Đường Triều Khởi Nữ Tử

Chương 9




Sau khi Bạch Linh Quân cùng Trụ Đầu Nhi trở thành huynh muội, theo lý thuyết, Hoa Thiểu Dương hẳn là an tâm, nhưng không biết tại sao, hắn vẫn phiền não không dứt.

Phải nói là bởi vì quan hệ của Trụ Đầu Nhi, người ta quản hắn khỉ gió làm muội phu tương lai, gặp mặt cũng là thân thiết, không có cái gì không đúng a!

Huống chi hắn cũng bắt đầu học tập quản lý sản nghiệp của Bạch gia, bất quá hắn đầu óc bây giờ mất linh quang, những thứ nhập hàng, ra hàng, chuyện giao tiếp xã giao, vẫn là tùy Bạch Linh Quân chủ trì, hắn là chịu trách nhiệm về thu tô của các trang viên.

Trụ Đầu Nhi cũng là đến bây giờ mới biết được, nội tình Bạch gia hùng hậu như vậy, chạy một vòng toàn bộ những trang viên, ít nhất phải nửa năm, thật không hiểu được trước kia Bạch Linh Quân là làm sao đem những thứ này một tay nắm giữ.

Bất quá hắn thu tô cũng thu được không tốt lắm, xem ghi chép thường không giống, lúc này, Hoa Thiểu Dương liền có ích.

Hai người này chung đụng nhiều, tự nhiên quen thuộc, Trụ Đầu Nhi liền cùng Bạch Linh Quân nói, chưa từng thấy người tính toán lợi hại giống như Hoa Thiểu Dương, có hắn, Bạch gia còn dùng đến trướng phòng sao?

Bạch Linh Quân thật cao hứng, người trong lòng của mình được tán dương, so với nàng được khen ngợi càng làm cho nàng vui vẻ.

Nàng dương dương đắc ý đi tìm Hoa Thiểu Dương, nói với hắn Trụ Đầu Nhi đối với hắn ca ngợi, còn nói::”Ta đã nói hắn không thể nào yêu thích ta mà! Ngươi không tin, nhìn xem, bộ dáng hắn hiện tại làm sao giống như ý trung nhân bị cướp đi?”

“Hắn thật nói như vậy?” Chẳng lẽ lúc trước hắn nghĩ sai rồi, Trụ Đầu Nhi không có ghen tỵ với hắn, cũng không đối với hắn nổi lên sát ý?

“Ta còn lại lừa ngươi sao?” Bạch Linh Quân vốn chỉ là nắm tay của hắn, sau lại chưa đã ghiền, dứt khoát nhảy đến trên lưng hắn, để cho hắn cõng, một bên còn có thể trộm sỗ sàng, tỷ như hôn nhẹ lỗ tai, hướng cổ của hắn thổi mấy hơi.

“Này, ban ngày, vẫn là đang ở ngoài phòng, thỉnh ngươi chú ý một chút được không?” Hắn thử đem nàng bỏ rơi, đáng tiếc nàng giống như thuốc dán da trâu, dán lên liền xé không xuống.

“Ngoài phòng thì thế nào, dù sao ta đã làm vườn che này. Không có ta ra lệnh, người nào cũng không có thể tùy ý ra vào, chúng ta cho dù ở chỗ này ầm ĩ ngất trời, cũng sẽ không có người biết đến.” Cho nên nàng nhiệt tình đến không chút kiêng kỵ.

Hắn thật sự không lay chuyển được nàng, cuối cùng, không nhẹ không nặng ở trên mông nhỏ của nàng đánh hai cái.

“Hì hì hi…” Nàng ngược lại cười đến giống như mèo ăn trộm cá, chỉ biết hắn càng ngày càng cưng chìu nàng, nghe hắn bây giờ ôn nhu cở nào, cở nào thích ứng nàng nhiệt tình đột nhiên, nếu đổi thành trước kia, hắn còn không giống như thầy đồ, thuyết giáo các loại?

“Ừ!” Hắn cũng biết mình với nàng không có cách, dứt khoát thuận theo nàng.” Ta nói ngươi rốt cuộc còn muốn đem ta giam giữ bao lâu? Đều nhanh nửa năm rồi, lúc ta nào mới có thể đi ra khỏi sân viện này?”

“Nói nhảm, người ta nào có giam giữ ngươi? Bất quá là muốn ngươi an tâm dưỡng bệnh, đừng quan tâm lung tung một chút chuyện ngổn ngang, lại mò mẫm bận rộn, ăn uống không chừng, khiến cho chính mình ăn không ngon, mệt mỏi quá độ, một chút hành động liền bệnh đến kém chút thấy Diêm vương.”

