hư ảo, của trăm cái.. ngàn cái...vạn cái ưng trảo đánh tới hướng tấn công của Tiểu Bạch,một trảo lại hợp lấy một trảo mà hoàn thành thực thể mà chồng chất, đánh về phía Tiểu Bạch, trong mắt Ưng Bằng hàn quang loé lên sát cơ khinh hoàng... Nó mở miệng chim kêu lên!

“ Phong Tuyết Thần Thú chết đi cho ta ”

“ Oanh...!!! ”

- Thân ảnh Tiểu Bạch bị xé làm nhiều mảnh, thấy thế Ưng Bằng vô cùng hưng phấn muốn hét to “ Ngươi chết... Thiên tài địa bảo của của ngươi chính là của ta ” nhưng nó chưa kịp vui mừng trong lòng, hai mắt ưng to như cái đèn ôtô co rút, nó thấy thân ảnh của Tiểu Bạch bị Ưng Trảo của nó xé nát,nhưng mà tại sao lại không thấy máu, chưa kịp phản ứng gì, nó nằm dưới hố hét thảm một tiếng, hai mắt của nó bị Tiểu Bạch dùng móng vuốt đứng phía ngửa chọc mù,cổ Ưng Bị một hàm răng sắc nhọn cắn chặt, nó muốn vẫy người vùng thoát...

- Nếu có thể liên lộn người lại,thiêu đốt Tinh Huyết trong giây lát có thể trở về thời kỳ đỉnh phong, có thể chém giết thôn phệ tiểu bạch bù trừ khuyết điểm, từ lúc Tiểu Bạch nhân lúc nó mất đề phòng yếu đuối không sức phản kháng dùng, móng vuốt sắc bén tấn công mắt của, Ưng Bằng kia nó chính thức nổi điên, thỏ cùng đường còn biết cắn người, huống gì là nó là một thiên tài Vạn Năm có một của Ưng Bằng bộ tộc, hắn kiêu ngạo hắn tuyệt đối không thể thua,nhất là thua trong tay của một con Thần Thú có Thần Huyết Cấp 3 mà thôi, nó không cam lòng gào lên

“ Đốt cho ta ”

- Một tiếng hét lớn, của Ưng Bằng vang lên, bên trong không có cách nào che giấu sự tức giận, không cam lòng, cừu hận, nó lúc này thiêu đốt tinh huyết sử dụng để khôi phục lại căn cơ,một lần nữa nhen nhóm lên ngọn lửa, nó gầm lên, bên cánh bị Tiểu Bạch xé đi, nay lại mọc ra cái khác, nó gầm thét bay lên lấy đà lao bổ xuống Tiểu Bạch!

“ Đây là ngươi ép ta...ngươi phải chết, thì ta mới rửa được mối nhục ngày hôm nay ”

- Ưng Trá̉o từ chân nó lao xuống tấn công tiểu bạch mục tiêu là đôi mắt của Tiểu Bạch, hòng móc đi đôi mắt, báo thù lúc này với Tiểu Bạch,nó miệng Ưng hét diên cuồng, mặc kệ một bên cánh bị xé ra, nó vùng vẫy đứng giậy chỉ còn một tiếng hét to... Không cam lòng truyền tới trước khi, cái hố sâu khổng lồ đó, một lần nữa bị băng tuyết bao phủ,cả hai đang mở ra Lĩnh Vực, nhưng Lĩnh Vực cả hai bên là Phong Tuyết gặp Phong Băng hai thứ hoà hợp, khiến hai bên không ai ăn được ai cả, chỉ có thể sử dụng chiêu thức thuần tuý nhất, nhưng công kích đơn giản nhất để liều mạng với nhau sống chết,bên ngoài cũng chỉ vang lên thanh âm của Tiểu Bạch cùng Ưng Bằng lao vào nhau chém giết, tiếng Ưng Kêu sói tru liên tục vang lên!
  • Tây Bắc Thành!
- Lúc này ở trong Tây Bắc Thanh,trên tường thành,Long Thiên cùng Ám Vệ chỉ thấy bóng người xa xa chớp động bọn họ biết nơi đó xảy ra một cuộc chiến, còn bọn họ nhìn xuống thành, nhìn thấy người không ngừng chạy đến một phía,nào là người gánh trên vai lương thực, người thì mang theo vô số tư sản gia đình và người thân chua bị chạy trốn,tràng cảnh vô cùng hỗn loạn, không cách nào có thể khống chế được, khắp nơi tràn ngập cướp bóc, tiếng la hét sợ hãi, lúc này một tên qua đường ất hỏi một tên qua đường giáp,bởi vì hắn ra khỏi nhà... Nên không biết nơi này xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng xôn xao nói ồn ào, kích thích hắn bước ra ngoài!

“ Huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy? ”

- Tên đó chạy đi, tới bắt lấy một người hỏi, một tên thần tình sợ hãi nói!

“ Ngươi không biết ư, nơi này sắp phát sinh thú triều rồi,vô số yêu thú như phát cuồng muốn một lần san bằng nơi này.... Nghe nói là Dược Cốc vì một món bảo vật của Yêu Vương / Ma Ảo Sâm Lâm mà trộm đi món đồ đó, khiến con yêu vương đó nổi điên mà đánh đến đây ”

“ Thú triều ư....ngươi không đùa ta đó chứ”

“ Không tin ngươi lên tường thành nhìn thử xem,xem lời ta nói có phải là thật hay không ”

- Tên kia nghe thấy thế liền chạy lên tường thành, Ám Vệ cùng binh sĩ thủ thành cũng không hề ngăn cản, mà để cho hắn lên ngó xa xa,hắn nhìn thấy một biển ma thú,đang nhìn chằm chằm vào nơi này, nhưng không biết vì sao ma thú nó còn chưa tấn công nữa mà thôi, hắn suy sụp ngồi dựa vào tường thành, ôm đầu run gion đầy tuyệt vọng!

“ Chết.... Chết.... Chết... Thật rồi.. Ta phải làm sao đây... Ta không muốn chết a”

- Lúc này một tên thủ thành quay qua an ủi!

“ Đừng sợ... Còn có chúng ta canh giữ thành cho các ngươi thời gian chạy trốn kia mà... ”

“ Chỉ dựa vào các ngươi... Làm sao cản trở được thú triều kia chứ... Mà chạy thì chạy đến đâu bây giờ... Chẳng lẽ trốn xuống đất ”

- Một đám người nhin qua Ám Vệ, trên thân bao bọc bởi Áo Giáp đen,tay cầm Chiến Mâu, vai đeo trường cung, hông deo bảo kiếm.. Trang bị vũ khí đến tận răng như vậy, đang như một pho tượng đứng đó thủ hộ, lúc này những tên kia nhìn Ám Vệ như cây trụ sắt, đứng đó thu hộ người nói!

“ Còn có Ám Vệ ở kia... Chúng ta không cần sợ hãi... Họ lần này tới đây 1vạn quân, cùng Tây Bắc Thành chúng ta cùng nhau, chống lại thú triều, chỉ cần họ không ngã xuống chúng ta sẽ vĩnh tồn”

- Tên kia nghe nói Ám Vệ,hắn nhớ ra là thứ gì đó không kìm được buột miệng nói!

“ Là cái đạo quân từ nô lệ mới thành lập cách đây không lâu, của tên ma đầu Hắc Ma đó sao, với đội quân nô lệ đó thì làm sao có thể.. ”

“ Kẹt...kẹt....xeng....”

- Từng tiếng kéo cung cùng tiếng rút đao vang ra, chĩa thẳng về tên vừa mở miệng ra nói không hay về, Hắc Ma... Bọn họ trước đây là nô lệ, bọn chúng tuy xấu hổ, nhưng bọn chúng không vì thế mà nổi nóng, từ bỏ nhiệm vụ của mình, nhưng giám nói xấu cấp trên trước mặt hắn, bọn chúng không để yên, lúc này hàng trăm đạo mũi tên đã duơng cung từ xa chĩa về phía tên kia, còn những Ám Vệ ở gần, rút đao đằng đằng sát khí, khoá chặt tên kia,chỉ cần hắn nói một tiếng liền đem tên kia chặt làm nhiều khúc, lúc này Long Thiên ở xa đi lại nói, với chất giọng cực kì không vui nói!

