Diệp Chỉ Linh đang đứng trên ban công bỗng nhìn thấy Hoàng Mỹ Ngọc đang đứng trước cổng nhìn về phía biệt thự với vẻ mặt đầy tham vọng thì không khỏi nhíu nhíu mày, để người gác cổng cho cô ta vào, trong lòng lại không ngừng hô nhịn, phải nhịn, hôm nay là anh hai về rồi, chỉ cần ráng thêm một xíu nữa thôi, nhất định phải cho cô ta biết cái gì là ác ma.
Hừ, cô mới không cần để ý tới loại người đó, chờ một chút anh hai về chỉnh cho cô sống không bằng chết để cô ta biết thế nào là hậu quả của việc mơ ước những thứ không thuộc về mình, dám coi thường Diêu Tuyết của cô thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần nhân hậu quả đi.
Diệp phu nhân bình thường dịu dàng đoan trang là thế nhưng cũng không ưa thích loại người toan tính nịnh nọt như Hoàng Mỹ Ngọc bao nhiêu, từ lúc đầu bà cũng đã luôn giữ thái độ lạnh nhạt lịch sự, cũng chưa hề tỏ ra khinh thường cô ta khiến cho Hoàng Mỹ Ngọc càng được khuyến khích tinh thần cho rằng mọi người đã chấp nhận mình, càng hay say lấy lòng. Diệp phu nhân bình thường luôn tiếp Hoàng Mỹ Ngọc một lát rồi đi, chưa bao giờ ở lại lâu mặc kệ cô ta làm gì thì làm, tuy nhiên hôm nay bà nhìn gương mặt hưng phấn khác thường của con gái mà không khỏi tò mò.
Từ ngày đầu tiên Hoàng Mỹ Ngọc đến đây con gái bà đã bắt đầu có hành động kỳ quái, đặc biệt thân thiết dung túng cho cô ta khiến cả hai vợ chồng bà đều nghi ngờ không thôi, chỉ là thấy con gái vốn đang buồn vì Diêu Tuyết ra nước ngoài bỗng nhiên trở nên hoạt bát trở lại nên cũng đành thôi, mặc kệ con bé tùy ý đùa giỡn một chút cũng không sao chỉ cần nó đừng tiếp tục ủ rũ là được.
Đừng nhìn Diệp Chỉ Linh bình thường ngây thơ hoạt bát thường hay làm nũng la hét bị anh hai bắt nạt, thực ra cũng không phải hiền lành gì lắm, có anh hai phúc hắc như vậy làm sao con bé có thể ngây thơ đơn thuần cho được, con bé chính là điển hình của loại người giả heo ăn cọp lúc mới biết chuyện này bà thật sự cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa. Trong cái nhà toàn hồ ly này, Diêu Tuyết xem như là đồng minh duy nhất của bà rồi.
Diệp Chỉ Linh từ nhỏ đi theo ông nội với chú bác lăn lộn bên ngoài không ít, mắt nhìn người rất tinh, tuy gặp ai cũng hỉ hỉ hả hả, nhưng thân thiết thật sự quả thực không có mấy người, Diêu Tuyết gần như là ngoại lệ duy nhất cho nên lúc thấy con bé tự nhiên thân thiết với Hoàng Mỹ Ngọc như vậy hai người không khỏi kinh ngạc. Nếu là nói con bé bị bộ dạng Hoàng Mỹ Ngọc giả bộ ngoan hiền lừa gạt quả thật khó tin, đừng nói bà, từ lúc Diệp Chỉ Linh mười tuổi đã không có ai qua mắt được nó, ngay cả ông nội cáo già thử mấy lần đều thất bại nói chi tới loại đùa giỡn lừa gạt con nít này.
Vì thế chỉ có thể kết luận chắc chắn con bé đang có mưu đồ gì đó, cứ nhìn vẻ mặt hưng phấn của nó mà xem, tám phần là có liên quan đến anh hai của nó rồi, xem ra bà chỉ cần ráng nhịn ngồi đây chờ xem trong hồ lô của con bé bán thuốc gì thôi, sẵn tiện đón con trai mới về luôn. Lại nói không biết dạo này Diêu Tuyết thế nào rồi, thật là nhớ con bé quá đi, ở cùng một đám người suốt ngày bày mưu tính kế đúng là mệt óc, phải gọi điện kêu Diêu Tuyết mau về đi giải tỏa với mình mới được.
Trong Lúc Diệp phu nhân đang suy nghĩ lan man thì Hoàng Mỹ Ngọc đã thuận lợi vào tới phòng khách, Diệp Chỉ Linh thật sự rất muốn nhìn xem khi cô ta nhìn thấy anh hai sẽ có biểu hiện gì. Lúc nãy tài xế đã xuất phát tới sân bay, anh hai tính toán không ít mới bỏ được công việc bên này chạy qua đó bồi dưỡng tình cảm với chị Diêu Tuyết lần này lại bị gọi về gấp xem chừng trong lòng cũng không dễ chịu gì, Hoàng Mỹ Ngọc mà giở mấy trò vặt kia ra thế nào cũng lãnh đủ. Nhớ tới mấy thủ đoạn chỉnh người của anh hai, Diệp chỉ Linh không khỏi vô cùng hưng phấn, vui sướng khi người gặp họa.
Bên này Hoàng Mỹ Ngọc nghe được tin cậu hai của Diệp gia sắp trở về trong lòng mừng như điên, không ngừng suy nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để dụ dỗ con rùa vàng này, hoàn toàn không biết rằng trong bụng con rùa vàng đó đen tối bao nhiêu…Ba người trong phòng khách mỗi người một suy nghĩ nhưng mục đích chỉ có một, đó là tiếp đón đại thần của Diệp gia trở về.