Nói đến sự kiện đây, hắn lại muốn đi chém lang trung bán đan dược kia, nói cái gì sau khi ăn vào nhiều lắm là giả bệnh ba ngày, rất nhanh sẽ khỏi hẳn, kết quả đây?

Hắn bị buộc nằm trên giường hai tháng, cho dù thân thể đã tốt lắm, trên mặt vẫn như cũ khí sắc không tốt, làm cho nàng hiểu lầm thân thể của hắn yếu, kiên quyết bắt hắn nghỉ ngơi đến nét mặt toả sáng mới thôi.

Đúng là thuốc giết người! Hại hắn “Nghỉ ngơi” đến mau điên rồi.

“Ta toàn bộ tốt lắm, nhìn xem, ta bây giờ cõng ngươi, cho dù chạy quanh viện mười vòng, tám vòng cũng không thành vấn đề.”

“Thiếu gia.” Nàng mặc dù gục ở trên lưng hắn, nhưng vẫn dẫn theo nội lực, không dám thật sự đặt ở trên người hắn, nếu không, hắn nếu có chút vạn nhất, nàng chẳng lẽ không phải muốn cả đời làm quả phụ?” Dù sao chuyện này ngươi nói, ta nói cũng không tính, đến khi lão đại phu đoán định, bảo đảm ngươi hoàn toàn bình phục, sau đó ngươi muốn đi đâu, ta liền mặc kệ.” Bất quá nàng sẽ theo dõi chặt chẽ hắn, một lát cũng không rời.

“Vậy ngươi bây giờ đi mời lão đại phu tới đây.”

“Không tốt, cháu lão đại phu cưới vợ, hắn trở về uống rượu mừng.”

“Hắn lúc nào trở lại?” Nếu thời gian quá lâu, hắn nghĩ, tùy tiện tìm đại phu hù dọa là được rồi, hắn cũng không muốn cả đời trú tại trong sân này, mặc dù nơi này ăn được, ở tốt, lại có nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, thế gian sung sướng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nhưng chim diều quen bầu trời, bị bắt nhốt ở trong lồng, mặc dù cuộc sống khá hơn nữa, lâu cũng khó tránh khỏi hao tổn khí phách.

Tựa như hắn, lang thang giang hồ đã lâu, hiện nay để cho hắn mỗi ngày cẩm y ngọc thực, cái gì kích thích cũng nếm không tới, một, hai tháng còn tốt, gần nửa năm trôi qua, cũng là bực mình.

“Hắn lưu lại phần thuốc ba ngày, nói rõ chén thuốc uống xong, hắn liền trở lại.”

“Còn muốn uống thuốc?” Hắn đã muốn toàn thân đều là mùi thuốc.

“Không muốn uống? Vậy thì nghỉ ngơi nhiều một chút!”

“Ta uống….uố…ng!” Hắn thà rằng lại uống thuốc nàng tự tay nấu, uống đến chạy một trăm lần nhà vệ sinh, cũng không muốn tiếp tục nghỉ ngơi.

Trong lòng nàng mặc dù hiểu, bệnh nhân bị buộc nghỉ ngơi lâu, khó tránh khỏi khát vọng đi ra ngoài, nhưng hắn ở chỗ này, hắn ăn ngon, dễ uống, cung ứng nhiều việc vui vẻ, lại có nàng tương bồi, hắn còn khẩn cấp nghĩ chạy ra bên ngoài như vậy, liền làm cho người ta có chút không vui.

“Ai, ngươi nghĩ như vậy đi ra ngoài, có phải hay không bên ngoài ẩn dấu thiếu nữ xinh đẹp, muốn đi gặp lại?”

Hắn sửng sốt, cười to.”Ngươi đây là ghen sao?”

“Làm sao? Không được a?” Nàng ngay cả ghen tỵ cũng là quang minh chính đại.

“Dĩ nhiên có thể.” Hắn điều chỉnh một chút tư thế, làm cho nàng có thể nằm úp sấp trên lưng hắn được thoải mái hơn chút ít, nhưng mà một tay cũng có chút không thành thật rồi, ở trên cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên của nàng nhéo.

“Wow!” Ghê tởm, nàng muốn trả thù, nghiêng đầu liền cắn lỗ tai của hắn.

Hắn cũng không cần, dù sao trong lòng nàng yêu chết hắn, căn bản không thể nào chân chính thương tổn hắn, cắn đùa, sợ cái gì?