“ Thu lại những lời ngươi vừa nói về thiếu gia của chúng ta... Bằng không hậu quả ngươi tự lãnh”

- Tên kia khiếp sợ run lên, hắn đã biết mình trêu chọc phải cái gì rồi... Đang lúc hắn muốn mở miệng, thì thủ linh của thu vệ thành đứng ra làm hoà,cực kì biết đưa đẩy nói!

“ Ám Vê huynh đệ từ xa đến đây, giúp chúng ta thủ vệ toà thành này... Chúng ta hết sức cảm ơn.. Mong các vị cũng đừng tức giận.. Dù sao họ cũng chỉ là dân thường mà thôi.. Nên mất bình tĩnh nói những lời không hay.. Có gì không phải cho Lưu Mỗ một cái mặt mũi, bỏ qua cho tên này có được hay không ”

- Nghe thấy vậy, Long Thiên sắc mặt lạnh như băng có phần hoà hoãn,hắn chỉ gật đầu tỏ ra đồng ý cấp cho tên kia cái mặt mũi, không nói gì... Ngay sau đó vẫy tay hạ lệnh thu tên, tra đao vào vỏ,không cần Long Thiên ra lệnh, Ám Vệ ngay lập tức trở về vị trí canh phòng của mình, như chưa từng có gì xảy ra...!

- Nhưng mà Long Thiên không nói gì, cũng có nghĩa là Ám Vệ thực sự nổi nóng rồi... Nếu như quân binh khác, sẽ hừ lạnh, nói cao điệu, rồi phải nhận được mấy lời vuốt mông ngựa của thủ lĩnh thủ vệ thành, còn tên ăn nói không ra gì kia, không bị giết cũng bị trừng phạt nặng, thủ lĩnh thủ vệ thành không phải bảo vệ tên dân kia, mà là sợ Ám Vệ giận chó đánh mèo..đem quân rút đi thì hắn khóc không ra nước mắt a, không phải trong thành không có quân, nhưng toàn võ giả bình thường, cao lắm cũng là cái Võ Linh cấp bậc mà thôi, nhưng Ám Vệ này hoàn toàn khác, 1 Vạn quân đều là Linh Giả, yếu thì tầng ba mạnh thì tầng 5!

- Chỉ cần bọn họ ở đây,Tây Bắc thành mới có cơ hội trụ qua cơn thú triều này,đang khi lúc tên thủ lĩnh cấm vệ kia, trong lòng chuẩn bị không ít lời nói nhưng mà bị cái mặt lạnh của Long Thiên, làm cho hắn im bặt, hắn hiểu Long Thiên muốn nói gì từ sự im lặng kia rồi, ý rất rõ rằng!

“" Chỉ có lần này... Không có lần sau... ”

- Tên thủ thành kia, cũng là kẻ sống cả đời trong nghiệp binh gia, nên cũng biết phải trái,hắn biết Linh Giả là cỡ nào kinh khủng kia chứ... Mà ở đây tới 1 vạn quân, tức 10.000 người, được trang bị tới tận răng để giúp bọn họ thủ thành, phải biết Linh Giả chỉ cần cấp 4 thôi là đủ để bóp chết chục cái Vương Cấp võ giả đồng cấp a, mà bọn họ có thể như binh lính thường, không kiêu ngạo, không hống hách, thậm chí trong đây còn có thiếu niên mười mấy tuổi, cũng cực kì uy nghiêm làm nhiệm vụ của mình, không giống như đám tuổi trẻ tài tuấn tự cho mình là thiên tài, khi nam phách nữ,bình thường kiêu ngạo, xấc xược không xem ai ra gì.. Lúc nguy nan thì lại núp trong nhà mặc kệ người sống chết, mà những tên đó có là gì so với Ám Vệ ở đây kia chứ!

