Cạnh nhà tôi có một rừng cây, trong rừng có đủ loại côn trùng, còn có loại sâu bự bự mập mập màu đen y chang con sâu lông. Hồi đầu gặp tôi cũng nghĩ là sâu lông, bữa đó táy máy thế nào bắt một con về, mẹ nói đây là sâu kí sinh trên cây ớt, trên thân có chứa độc tính. Lúc ấy cũng chẳng có cảm giác gì, mấy giờ sau mới ăn đủ hậu quả, hai cái tay mập mạp sưng vù cả lên.
Đặng Thiệu cõng tôi vào rừng, nương theo ánh trăng sáng tôi tìm được cây ớt, ý đồ xấu trong lòng liền nảy lên. Không thèm quản có độc hay không, tôi vươn tay túm lấy con sâu lông xù bự bự đặt nó lên cổ tay. Thừa dịp Đặng Thiệu không để ý thì giơ ra trước mặt anh.
Đặng Thiệu hơi nghiêng đầu tránh, nhíu mày nói: “Tiểu tổ tông, loại này mà em cũng dám nghịch? Không sợ có độc à?”
Tôi mất hứng vứt con sâu đi, phủi tay: “ Em còn định hù anh một tí cơ ai dè anh chẳng sợ tí nào.”
“Em tưởng anh là nít ranh à? Loại sâu này đâu phải anh chưa từng thấy.” Đặng Thiệu đi thêm vài bước rồi cúi người thả tôi xuống: “ Trễ thế này còn kêu anh cõng em vào rừng làm gì?”
Tôi nhặt hai phiến lá từ dưới đất, đặt một cái vào tay Đặng Thiệu, nói: “ Em nhàn rỗi chán quá muốn đi chơi thôi.” Tôi tước đi phần lá, giữ lại phần cuống chắc khỏe, xong xuôi liền quay ra nói với anh: “ Chúng mình chơi đấu lá đi.”
“Đấu lá là gì?” Đặng Thiệu cầm lá trong tay sững sờ.
“Anh quê thế, tước lá anh nhặt được lấy cuống, hai đứa mình ghép hai cuống thành hình chữ thập, dùng sức kéo cuống về phía mình. Cuống ai đứt trước thì thua, tối về phải giặt tất.” Tôi phất tay giục Đặng Thiệu mau lên.
Đặng Thiệu cười khổ tước ra, cười nói: “ Em bao tuổi rồi còn chơi cái trò ấu trĩ này hả?”
“Thì tại em chán quá mà” Tôi liếc Đặng Thiệu một cái, tranh thủ dùng sức kéo đứt cuống lá trong tay anh.
Tôi cười ném cuống xuống đất: “ Tối nay anh giặt tất đi nha.”
“Em dám trêu anh à” Đặng Thiệu lại gần ôm tôi từ phía sau, ghé sát vào lỗ tai tôi thì thầm: “ Bà xã, anh nhớ hồi trước em bảo thôn em có hồ tắm mà? Chúng mình đi tắm đi.”
(Cho bạn nào quên, cái chỗ này là cái bãi thi công xong để hoang, lâu dần thông nước thành hồ, ngày xưa em nhà mình toàn *** đi tắm chờ con gái đi qua thì đứng lên trêu đấy =))))
“Tắm á?” Tôi giật mình: “ Muộn lắm rồi, nước ở đấy giờ lạnh lắm, em không đi.”
“Đi đi mà, có anh ở đây bảo đảm em không lạnh, anh ôm một cái là nóng ngay.”Đặng Thiệu đừng phía sau nghịch ngợm đẩy tôi tiến về trước.
“Đừng nghịch nữa, em đưa anh đi.” Bất đắc dĩ đành chiều lòng Đặng Thiệu, tôi mang anh đi qua rừng cây đến chỗ hồ nước kia, tôi chỉ phía trước: “ Đằng trước ấy”
Đặng Thiệu nhìn bốn phía xung quanh, đè thấp âm thanh nói: “ Nơi này đúng là nơi lí tưởng để làm việc xấu mà, ngay cả bóng dáng người khác cũng không có.”
“Anh hay nhỉ, đêm hôm khuya khoắt ai ra đây làm gì? Ra chơi với ma à?” Tôi bỏ cái tay Đặng Thiệu đang ôm ra, đi tới bờ cởi đồ: “ Cởi quần áo đi, tắm xong chỉ có thể dùng quần áo lau khô thôi.”
“Đã biết” Đặng Thiệu cởi áo vứt trên đắt, tháo thắt lưng tiện cởi cả quần trong lẫn ngoài luôn, giày ở chân cũng bỏ ra, khí lạnh ập vào lòng bàn chân làm anh nhe răng nhếch miệng, nói: “ Ôi cóng hết cả chân.”