Cho nên hắn lại đáp lễ cái mông nhỏ xinh đẹp của nàng hai cái, ân, xúc cảm thật tốt.

“Một ngươi cũng sắp đem ta ép khô rồi, rồi, ta còn nuôi ngoại thất, nghĩ muốn chết sớm sao?” Hắn trêu đùa.

Nàng nghĩ đến hai người ngày ngày mây mưa, hàng đêm vu sơn, không khỏi sắc mặt đỏ bừng, sợ hãi từ lưng hắn trợt xuống, sau khi đứng vững cước bộ, lôi kéo ống tay áo của hắn.

“Ngươi có phải hay không không thích ta?”

Hắn dùng lực vỗ cằm dưới, “Trời ạ, ngươi nghĩ đến nơi nào vậy?” Với tình yêu, nàng là dũng cảm lại yếu ớt, có can đảm theo đuổi tình yêu, nhưng cũng sợ bị bỏ rơi. Có lẽ là bởi vì nàng quá quan tâm hắn, cho nên tâm tình hắn hơi có phập phồng, nàng toàn bộ suy nghĩ một lúc lâu, không cẩn thận liền rúc vào sừng trâu.

Hoa Thiểu Dương mở ra hai cánh tay, thật chặc ôm nàng.” Linh nhi, ta nói lại lần nữa xem, ta yêu ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ một mình yêu ngươi.”

Nàng đầu tiên là cảm động đến hốc mắt đỏ lên, tiếp theo vui vẻ nhào vào trong lòng ngực của hắn, dùng sức hôn lên môi của hắn.

“Ta cũng biết, ta đây giỏi như vậy, ngươi làm sao có thể không thương ta?”

Tiểu nữ nhân biến hóa đa đoan a! Hắn lắc đầu cười khẽ, cùng nàng miệng lưỡi triền miên, thật lâu, không nỡ tách ra một lát.

Hai người trêu chọc lẫn nhau, không khí kiều diễm ngọt ngào nói không ra lời, cho đến…

Lại là là ảo giác sao? Lưng hắn đột nhiên chợt lạnh.

Hắn không làm kinh động Bạch Linh Quân, chỉ vỗ vỗ cánh tay của nàng, nói: “Ta đi nhà vệ sinh một chút.”

“Đi! Thật sẽ phá hư không khí.” Nàng phun hắn một ngụm, nhưng ngay sau đó lại cười.” Nhanh chóng trở lại a! Ta còn có một cặp sổ sách chờ ngươi giúp ta giải quyết đây!” Nói đến, sau khi nàng cùng Trụ Đầu Nhi trở thành huynh muội, cuộc sống thật đúng là bận rộn hơn nhiều. Hắn một chút thiên phú buôn bán cũng không có, ngay cả thu tô cũng làm lỗi, càng đừng nói đến tính sổ.

Bất kỳ sổ sách chỉ cần đến tay của hắn a… Ai, nàng chỉ có thể nói, đó là một hồi bi kịch.

May nhờ nàng còn có một Hoa Thiểu Dương, hắn có năng lực số học quỷ thần khó lường, cũng có thể rất nhanh nàng đem sổ sách để ý một lần, hơn nữa sửa sang lại mạch lạc, bằng không nàng không phải là bận rộn chết.

“Người có ba gấp, thiên kinh địa nghĩa.” Nói hắn phá hư không khí, hắn mới không có phong thái kém như thế đâu!

Vừa rời đi tầm mắt của nàng, hắn thi triển khinh công, liền hướng phương hướng người rình coi lao đi, hắn muốn bắt được kẻ xấu phá hư không khí kia.

Đáng tiếc, hắn vừa động, liền bị phát hiện, người nọ nhanh chóng xoay người chạy trốn.

Hoa Thiểu Dương nếu có thể tự do ra vào viện, có lẽ có thể bắt được đối phương, nhưng hắn tạm thời không muốn thân phận lộ ra ngoài, liền ở bên tường viện dừng bước lại, chỉ là nhìn đối phương nơi xa xa bỏ chạy, tấm lưng kia… Hắn không thể nào nhìn lầm, đó là Trụ Đầu Nhi, hắn dám lấy tánh mạng của mình tới đánh cuộc, người kia tuyệt đối có vấn đề.

Trụ Đầu Nhi rốt cuộc muốn thế nào? Hắn lén lút trộm xem bọn hắn thân mật, là bởi vì đối với Bạch Linh Quân tình cũ khó quên? Hay là hận bản thân đoạt đi ý trung nhân của hắn?

