Đúng 8 giờ sáng ngày 29, tiếng chuông cửa nhà Diêu Tuyết reo lên, cô
vội vã ra mở cửa, sau đó chỉ biết đứng trân trân nhìn từng người, từng
người bê những thùng đồ đạc vào xếp kín cả phòng khách nhà mình, cho đến khi hoàn hồn lại, người khuân vác cuối cùng cũng đã bước ra ngoài, chỉ
còn lại đám người Lăng Chính Phong vẫn đang đứng ở cửa cười hì hì nhìn
cô:
“Chào buổi sáng cuối năm, Diêu Tuyết, nhìn em giống như chưa tỉnh ngủ nha.”
Bị tiếng chào hỏi của Lăng Chính Phong làm giật mình, Diêu Tuyết đành
phải lúng túng chào lại sau đó nhường đường cho mọi người đi vào. Sau
khi mọi người đã vào hết trong nhà, Lâm Nguyệt Dao liền hăng hái kéo tay Diêu Tuyết chỉ vào núi thùng giấy mới được chuyển vào:
“Đây
chính là số đồ dùng cần thiết cho ngày hôm nay nha, Tiểu Tuyết em thấy
thế nào, đã đủ chưa, tất cả ở đó đều là đồ tốt đó nha.”
Diêu
Tuyết có chút nghi ngờ nhìn về phía đống đồ rồi lại nhìn bảy người trước mặt: “Này… có phải hơi nhiều quá rồi không?” Hình như cô không có ghi
nhiều đồ như vậy nha.
Lãnh Vệ và mấy người khác đã sớm bắt
tay vào xử lí đống đồ, Giang Thành Ân tay đang cầm một cái chăn vừa nghe cô nói vậy liền giải thích: “Dĩ nhiên là không phải chỉ có nguyên liệu
nấu ăn rồi, chúng ta là chơi thâu đêm dĩ nhiên phải chuẩn bị cả những
thứ khác, còn có, phải chuẩn bị chăn gối để tối ngủ nữa, nhà em hình như không có dư cái này mà đúng không?”
Diêu Tuyết nghe tới đây
liền thông suốt, nhẹ gật đầu một cái sau đó cũng đi qua giúp một tay đem nguyên liệu thức ăn và nồi chảo mới vào bếp bắt đầu thực hiện nhiệm vụ
của mình, tùy ý những người còn lại muốn sắp xếp ra sao cũng được, còn
cô chỉ cần làm tốt trách nhiệm của mình hôm nay là nấu ăn thôi.
Tuy là Diêu Tuyết viết nguyên liệu trong danh sách không nhiều nhưng vì bọn họ lo xa cho nên mỗi thứ đều chuẩn bị gấp đôi, hậu quả là bây giờ
khắp nhà bếp đều là thực phẩm, chỗ đi lại cũng khó khăn. Mặc dù đã có
người chuẩn bị nguyên liệu, tuy nhiên món ăn trung hoa quan trọng nhất
vẫn là gia vị, thậm chí có một số loại gia vị đặc biệt cho nên cô quyết
định sẽ tự đi mua. Trước khi đi, Diêu Tuyết đã hướng dẫn hai người còn
lại cách xử lí đơn giản một số nguyên liệu sau đó mới ra ngoài.
Lăng Chính Phong đang xếp thùng ở gần cửa thấy cô chuẩn bị ra ngoài
liền nói: “Em cần đi mua gì sao, có gì cứ ghi lại để cho tài xế đi mua
là được rồi, bên ngoài trời rất lạnh đó.”
Diêu Tuyết nghe
giọng nói có chút lo lắng của Lăng Chính Phong liền mỉm cười, nhẹ nhàng
giải thích: “Em vẫn còn thiếu một chút gia vị, nhưng mà cái này rất khó
tìm cho nên em tự đi vẫn tốt hơn, em sẽ mau về thôi, anh không cần lo
lắng.”
Lăng Chính Phong nghe vậy cũng đành thôi, nhét một tấm thẻ vàng vào tay Diêu Tuyết: “Em tự đi cũng được nhưng cái này thì nhất định phải cầm, đã nói tất cả chi phí lần này bọn anh sẽ lo mà.” Nghe
vậy Diêu Tuyết cũng không tiếp tục dây dưa nữa, gật nhẹ đầu với Lăng
Chính Phong sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Lãnh Vệ nãy giờ đang nhìn bọn họ cũng hơi đăm chiêu sau đó lặng lẽ lấy áo khoác bước ra theo Diêu Tuyết.
Nghe tiếng mở cửa ở sau lưng, phát hiện ra Lãnh Vệ theo sau mình Diêu
Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lúc lướt qua cô anh lại nói một
câu: “Đi thôi", rồi lạnh lùng đi trước khiến Diêu Tuyết không có cách
nào đành nhấc chân đuổi theo.
Tài xế dừng xe ở cổng chợ, điều
này cũng là do yêu cầu của cô. Trong siêu thị mặc dù rất sạch sẽ thoải
mái nhưng lại không thể nào có những loại gia vị truyền thống này, trong chợ này có một số cửa hàng gia vị lâu năm, tất cả những gì hiếm có
trong thị trường đều được tìm thấy tại đây, cái này cũng là do một đầu
bếp trong nhà hàng trước đây cô làm thêm nói cho Diêu Tuyết.
Chợ bình thường đều có mùi không dễ chịu, ngay khi bước xuống xe, gương
mặt lạnh ngàn năm của Lãnh Vệ cũng không khỏi lộ ra một cái nhăn mày
hiếm thấy, mặc dù Diêu Tuyết đã khuyên anh nên ở trong xe chờ nhưng có
người mặt lạnh nào đó cứ cứng đầu đi theo khiến cô cũng rất bất đắc dĩ
đành phải mua hàng bằng tốc độ nhanh nhất sau đó trở về.
Vì để cho bữa trưa đơn giản Diêu Tuyết quyết định nấu một nồi cà ri thật ngon sau đó để mọi người tự lấy phần. Đối với đám công tử tiểu thư bọn họ
thì trường hợp như thế quả là mới gặp lần đầu, tuy nhiên cũng hết sức
thú vị cho nên mọi người đều hết sức vui vẻ tranh phần với nhau.
Đang ăn dở thì tiếng chuông cửa bỗng reo lên, Diêu Tuyết có chút mờ mịt ra mở cửa, không biết là ai lại có thể đến vào lúc này. Mở cửa ra, chưa kịp nhìn kỹ thì Diệp Chỉ Linh vốn đang đói bụng bị mùi cà ri hấp dẫn
liền chạy ùa vào trong bếp giành ăn với mấy người còn lại làm phòng ăn
huyên náo ầm ỹ.
Còn Diệp Vũ Thiên vẫn đang bất động đứng ở cửa nhìn người nào đó còn đang ngơ ngác nhìn mình, cười thâm ý, bình tĩnh
tới gần bên tai cô. Diêu Tuyết chính là bị giọng nói âm trầm bên tai làm tỉnh lại:
“Em có vẻ như không chào đón tôi thì phải?”
Vội vàng lắc đầu: “không có.. chỉ là có chút giật mình mà thôi, mọi người đang ăn cơm, anh có muốn cùng ăn không?”
Sau đó vội vàng đi vào nhà bếp lấy đồ ra phục vụ đại tôn thần này.
Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy người này cô đều không ngăn được cảm
giác rờn rợn trong lòng, nhất là mỗi khi anh ta có vẻ mặt âm trầm này,
quả là phức tạp mà…