A - Long lặng lẽ đem thân xác của Tiểu Mai rời đi, hắn đang đêm lựa chọn cho nàng một nơi sơn thanh thủy tú,quanh năm tràn ngập hoa nở, như là chốn thần tiên, hắn làm cho nàng một cái mộ, trên bia có ghi tên tuổi của nàng, hắn đứng trước mộ phần, nhìn xung quanh hoa lá hắn thở dài, nhìn phương trời xa xa năm đó!
- Năm đó hắn là cái hài tử, đầu óc không được tinh nhanh cho lắm bởi vì lúc đó hắn bị đám luyện dược sư kia rút đi không ít linh hồn lực, hắn lợi dụng sơ hở, tẩu thoát được, hắn muốn thay đổi số phận, hắn muốn trước khi chết làm được cái gì đó, hắn muốn làm được những gì mà kiếp trước mình chưa làm được, hắn kiếp trước từ nhỏ bị cha huấn luyện như một người lính, hắn từ bé tới lúc đi học xong cấp 3 hắn không hề có một người bạn, học xong về nhà luyện tập, chơi đùa với vũ khí, luyện tập quyền cước đủ thể loại, để giúp hắn cải thiện thể chất yếu đuối của hắn!
- Hắn kiếp này muốn biết, tuổi trẻ cùng bạn bè chơi đùa là như thế nào, hắn gọi một cái nam hài mặt trắng, cứu hắn khi hắn bị khi dễ là lão đại, hắn tên là Bạch Chu, tên Bạch Chu kia thực lực Võ Đồ tầng 3 đủ để đánh gục tất cả người bình thường rồi, hắn chuyên đi thu tiền bao kê, chỉ để nuôi mấy đứa trẻ mồ côi, một ngày Bạch Chu tới trước mặt hắn, đòi thu phí bảo kê, vì đây là địa bàn của hắn,Hắn cùng tên nhóc Tiểu Long năm đó, đánh nhau thừa sống thiếu chết, một đứa là phế nhân, một đứa là Võ Đồ Cấp mà cái kia Bạch Chu lại lớn hơn tiểu long nhiều tuổi là A - Long hắn lúc nhỏ, cứ đánh hắn văng ra xa, hắn lại cùng Bạch Chu liều mạng, cuối cùng hắn bị đánh cho ngất xỉu, cuối cùng hắn được Bạch Chu kéo về nhà, và từ đó hắn là phó bang chủ!
- Hắn cùng Bạch Chu hắn chuyện nghĩ ra âm mưu quỷ kế âm người khác, với thủ đoạn và chiến thuật phối hợp tinh vi của hắn, Võ Sĩ Cấp, thậm chí là Võ Sư cũng phải dưới tay Bạch Chu và hắn nuốt hận qua, rồi một ngày ở đó xuất hiện thêm một thiếu nữ thua Bạch Chu hai tuổi là Tiểu mai, lúc đó cũng ốm đau bệnh tật như thế, hắn ban ngày đi làm nhiều công việc kiếm tiền, ban đêm đi bắt mạch kê thuốc, kiếm vài đồng tiền lẻ,cùng với những đứa trẻ mồ côi ở đó kiếm bữa đói bữa no!
- Hắn cùng hoà hợp với tất cả mọi người ở đó,hắn cứ nghĩ hắn sống yên ổn, an hoà với mọi người là dĩ hoà vi quý, mọi sự sẽ tốt hay sao, rồi một đêm nơi hắn cứu người bị tập kích, xông vào đó là đám người họ thạch kia, gặp ai liền chém giết người đó, nam thì giết, nữ bị cường bạo đến chết, con nít thì một đao biến thành nhiều khúc,bọn chúng chỉ điểm muốn bắt cái vô danh thần y kia, đám trẻ mồ côi vì muốn bảo vệ hắn, liền xông lên ngăn cản đám người, không quản sống chết, hắn thì bị trọng thương do đỡ một đao thay cho Bạch Chu là người dẫn đầu lũ trẻ kia đứng ra pha kháng, trước sự vây công, cùng dùng khiên thịt để ngăn cản lại, Bạch Chu nước mắt rưng tròng mà căp hắn bỏ trốn, để lại vô số đứa trẻ mồ côi,cùng với những thân tín của Lưu Tô tỷ, và những đứa trẻ từ bé bị bỏ rơi, ở lại ngăn cản một hai, nhưng người nhận ơn của A - Long lúc đó cũng ở đó, đứng ra ngăn cản, nhưng mà dù họ có cố gắng như thế nào thì cũng bị người xem như heo chó mà chém giết!