Hoa Thiểu Dương chỉ mong là vế sau, Trụ Đầu Nhi có bất kỳ ý định gì, cứ việc hướng về phía hắn, đừng động Bạch Linh Quân, nếu không… Hắn có thể đem các sư đệ mưu hại sư phụ bầm thây vạn đoạn, cũng để ý giết nhiều hơn một người.

Hy vọng ngươi làm rõ ràng đối thủ của ngươi là ai, cẩn thận suy nghĩ một chút trọng lượng của mình, có bản lãnh cùng ta đối nghịch hay không, đừng hạ sai lầm rồi quyết định, nếu không…

Hắn cười lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy một mảnh tà khí, nơi nào còn khí chất nho nhã tư văn?

Hắn là Tu La, tới từ chỗ sâu trong địa ngục, đáng sợ nhất, đại biểu cho sự tàn nhẫn.

Nếu không, ta sẽ nhường ngươi hối hận khi đi một lần tới thế gian này —–

Ba ngày sau, dưới ánh mắt sắc bén uy hiếp của Hoa Thiểu Dương, lão đại phu rốt cục rưng rưng đồng ý hắn đã hoàn toàn phục hồi, có thể tự do hành động.

Hoa Thiểu Dương vui vẻ vỗ vỗ bờ vai của hắn, một bộ dáng “Coi như ngươi thức thời”.

Lão đại phu vừa ủy khuất vừa đau lòng, bởi vì từ đầu tới đuôi, hắn căn bản không có chẩn ra Hoa Thiểu Dương rốt cuộc là làm sao? Sao lại đột nhiên đốt lui, lui đốt, dùng mấy thang thuốc, bệnh tình nhìn như ổn định, ai ngờ không hiểu lại vừa ra máu.

Hắn vẫn hoài nghi Hoa Thiểu Dương có ám bệnh, nhưng chẩn không ra… Ngay cả Bạch phủ lén phái người tìm danh y trong kinh thành cấp Hoa Thiểu Dương khám bệnh, sau khi chúng đại phu tụ tập thảo luận, cũng không nghiên cứu ra nguyên cớ.

Vì vậy chẩn đoán bệnh cho hắn thật sự là khó kê đơn.

Nhưng là không trách được hắn, trên giang hồ mưu mẹo nham hiểm còn nhiều mà, Hoa Thiểu Dương lại là tay già đời, chỉ bằng mấy đại phu tầm thường này, thế nào phán đoán cho ra vấn đề của hắn?

Hoa Thiểu Dương cùng lão đại phu đều có tâm tư, nhưng Bạch Linh Quân lại là thật tâm cao hứng, Hoa Thiểu Dương rốt cục tốt lắm, nàng rốt cuộc không cần thay thân thể của hắn lo lắng.

Nàng rất hưng phấn mà tuyên bố, tất cả công nhân viên của cửa hàng Bạch thị toàn bộ được thưởng năm xâu tiền, trang viên đất đai thì giảm miễn một tháng tiền thuê. Hạ nhân trong phủ thì không chỉ có tiền thưởng, người người thêm hai bộ đồ mới nữa, lập tức đem tất cả mọi người vui mừng, cô gia tương lai quả nhiên là phúc tinh của mọi người.

Những thứ sùng bái kia, ánh mắt cùng lời nói ca ngợi, làm cho Hoa Thiểu Dương cả ngày mặt đều là đỏ.

Hắn cũng không để ý bị trở thành người phụ thuộc vào Bạch Linh Quân, chẳng qua là không có thói quen bị cảm kích, dù sao hắn tôn trọng nhân tính ác, nhìn quen thói đời gian nguy, chuyện một khi bị người thổi phồng, ngược lại rất không có thói quen.

Kết quả hắn lại đem mình trở về viện, trước kia là bị buộc, bây giờ là tự nguyện, nói đến nói đi… Đéo đỡ được! Kết quả cũng giống nhau!

Hoa Thiểu Dương thật sự là mau điên rồi.

Nhưng Bạch Linh Quân hưng phấn lại tựa như vĩnh viễn không dừng lại. Chính buổi trưa, nàng liền phân phó phòng bếp xếp đặt bãi yến tịch, toàn phủ cùng vui mừng, ăn mừng Hoa Thiểu Dương khỏi hẳn.

Trong Bạch phủ, mỗi người hưng phấn đến lập tức muốn bay lên trời thành tiên.” Ai, đám người kia coi như bình thường sao?” Bất quá là một bệnh nhân bị tuyên bố “Phục hồi”, lại làm ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là… Làm cho hắn thật xấu hổ a!

Lão gia luôn là xuất quỷ nhập thần, đột nhiên xuất hiện, vỗ vỗ vai hắn.” Như thế nào? Rất không có thói quen sao?”