- Chỉ cần 1 tên Ám Vệ ở đây, cũng có thể bóp chết cả đám tự cho mình là thiên tài đó rồi...lúc nãy có người gọi họ la nô lệ, nếu là bình thường thì tên dân đen kia chết không thể nào chết hơn được nữa, thậm chí Thủ Vệ binh cũng phải liên luỵ cùng tội vì đã để những tên kia lên đây, ăn nói lung tung, Bọn họ lần này đã không tính toán,nhưng mà cũng sẽ không có lần sau..Long Thiên không nói tự uy mà đứng đó nhìn xa xa, thủ lĩnh họ lưu kia, thấy Ám Vệ được trang bị vũ khí tới tận răng kia, lại nhìn qua quân lính bên mình, chỉ mặc giáp mỏng,tay cầm một loài phàm binh bình thường, cao lắm cũng chỉ là Cương Binh mà thôi, lão không tự chủ được mà toát hết mồ hôi lạnh,

- Lão biết Ám Vệ đeo vũ khí như thế, không phải để làm kiểng, mà là bọn họ cực kì tinh thông sử dụng một lúc nhiều loại vũ khí, lúc này lão cũng thủ vệ thành âm thầm cùng nhau có nên một suy nghĩ, bọn họ nhìn Ám Vệ không phải biết ơn như lúc đầu, mà là kính nể tràn ngập kính nể với bậc thượng vị giả, có tên trong lòng thầm mắng, không biết tên ngu xuẩn nào muốn chết, tự nhiên nói Ám Vệ là được mua từ Nô Lệ trường kia chứ, mẹ có cái quân đoàn nô lệ nào mà lại hùng mạnh như thế kia chứ, nô lệ là Linh Giả nữa chứ, có ai bán sao?? Mà bán thì cũng giá phải cả 1 tòa thành này đã mua được chục tên chưa, mà ở đây là gần 1vạn a,về sau ai nói Ám Vệ là quân đội do Nô lệ hình thành lên, thì bọn hắn sẽ là cái đầu tiên liều mạng với bọn nào giám nói câu đó!

- Còn Long Thiên không phải là muốn tỏ ra huyền bí, hai thay hắn khoanh trước ngực, nhưng mà nào ai biết trong bàn tay của hắn có một cái thẻ ngọc truyền tin,hắn đang sử dụng tinh thần lực liên kết vào trong đó, để nghe một cuộc họp cực kì quan trọng trong thành chủ phủ,tại vì theo hắn được Long Tài đem tới tình báo điều tra rằng, thành chủ nơi này có liên hệ sâu xa với Phong Tuyết Ngân Thành, bây giờ vẫn còn đi lại...nên Long Tài đã âm thầm mua chuộc cho người đặt vào trong phòng nghị sư bí mật, ở trong thành chủ phủ / Tây Bắc Thành này một cái thẻ ngọc chuyên để nghe lén!

- Lúc này Long Thiên không bận quan tâm đến đám người thủ vệ thành,mà tiếp tục nghe cuộc bàn luận của đám nhân vật cấp cao của thành chủ phủ,lúc này càng nghe,khuôn mặt Long Thiên không khỏi nở ra một nụ cười lạnh lẽo trên môi, trong mắt Long Thiên hàn quang lập lờ, sát khí như hoá thành thực chất phát ra ngoài, khiến Ám Vệ xung quanh không khỏi nhíu mày, vì sao Long Thiên có bao giờ nổi lên sát khí như vậy đâu, mà là sát khí với ai kìa, còn một bên thủ vệ thành nhìn thấy huyết quang sát khí bao phủ lấy Long Thiên, cả đám không khó̉ nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm kinh hãi trong lòng nghĩ.. Không phải bọn họ đắc tội gì nhân vật như thế này kia chứ,bọn họ quay qua nhìn tên dân thường kia, chỉ hận không thể xé nát cái miệng tiện của tên kia mà thôi

Kết Chương