- Bạch Chu lúc đó theo lời hắn, đi tìm mẹ nuôi của hắn, ở tòa thành kế bên, nhà cửa lúc đó của mẹ nuôi chẳng có cái gì, ngoại trừ một cái dường gỗ, một cái bàn uống nước, và 4 vách nhà tranh, hắn bị thương quá nặng, còn Bạch Chu trong lúc chạy trốn không đem theo nhiều tiền, nhưng còn số tiền tiết kiệm ở trên người, chỉ đủ hai người trả phí đi nhờ xe ngựa, để tới được nhà mẹ của hắn mà thôi, khi gặp mẹ nuôi của hắn, từng một thời là cái thị nữ trong phượng gia, vì bảo vệ hắn nên mẹ nuôi bị đánh đuổi ra khỏi, phượng gia, và khi đó hắn mới biết Bạch Chu là một cái tiểu nữ nhi, lúc đó mẹ nuôi hắn có nói!
“ Bạch Chu là cái nữ hài tốt, con nên trân trọng nàng, sau này hãy dùng tình yêu chân thành nhất đem tới bù đắp cho nàng, nàng có tướng sinh con tốt,có tướng ích phu vuong gia, nên nhất định con phải cưới nàng làm vợ ”
- Thế là từ đó hắn luôn quấn lấy lão đại của mình, hắn muốn bắt nàng về làm cái lão bà,thế là ngày nào hắn cũng bị nàng giáo huấn rất thảm,thấy khuôn mặt nàng trắng trẻo,lại là nữ nhân, lại họ bạch tên chu, hắn liền gọi nàng là nhện trắng, bởi vì mỗi khi hắn muốn lén len dường của nàng, hay.....đều bi nàng giáo huấn rất thảm, mà nhện cái thường ăn thịt nhện đực khi xxxx xong, thế là từ đó hắn gọi nàng là nhện trắng, ý bảo nàng là một con nhện cái hung giữ!
- Rồi một thời gian sau, bệnh tình vết thương trên người của hắn khỏi dần,nhưng trớ chú trong tâm hắn lại phát tác, mẹ nuôi đi khắp nơi tìm người giúp đỡ, Bạch Chu khi đó nhà không còn một thứ gì, nàng phải làm cái nghề trước nay nàng đã chưa từng làm, là tiến vào một gia tộc lớn, ăn trộm ít thuốc, nhưng mà thần may mắn không mỉm cười với nàng, nàng bị bắt roi....Mọi chuyện bắt đầu khi hắn nghe được ồn ào, thấy nàng bị nhiều người đánh, hắn lao ra cứu nàng, liền bị người đánh đập không hề thương tiếc, người tưởng hắn chết, liền ném xác vào rừng cho sói ăn thịt, còn nàng được Triệu Hoài An mua lại, sau này nàng nói, hắn mới biết nàng năm đó,nàng cầu xin triệu hoài an đi thấy xác của hắn, nàng sử dụng bí thuật chia sẽ sinh mệnh của Bạch Gia nàng, sau đó giúp hắn có lãi một tia sinh cơ, nên lúc hắn gặp nàng ở Hông Trần lâu, nàng là đệ nhất ca cơ,nàng nhận ra hắn, hắn cũng nhận ra nàng, bởi vì hai người có một liên kết đặc biệt!
- Quay lại năm đó, hắn sau khi tỉnh lại hắn cũng tìm được mẹ nuôi của hắn, hắn chịu thống cổ trớ chú phệ tâm, mang trong người đau đớn đi tìm hiểu nơi ma bạch chu được đưa đi, hắn cũng tìm ra người mua nàng là nhà họ Triệu, là một cái đại lão bản của Triệu Thị ở vùng biên giới, chuyên tiếp và làm ăn với khách vãng lai, hắn muốn cứu nàng, hắn đuổi theo dấu chân của nàng, hắn một hôm tới một cái thành nọ, hắn tới một cái miếu đổ hoang,như có tiếng kêu gọi hắn rất thân cận tìm hắn, vẫy gọi hắn tới, khi hắn đi theo tiếng gọi, hắn thấy bên trong ngôi miếu lập một cái tế đàn bên trong đó chứa vô số vật kì lạ, hắn tiến lại gần, Hỗn Độn Thần Cách trong đầu hắn, một lần đầu tiên rung động, hỗn độn thần cách xuất ra ngoài, cắn nuốt toàn bộ tế đàn kia, rồi quay trở lại đầu hắn, hắn lúc đó đầu đau như muốn nổ tung ra, hắn hét thảm một tiếng rồi ngất đi!