Hoa Thiểu Dương sửng sốt, người này từ đâu mà xông tới? Hắn lại một chút cũng không có phát hiện, là hắn quá kém, hay là trong phủ này ngọa hổ tàng long, đem người từng trải như hắn cũng dấu diếm qua?

“Không sao, ta khi mới vừa cưới mẹ Quân nhi, cũng là như vậy, lâu liền tập mãi thành thói quen.” Bạch lão gia theo thói quen gọi nữ nhi “Quân nhi “, nhưng Hoa Thiểu Dương cảm thấy “Linh nhi” dễ nghe.

Hai người còn từng vì thế tranh luận quá, cuối cùng quyết định —– không sao cả! Dù sao gọi cũng là Bạch Linh Quân, chính nàng cũng biết, vậy thì tốt! Những thứ khác… Người nào quản hắn?

“Phải không?” Đây là nói, nữ nhân kế tục huyết mạch Lý gia đều có chút điên sao?

“Đúng rồi, khi ngươi cưới Quân nhi a? Ta là không cần làm gia gia trước, nữ nhi tái giá! Này đối với danh tiếng của Quân nhi không tốt lắm đâu?” Bạch lão gia hỏi tiếp.

Hoa Thiểu Dương không nói gì. Trên đời này có phụ thân như vậy sao? Có thể nói ra lời như thế, xem ra trong phủ này ngoại trừ hắn ra, thật đúng là không có nửa người là bình thường.

“Bạch lão gia xin yên tâm, đợi tiểu tử chuẩn bị ổn thoả sính lễ, lập tức đến đây cầu hôn.” Mặc dù hắn hiện tại thân không có vật dư thừa, nhưng làm “Vô Ưu công tử”Vẫn kiếm tiền thật là tốt, ít nhất Thôi đại thiếu kia một khoản tiền, còn có năm trăm xâu, cũng đủ cho Bạch Linh Quân một chút lễ vật làm tín vật đính ước.

“Tiểu tử ngươi trên người có thể có tiền sao?”

Hoa Thiểu Dương ngẩn ra, hào quang trong mắt trong nháy mắt hóa thành tối tăm, quỷ dị dọa người nói không ra lời.

Nhưng Bạch lão gia lại một chút cũng không bị ảnh hưởng, “Vô Ưu công tử, ta nói không sai đi?” Con gái nhà mình coi trọng nam nhân, hắn làm sao có thể một chút điều tra cũng không làm, để cho Bạch Linh Quân một đầu ngã vào tình yêu?

“Không nghĩ tới Bạch lão gia mới là thâm tàng bất lộ nhất.”

“Nếu như ngươi có một nữ nhi tính tình giống như Quân nhi, ngày nào đó, nàng yêu một người đàn ông liền giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, toàn bộ kính dâng, đến chết mới thôi, ngươi cũng sẽ giống như ta vậy.” Vừa nói, Bạch lão gia đột nhiên đồng tình vỗ vỗ vai hắn.” Ta cảm thấy được ngươi bây giờ không cần phải lo lắng làm sáng tỏ thân phận, cũng không cần phiền não Trụ Đầu Nhi đối với Quân nhi là yêu hay là hận, ngươi chân chính nên phiền não chính là, vạn nhất ngươi cùng Quân nhi sinh nữ nhi, tương lai ngươi nên xử lý loại cá tính của các nàng như thế nào?”

Hoa Thiểu Dương sắc mặt càng thêm đen, nhưng hắn phải thừa nhận lời nói Bạch lão gia…, đây quả thật là là một đại vấn đề. Bất quá…

“Bạch lão gia không cần thân phận, lai lịch của ta?!”

“Thế rất trọng yếu sao? Dù sao Bạch gia rất giàu, cho dù ngươi là bại gia tử, chỉ bằng vào bản lãnh của Quân nhi, ngươi bại cả đời cũng bại không xong. Huống chi, ngươi còn rất chịu khó kiếm tiền, mặc dù thủ đoạn không tính là quang minh, nhưng cũng xứng không tà ác, cộng thêm ngươi bản tính thiện lương, đối với Quân nhi lại là thật tâm thành ý, liền có tư cách làm con rể Bạch gia ta.”

Hoa Thiểu Dương cảm thấy thật bất khả tư nghị, hắn quả thật không phải là người tốt, cũng chính xác không phải là tên vô lại không chuyện ác nào không làm, nhưng nói đến thiện lương… Cái địa phương nào trên người hắn có thể cùng hai chữ kia liên quan?