Tôi cởi sạch quần áo xuống nước trước, bước đến nước ngập thắt lưng mới quay lại nói: “ Anh từ từ hẵng xuống” Gạt hết mấy mớ rong rêu trên mặt nước: “ Nước hơi lạnh, xuống tắm nhanh lên.”
Đặng Thiệu đi tới cạnh bờ thò chân xuống thử nước liền vội vàng giật lùi: “ Nước lạnh còn chưa tính, quan trọng là bẩn thế này, em nhìn đi toàn là rác thế này tắm kiểu gì?”
Tôi nâng tay hất nước lên người Đặng Thiệu, nước lạnh làm anh càng lùi xa.
“Anh mau xuống cho em, không xuống em đi lên đá anh xuống đấy, tin không hả?” Tôi trừng mắt uy hiếp.
“Được được được, anh xuống là được chứ gì?” Một lần nước Đặng Thiệu cố thăm dò nhiệt độ nước, chậm rì rì lết xác tới gần. Tôi sốt ruột mạnh mẽ túm anh về phía mình, anh mất trọng tâm liền ngã nhào vào trong nước.
Đặng Thiệu bị một phen hết hồn, rốt cuộc cũng đứng vững trong nước, lau mặt một lúc mới nói: “ Em muốn ăn đòn phải không?”
Tôi cợt nhả nói: “ Vậy còn phải xem anh bắt được em không, em bơi lội siêu giỏi đấy.” Nói xong tôi lặn một hơi xuống nước, lợi dụng sở trường lặn siêu lâu, hai chân đạp nhẹ trong nước chỉ gây ra tiếng động khẽ trong màn đêm yên tĩnh.
Tôi bơi khá xa mới nhận ra đằng sau hình như không có động tĩnh của Đặng Thiệu. Tôi ngừng lại, xoay người lại nhìn, phía sau hoàn toàn không có ai.
Tôi kinh sợ trong lòng, đừng nói là…. Hồ nước này vốn là giếng mỏ, chỉ có mấy mét đầu quanh bờ là nông, mà tôi đã bơi được xa thế này, phía dưới là quặng mỏ sâu không thấy đáy. Nếu nãy giờ Đặng Thiệu cứ đuổi sau tôi, vậy chẳng phải…
“Đặng Thiệu…” Tôi gân cổ hét to, màn đêm yên tĩnh bị tiếng thét xé vỡ không gian, tôi bất lực gào thét trong không gian rộng lớn như vô hạn.
“Đặng Thiệu….” Tôi lại hét, phía sau không có động tĩnh gì. Tôi lặn cả xuống, cố gắng lặn sâu nhất có thể để tìm nhưng vô ích.
Ló lên mặt nước hít lấy không khí rồi lại lặn xuống tìm vài vòng, cứ như vậy tìm hoài vẫn không thấy anh.
Có lẽ vì ở trong nước quá lâu thể lực cũng yếu dần, để tránh cho chính mình chìm luôn, tôi bơi nhanh vào bờ trong tuyệt vọng. Khi đầu ngón chân cảm nhận được bùn đất, rốt cuộc tiếng khóc nghẹn ngào cũng không thể kìm lại.
Tôi khóc đến khản cả giọng, miệng không ngừng gọi tên Đặng Thiệu.
“Đặng Thiệu… Anh ở đâu? Đặng….” Tôi khóc không thành tiếng, tim như bị con dao sắc cứa từng mảnh, so với chìm xuống đáy nước còn khó thở hơn. Tôi ngồi bệt lên bờ, lẳng lặng nhìn ra mặt nước.
“Bà xã, em khóc cái gì đấy?”
Giọng Đặng Thiệu bỗng vang lên sau lưng, tôi vội quay đầu lại thấy anh đứng đi ra từ giếng mỏ gần đó.
Tôi ngưng khóc đứng dậy, chờ anh bước lại gần liền liều lĩnh ôm lấy, khóc nức nở nói: “Em tìm anh trong nước mãi không thấy, còn tưởng anh chết đuối rồi chứ.”
Đặng Thiệu nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an tôi: “Anh đau bụng quá tính ra đây ị bậy. Đang rặn nghe em gọi tí thì táo bón luôn.”
Tôi ngẩng đầu lên: “ Anh biết em gọi anh mà sao không trả lời? Sao không chạy ra hả?”
Đặng Thiệu nhún vai: “ Anh bị dọa không nhẹ đâu, còn tưởng em có chuyện gì. Vừa ngồi dậy thấy em gọi vài tiếng, hóa ra hỏi anh ở đâu thôi nên mới cố ý không trả lời, muốn thử xem em có sốt ruột không” Đặng Thiệu ép hai tay ôm chặt tôi vào lòng, nói: “ Chẳng qua anh không ngờ lại làm em ngốc, đồ ngốc.”