- Khi hắn mở mắt ra, hắn vẫn ở trong ngôi miếu hoang kia, nhưng đập vào mắt của hắn, là một lão điểu nhân 6 cánh, cánh màu đen như mực, đầu lão mọc ma giác, lão ba mắt, mỗi một con mắt vô cùng tà ác, tràn ngập màu huyết đồng, trên mặt vô số ma văn, lúc đó hắn cố gắng lùi thân thể sợ hãi hét ra tiếng!
“ Đoạ Lạc Thiên Sứ ”
- Hắn lúc này từ trong đầu nhảy ra vô số thông tin, mà không biết từ đầu ma có, trong thông tin này như một bản báo cáo xuất hiện trong đầu hắn, nói người trước mặt là một cái Đoạ Lạc Thiên Sứ, nó có giải thích vì sao lại có cái tên như thế, Cổ Thần. Cổ Ma là một gốc mà ra, trời sinh thiên địa, thiên địa có âm dương,một nửa ban ngày một nửa ban đêm, một cái đại diện cho thần hồn của vạn vật, một cái đại diện cho phần xác của vạn vật, Ma Tộc là Bản Âm, Thần Tộc bản dương, mà tên trước mặt là một đạo bản Âm của một bản dương của Thần tộc a, cái này là bản ác, cái khác là bản thiện, đang khi lúc hắn nghĩ mình chết chắc rồi, hắn tiến lại tay xách cổ bóp chặt cổ cua hắn nói!
“ Ngươi có thể nhận ra lai lịch của ta, vậy ngươi có sợ ta giết ngươi không ”
“ Giết cứ giết nói nhiều lắm gì, ngươi là cái loại đái không qua nổi ngọn cỏ hay sao mà nói lắm thế ” Nói xong A - Long lúc đó lấy thanh dao găm hắn chuẩn bị để cướp bạch chu về,liền đâm vào mặt của tên ma tộc đó
“ Phanh”
- Một tiếng, con dao găm của hắn không những không đâm xuyên qua, hay có tí máu nào như hắn tưởng tượng, mà co dao của hắn bị cong vòng vòng, hắn toàn thân phát run,nhưng không sợ hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tên ma tộc kia, đang lúc hắn tưởng tượng tên kia xiết chặt tay,bóp nát cổ của hắn, tên ma tộc kia cực kì hứng thú nói
“ Tốt.... Tốt....tốt có bản lãnh, gặp nguy hiểm không sợ.... Tiểu tử ngươi tên là gì ”
A - Long lúc đó cười lạnh nói!
“ Người muốn viết tên lên bia mộ cho ta sao”
“ Cứ xem là như vậy đi ”
- Tên ma tộc kia ba mắt sáng lên nói thế,A - Long lúc này cực kì khó thở nói!
“ Khạc khặc, ta... Ta tên....tên là Hắc Ma ”
“ Hắc Ma sao, rất hợp với ngươi, trước khi chết, ngươi có muốn cầu xin gì không... Chỉ cần ngươi cầu xin ta, nếu ta cao hứng ta liền tha ngươi một mạng, cũng không tính toán ngươi phá hủy tế đàn của ta nữa ”
A - Long không sợ, ánh mắt cực kỳ điên cuồng, haha cười to nói!
“ Ta là một nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất, ta có chết cũng không bao giờ cầu xin kẻ khác, dù có phải đầu hàng tính mạng, hahhaha nếu ngươi nói sẽ cho ta một điều ước vọng cuối cùng, vậy thì......sau khi ngươi giết ta, hãy lấy độc trong người ta, tế luyện thân thể ta làm cái vũ khí,... nếu ngươi gặp người của Quang Minh giáo đình, ngươi giúp ta đâm mấy nhát vào trong tim của bọn chúng ”
- Ma tộc kia hai mắt sáng lên nói!
“ Sao vào tim của bọn chúng... Sao không phải chỗ khac...Nói ta nghe xem ”
“ Haha lúc đó ngươi hay giúp ta nhìn xem....máu trong người bọn chúng là đỏ hay đen, ta muốn biết bọn chúng có phải là con người nữa hay không ”
“ Hảo chuyên này ta đồng ý cho ngươi ”
A - Long haha cười to nói, trong mắt không ít điên cuồng cùng cừu hận nói!