“Bạch lão gia sợ rằng đã hiểu lầm, Hoa mỗ từ khi xuất giang hồ tới nay, trên tay máu tanh không ít.”

“Ngươi tùy tiện nhận nhiệm vụ liền trăm ngàn xuyên vào túi, nhưng ngươi lại áo vải thực thô, những số tiền kia đều đi đến nơi nào rồi?”

“Hoa mỗ từ trước đến giờ có tiền liền xài, ai biết được xài đến chỗ nào rồi?”

“Đúng vậy! Ngươi thấy một tên khất cái ven đường, tùy tay liền mười mấy xâu ném xuống, gặp người thiếu thốn ốm đau, lại mười mấy xâu, đụng phải tham quan ức hiếp thiện lương, ngươi giết quan đoạt của, phát cho dân chúng… Cứ như vậy ném a vứt, ngươi làm sao có thể còn có tiền?” Có câu nói, nhạc mẫu nhìn con rể, càng xem càng hài lòng. Vị cha vợ Bạch lão gia này thấy lời nói và việc làm của vị Hoa Thiểu Dương này được Thái Sơn đại chúng thấy, cũng có tâm tình đồng dạng.” Ngươi có thủ đoạn Tu La, nhưng có tâm địa Bồ Tát, như vậy rất tốt a, càng có thể bảo vệ Quân nhi của ta không bị thương tổn.”

Hoa Thiểu Dương sắc mặt phải nói nhiều khó coi, thì nhiều khó coi. Hắn đời này ghét nhất chính là làm người tốt, người thiện luôn là bị người lấn, tỷ như cái đích sư phụ uổng mạng kia.

Nhưng Bạch lão gia nói chuyện, hắn cũng là người tốt khó gặp, đây là cái đạo lý gì? Chẳng lẽ muốn hắn rập khuôn theo sư phụ?

Bạch lão gia giống như là xem thấu tâm sự của hắn, cười nói:”Yên tâm, ngươi bao che khuyết điểm lại cẩn thận, tâm địa mặc dù không tệ, nhưng tuyệt sẽ không bị người làm hại, lại giúp người đếm bạc.” Nói xong, hắn cười sang sảng rời khỏi.

Hoa Thiểu Dương đứng nguyên tại chỗ, trong lòng phập phồng khó ổn định. Hắn không nghĩ tới có người có thể đem hắn điều tra đến thấu đáo như thế, vị Bạch lão gia này thật là đáng sợ.

Sau đó, hắn lại nghĩ tới Bạch Linh Quân, Bạch lão gia đã biết lai lịch của hắn, tất nhiên cũng hiểu rõ mục đích hắn tiến vào Nghê Thường phường, lại mượn lý do sổ sách, tiến vào Bạch gia.

Như vậy, Bạch lão gia cũng đem những thứ này nói cho nữ nhi sao? Hay là Bạch Linh Quân đến nay vẫn chẳng hay biết gì?

Hoa Thiểu Dương nghĩ, nghĩ, đột nhiên cảm thấy luống cuống. Kể sau từ khi đi theo Thanh Phong học một thân hảo võ công, hắn đã thật lâu chưa từng nếm qua tư vị sợ hãi hoảng hốt.

Nhưng lúc này, hắn lại lo lắng, vạn nhất Bạch Linh Quân biết chân tướng rồi, đối với tình cảm của hắn còn có thể vẫn như cũ sao?

Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ yêu thích một người như vậy, yêu đến cùng nàng vui mà vui, buồn cùng buồn, hắn nguyện ý vì nàng sống, vì nàng chết, nhưng vạn nhất… Hắn thật sự không muốn mất đi nàng.

Cuộc sống không có nàng, đã không có bất cứ ý nghĩa gì.

Hoa Thiểu Dương vạn phần hối hận, hắn từng có rất nhiều cơ hội thẳng thắn cùng Bạch Linh Quân nói ra lai lịch của mình, khẩn cầu sự tha thứ của nàng, nhưng hắn đều bỏ lỡ.

Mình vì sao hèn yếu như thế? Dám làm cũng không dám chịu, nếu sớm nói rõ hết thảy, nên có bao nhiêu hảo?

Đáng tiếc hôm nay nói gì cũng không kịp.

Hắn tim đập mạnh và loạn nhịp đứng ở trong sân, từ sáng sớm đến mặt trời lên cao giữa trời, cũng không nhúc nhích, thật giống như cả người mất hồn, còn dư lại thể xác.

Nếu như không có người đến đánh thức hắn, có lẽ hắn vẫn đứng, cho đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, hoặc là Bạch Linh Quân biết được chân tướng, cùng hắn xích mích, đem hắn trục xuất Bạch phủ mới thôi…

Nhưng hết lần này tới lần khác có người đến.

“Hoa tiên sinh.” Là quản gia, đang cách viện môn gọi hắn.” Bên ngoài có khách nhân của ngươi đến đây, tiểu thư mời ngươi đi ra ngoài cùng bồi.”

Hoa Thiểu Dương đột nhiên hoàn hồn.”Khách nhân?” Hắn ở trong kinh cũng không có bằng hữu gì, người nào lại đến bái phóng hắn?”Quản gia,” đối với hắn chắp chắp tay, đi ra ngoài.” Có biết người tới là người nào?”

“Thôi gia đại thiếu gia, hắn nói cùng Hoa tiên sinh tương giao lâu rồi, cùng tâm đầu ý hợp…” Quản gia còn nói cái gì đó, Hoa Thiểu Dương đã nghe không được rồi, hắn chỉ biết là Thôi đại thiếu đến tìm hiểu, bí mật sắp bị vạch trần, mà hắn và Bạch Linh Quân… Bọn họ còn có thể có tương lai sao?

Hắn đời này có yêu một nữ nhân duy nhất, là nhiệt tình của nàng hòa tan vách ngăn trong lòng hắn, vẽ ra tình yêu sâu trong đáy lòng.

Nếu bọn hắn nhất định vô duyên… Hoa Thiểu Dương bất tri bất giác nở nụ cười, hữu duyên thì như thế nào? Vô duyên thì như thế nào? Hắn thích nàng, chỉ cần có thể thấy nàng vui vẻ, hắn lại có cái so sánh tính toán gì?

Ít nhất, bọn họ từng hoan hảo qua, làm hắn cả đời nhớ lại, đã muốn đủ.

Từ nay về sau, hắn ở trong bóng tối bảo vệ nàng, mặc dù nàng yêu người khác, cùng đối phương đơm hoa kết quả, hắn cũng sẽ tiếp tục bảo vệ hạnh phúc của nàng, đến chết cũng không đổi.

Hoa Thiểu Dương vẫn cho rằng mình không phải là người tốt, bởi vì hắn làm việc cũng không quang minh chính đại, Bạch lão gia là người duy nhất đã nói hắn có tâm địa Bồ Tát.

Hoa Thiểu Dương cảm thấy Bạch lão gia điên rồi, nhưng lại đem một người máu tanh đầy tay thừa nhận thành người lương thiện.

Bất quá bây giờ nhìn lại, Bạch lão gia cũng không có điên, trên thực tế, hắn thấy vậy rất rõ ràng, so sánh với người khác. Hoa Thiểu Dương thái độ làm người quả thật không quang minh, nhưng đáy lòng thủy chung chưa từng bị máu tanh tà ác làm ô nhiễm.

Hoa Thiểu Dương đứng nguyên tại chỗ, hít sâu mấy lần, chuẩn bị cho điều tệ nhất, mới cùng quản gia đi gặp Thôi đại thiếu.

Đi tới phòng khách, quản gia xin được cáo lui trước, Hoa Thiểu Dương phát hiện tay mình có chút phát run.

Không biết bên trong bây giờ là tình huống nào, Thôi đại thiếu nghiêm chỉnh nói cho Bạch Linh Quân biết giao dịch lúc trước của bọn họ sao?

Hoặc là, Thôi đại thiếu cái gì cũng không nói, Bạch Linh Quân đang nhiệt tình chào hỏi hắn… Chuyện như vậy làm sao có thể phát sinh? Thôi đại thiếu sợ Bạch Linh Quân như hổ, nếu không phải đại sự, sao lại tự dưng tự đi tới?

Cho nên, bí mật của hắn nhất định giấu không được.

Nhưng thật sợ một bước đi vào này, nhìn đến ánh mắt thất vọng của Bạch Linh Quân, sau đó từ nay về sau tình nhân thành người lạ.

Nhưng trốn tránh cũng không phải thói quen của hắn, khả năng khó hơn nữa, hắn cũng muốn nghênh đón khốn cảnh mà dừng.

Hắn rốt cục bình phục tâm tư, đẩy ra đại môn phòng khách, cất bước đi vào.