“ Ta có sự kiêu ngạo của bản thân ta, thả ta ra, để ta tự kết liễu không cần ngươi ra tay”
“ Ngươi muốn chạy sao ”
- Ma tộc kia hỏi lại, nhưng cũng ném mạnh hắn về phía một cái cột trụ gần đó, đụng ngã mấy cây trụ,A - Long hắn điên cuồng haha cười nói!
“ Hắc Ma ta không cầu xin người khác bao giờ, và trên đời Hắc Ma ta nói liền làm, khi sinh ra ta cũng không có gì, ở đời ta chỉ thiếu nhân tình của hai người, một là mẹ nuôi ta hai là nữ nhân ta muốn lấy làm vợ kia, haha nhưng hôm nay ta chỉ có thể nói lời xin lỗi với họ rồi ”
- Nói xong hai hàng lệ chảy xuống hai mắt, hắn điên cuồng hét to, nếu có một ngày Hắc Ma ta sống lại, ta nhất định sẽ đồ sát toàn thiên hạ, chém giết tất cả kẻ cản đường ta, đạp nát thế giới này, dẫm đạp lên xương cốt của kẻ địch, ta sẽ để thế giới này,xé xác những thứ chó má ngụy quân tử gọi là đại diện cho chính nghĩa kia, một lần nữa ta sẽ huyêt tẩy thế giới này, kẻ nào cản ta đều phải chết một kẻ ta cũng không tha, ta sẽ khiến thế giới, nhuộm đỏ ma huyết,cua ta,Hác Ma ma huyết sẽ nhuốm đầy thương thiên...... Hahaha! Hắn vừa cười to, trong ánh mắt cực kì kinh hãi và không thể tin được của tên Ma Tộc kia hắn hai mắt cực kì kích động, hắn thấy A - Long cười haha cực kì thống khoái sau đó từ từ nghiêng cổ hắn tiếp tục cười, tới khi cổ hắn phát ra thanh âm Răng Rắc...đầu hắn tự bẻ gãy... Sinh cơ của hắn chính thức đoạn tuyệt!
- Lúc đó hắn cứ nghĩ mình đã chết, nhưng mà lúc hắn tỉnh lại là 1 tháng sau, hắn ở trong một ngôi nhà đá, hắn thấy bên cạnh để một giỏ bánh bao, đã cứng ngác từ bao giờ, hẳn là để rất lâu rồi, bên dưới giỏ bánh bao kia để một phong thư,hắn mở ra một tia ánh sáng màu đen truyền vào não hắn, trong đầu của hắn phát ra một thanh âm của tên ma tộc kia!
“ Tiểu tử... Ngươi là một tên có ma tính, rất thích hợp tu ma,nhưng ngươi không phải là ma,...ta thưởng thức ngươi là một kẻ giám làm giám chịu, không sợ hãi cầu xin, câu nói của ngươi rất hay để ma huyết nhuộm thương thiên, ta rất thưởng thức...... Ta muốn thu ngươi cái đệ tử này, ta tên là Phong Ma tiếp nhận y bát của ta... Lão tử có một bộ song tu ma công ở đây, chuyên dành để đối phó nữ nhân, khi ngươi gặp vợ chưa cưới của ngươi, nàng không nghe lời hay xem thường ngươi, ngươi có thể mất mặt nhưng không thể để lão tử mất mặt a, đem nàng đây ngã ném lên dường, dùng song tu ma công ta truyền cho ngươi giáo huấn nàng... ăn nàng khớp xương cũng khong nhả cho ta, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi.....
- ở gần đây có toà Quang Minh Thành,tôn thờ tín ngưỡng của ả điểu nhân có cánh màu vàng kia, lão tử liền đi huyết tẩy nó thay đệ tử ngươi, toại một cái tâm nguyện, bây giờ ngươi ăn bánh bao ta chuẩn bị rồi luyện công phu cho tốt, 1 năm rưỡi sau ta liền tìm ngươi, ngươi học cho tốt ta tới thấy ngươi học không ra sao ta liền đem ngươi giết chết... Ngươi nên cảm ơn lão tử a...mà quên lão tử tên là Phong Ma một cái anh tuấn tiêu soái, phong độ ngút trời, các ma nữ trong tộc phải ngày nhớ đêm mong ta, nhớ đó lão tử cũng là sư phụ của người tên là Phong Ma ngươi đừng quên!