“Hoa, Thiểu, Dương —- “Hắn vốn tưởng rằng sau khi tiến vào, trước sẽ thấy Bạch Linh Quân thương tâm muốn chết, không nghĩ tới thứ nhất nhào lên cũng là khuôn mặt sợ hãi của Thôi đại thiếu.” Ngươi muốn chết à? Không có chuyện gì sao lại viết thiệp cho ta? Ngươi có biết lão tổ tông thật là khó mới tin tưởng Bạch Linh Quân lòng đã có chủ hay không, không thể nào vào cửa Thôi gia, đang chuẩn bị cho ta kiếm lương duyên khác, ngươi bây giờ tới đây, là muốn cho ta bị đánh chết có phải hay không?” Nói xong, hắn còn sợ hãi nhìn chung quanh, chỉ sợ Bạch Linh Quân sẽ từ một chỗ hẻo lánh hiện thân, đem hắn đánh thành đầu heo.

“Ta viết thiệp cho ngươi?” Yến hội hôm nay là tạm thời quyết định, hắn trước đó làm sao có thể biết được, còn viết thư cho Thôi đại thiếu? Hắn cùng mình, cũng không hy vọng cái bí mật này bị phơi bày dưới ánh sáng.

” Ân!” Thôi đại thiếu lấy ra một phong danh thiếp đưa cho hắn.” Bên trên viết rõ, ngươi, Hoa Thiểu Dương tiên sinh mời ta buổi trưa qua phủ ăn uống tiệc rượu. Ta nói ngươi a… Ngươi có thể nhận được niềm vui của Bạch Linh Quân, làm cho mọi người khắp thiên hạ nghĩ đến các ngươi trở thành một đôi, giúp ta thoát ly khổ hải, ta là rất cảm kích, nhưng ngươi cũng không thể chỉnh ta như vậy a, ngươi có biết hay không —- “

“Thiệp này không phải là ta viết.” Hoa Thiểu Dương mở miệng cắt ngang hắn, trong lòng hiện lên một cổ bất an.” Sau khi ngươi vào Bạch phủ, nhìn thấy Linh nhi không?”

“Linh nhi? Người nào a?”

“Bạch Linh Quân.”

“Các ngươi thật…” Oa, Thôi đại thiếu cho là Hoa Thiểu Dương là đùa giả, hiện giờ chơi chán rồi, lại muốn đem phiền toái giao cho hắn, mới cho hắn thiệp, không nghĩ tới hắn hẳn là đùa thật, thật tốt quá, cảm kích lão thiên gia, hắn cuối cùng hoàn toàn thoát ly khổ hải rồi! Hắn thực hưng phấn, không nhịn được ngửa đầu cười ha ha.

Hoa Thiểu Dương thật sự chịu không được biểu hiện không giải thích được của hắn, một cái tát vỗ vào sau ót của hắn, hét lên:”Câm miệng! Ta hỏi ngươi, sau khi ngươi tới, gặp qua Linh nhi sao?”

“Có a! Ta gần nhất nói muốn tìm ngươi, nàng để làm cho người mang ta đến phòng khách chờ, sau đó nàng phải đi, kết quả ta chờ hồi lâu mới đợi được ngươi xuất hiện.”

“Vậy là Linh nhi cũng không còn cũng không xuất hiện quá?”

“Không có.” Thôi đại thiếu rất khẳng định nói:”Nói đến, Bạch phủ này đạo đãi khách thật đúng là kém, ta cũng tới sắp nửa canh giờ rồi, ngay cả miếng nước cũng không uống. Ngươi a, tốt hơn dạy Bạch Linh Quân một chút, mọi người cùng ở kinh thành, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp mặt, làm cho nàng phải lễ phép đãi khách chút, đừng đem người ném tới rồi không thấy bóng dáng, thực kém cỏi!”

“Hỏng rồi!” Hoa Thiểu Dương biết, bất an của hắn trở thành sự thật rồi, Bạch Linh Quân thân là chủ nhân, tuyệt đối không thể để khách nhân ngồi một mình trong phòng khách mà chẳng quan tâm, trừ phi nàng căn bản là có việc gấp không thể không ra ngoài.

“Có ai không!” Hắn xông ra hô to.

Không bao lâu, quản gia vội vã chạy tới.” Hoa tiên sinh có gì phân phó?”

Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“Tiểu thư…” Quản gia suy nghĩ lại.”Này… Lão nô không biết…”

“Mau phái người đi tìm!”

“Dạ.”

Hoa Thiểu Dương đi theo tìm người, Thôi đại thiếu tuy là không hiểu tại sao, nhưng xem người ta bận rộn thành như vậy, cũng hỗ trợ tìm kiếm.

Nhưng mọi người trong Bạch phủ tìm hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng Bạch Linh Quân.

Nàng mất tích.

Đồng thời biến mất, còn có — Trụ Đầu Nhi.