A - Long nghĩ tới đây, đứng trước mộ của Tiểu Mai không khỏi cười khẽ,cũng giống như năm nào hắn cũng có cảm giác ngòn ngọt ở cổ họng, hắn muốn thổ huyết nói!
- Lão không nên tên là Phong Ma, mà gọi là Dâm ma mới đúng a, thật là truyền gì không truyền lại truyền cmnó cho đệ tử bộ song tu công công pháp, lại còn trước bìa quyển sách ghi, Song Tu Công Pháp bí thuật của ma tộc, hắn lúc đó đọc tới đây muốn phỉ nhổ, đem công pháp này đi một vé WC vừa xem vừa chùi a, hắn lại mở trang đầu tiên, được ghi bằng Ma Ngữ, lúc này hắn tự nhiên có thể đọc hiểu được Ma Ngữ, trong đó lão Phong Ma cực kì thiếu Phong Độ, già mà không đứng đắn cực kì đê tiện ghi!
“ Hắc Ma tiểu tử,ngươi đọc được chữ này, tức là ta và ngươi có duyên, dù ngươi cũng không đọc được ngôn ngữ này cũng không sao, quyết sách này là ta năm đó, không biết từ ma môn nào chôm được từ tên quỷ xui xẻo nào đó, đang hoan ái với lão bà trên dường bị ta trộm mất, ta cũng chưa luyện qua bộ công pháp này, ta nghe từ một người đáng tin cậy, tin này tuyệt đối chính xác, ta nghe nói từ một người bạn,có một nữ tỳ cận thân, vừa khéo nàng ta lại là nữ nhi của huynh đệ bà con xa của một vị thúc thúc của người hàng xóm của tiểu cửu tử của ta, nói rằng bộ công pháp này rất lợi hại, Hắc Ma tiểu tử ngươi luyện thử xem,dùng nó đối phó nữ nhân là vô địch thiên hạ a, ngươi luyện cho tốt, ngươi cứ yên tâm không chết hay trọng thương gì đâu, dù sao ngươi cũng đã chết một lần và trọng thương vô số lần rồi mà, có chết hay thương thêm lần nữa cũng không sao a, vi sư tin tưởng vào ngươi, sẽ thay vi sư làm được, ngay cả vi sư cũng không giám luyện công pháp này a!
A - Long lúc đó nhảy lên mắng chửi thật to, muốn cầm đao đi tìm lão phong ma liều mạng, hắn nào tháy con hàng kia giống cái gì ma tộc kia chứ, rõ ràng là một tên lừa đảo hố người chết không đền mạng đây mà, hắn tức giận thế thôi chứ trong lòng hắn có cỗ nước ấm chảy qua, lão Phong Ma này tuy già mà không đứng đắn, nhưng mà diệt quang minh thành vì hắn, không giết hắn, lúc hắn tự sát liền cứu hắn sống lại, còn cho hắn đồ ăn, lại cho hắn một quyển công pháp, làm gì có cái gì là ăn trộm, rõ rằng là một quyển chép tay của Thần Cấp Công Pháp mà, lão viết chữ ở đó là để hắn đọc, không đọc được, chỉ cần truyền tinh thần lực vào quyển sách tham ngộ liền đọc được, lão viết như thế, là để cứu rỗi ấn tượng xấu lúc đầu, lão ép hắn tự sát mà thôi,lão muốn hại hắn, lão thiếu gì chuột bạch, cần cứu sống một cái phế nhân như hắn làm gì, lại đem công pháp rác rưởi hại hắn kia chứ, hắn không biết nhưng nhân tình này hắn lĩnh chắc rồi!
- Sau khi hắn cố gắng nuốt những cái bánh bao cứng như đá kia xuống bụng,hắn mới phát hiện ra đây không phải bánh bao bình thường, mà là bánh bao làm từ duọc thảo quý giá,hắn càng ăn càng thấy người hồi phục, lại không cảm thấy đói nữa dù có nhịn rất nhiều ngày, hắn tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng gặp được một tộc nhân của Bắc Minh Gia, hắn gặp Bắc Minh Ngạo Côn, và bị hắn đem đưa cho Thạch Gia, và những chuyện sau này, lúc hắn nói với Thạch Thanh Phong Kia đều đã rõ, mà cũng chính lão Phong Ma cứu hắn ra từ Phượng Gia, cũng giống như tính trước, ở phượng gia hắn không được an uống gì cả, hơn một năm trời, bị hành hạ, nhưng mà nhờ anh giỏ bánh bao của Lão Phong Ma hắn mới có thể sống tới bay giờ!
Kết Chương