“Đặng Thiệu, anh giỏi lắm, anh có biết em sợ thế nào không hả?” Nước mắt tôi từ khóe mắt cứ thế trào ra, như con đê vỡ không ngăn nổi cơn lũ tràn vào.
“Anh biết, từ nay không bao giờ dám vậy nữa.” Đặng Thiệu chặn ngang lời: “ Nếu anh chết đuối thật, em tính thế nào?”
Tôi lau nước mắt, vốn định nói anh mà chết em cũng không sống nữa nhưng thấy gớm quá đành nuốt trở lại, hít hít cái mũi: “ Anh mà chết, em sẽ đi báo với mọi người trong làng đến vớt xác anh lên. Sau đó quay lại Bắc Kinh, coi mình như đứa con thứ hai của mẹ anh, ngày ngày thay anh hiếu thuận bác.”
Đặng Thiệu ngửa đầu mỉm cười,để lộ biểu tình vui mừng dưới ánh trăng: “ Anh cao hứng lắm nhưng vẫn thấy hơi thất vọng.”
“Cao hứng gì? Thất vọng gì?” Tôi hỏi.
Đặng Thiệu nói: “ Cao hứng vì trong lòng em có anh, nguyện thay anh chăm sóc mẹ.” Đặng Thiệu dừng một chút: “ Thất vọng vì em không định tự tử cùng anh.”
“Anh khùng hả?” Tôi đẩy mạnh Đặng Thiệu ra, ngồi chồm hỗm nói: “ Thế kỉ nào rồi còn tự tử vì tình? Anh đang tưởng mình là Lương Sơn Bá, em là Chúc Anh Đài đấy à?” (*)
Đặng Thiệu cười lớn, nói: “ Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài có gì không tốt nào? Cuối cùng biến thành đôi bươm bướm cùng nhau bay lượn, hay thế còn gì. Chẳng lẽ em không muốn cùng anh biến thành đôi bướm cùng du ngoạn nhân gian?”
“Thôi đi” Tôi phất tay cười nói: “ Chỉ sợ bướm thì không thành lại hóa ra hai con sâu lông thì hối không kịp.”
“Chỉ được cái phá đám là giỏi.” Đặng Thiệu bĩu môi, giang hai tay ra, nói: “ Lại đây, cho anh ôm một cái nào.”
Kiêu ngạo bước lại gần, tôi ngồi vào lòng Đặng Thiệu, tựa vào ngực anh ngẩng đầu ngắm sao trời.
Đặng Thiệu ở sau tôi hít sâu một hơi: “ Không ngờ tối hôm nay lại lãng mạn thế này, không biết có cảm giác giống mấy bộ truyện kiếm hiệp không ta?”
“Toàn gạt người thôi.” Tôi nói.
“Này, vào những lúc thế này chẳng phải chúng mình nên răng môi quấn quýt, sau đó…”
Tôi lập tức cảnh báo: “Đừng nhúc nhích, anh lo mà nhắc nhở cái thứ ở dưới ngoan ngoãn đi, dám có ý *** coi chừng bản công tử thiến chết.”
Đặng Thiệu cười khanh khách bên tai tôi: “ Còn dám nói truyện kiếm hiệp là gạt người, em là đứa nhập vai sớm nhất luôn” Hai tay anh đặt lên thắt lưng tôi, ngón tay không chút quy củ gãi gãi chọc ghẹo: “ Một khi đã thế, chúng mình đừng lãng phí không khí tốt thế này. Hay là đánh dã chiến đi?”
“Không được, lỡ người ta thấy thì sao?” Tôi cự tuyệt nói.
Đặng Thiệu nói: “ Chẳng phải em bảo đêm hôm khuya khoắt không ai ra đường sao? Đi gặp quỷ chắc?” Đặng Thiệu bế tôi lên, tiếp tục nói: “ Cho dù có bị thấy cứ coi như họ nhìn thấy quỷ đi.”
Tôi lườm anh: “ Anh vốn là sắc quỷ”
“Được chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” Đặng Thiệu rung đùi đắc ý niệm trong mồm, một tay giữ tôi cố định, một tay lần mò xuống thân dưới sờ soạng: “ Nhưng mà anh hơi lo, nước chỗ này không sạch lắm, lỡ chui vào người làm em nhiễm trùng thì sao?”
Tôi tức giận nói: “Biết thế thì đừng có làm.”
“Không được” Đặng Thiệu phủ quyết ngay tức khắc: “ Anh đã ngạnh đến mức này làm sao không làm được? Hay là tụi mình ra cái giếng đằng kia đi?” Miệng thì trưng cầu ý kiến mà hành động thực tế đã xong từ lúc nào, anh bế tôi từ dưới nước đi lên, chân trần dính đầy đất cát hướng về cái giếng.
(*) Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài là một giai thoại tình yêu rất nổi tiếng ở Trung Quốc, Chúc Anh Đài là nữ nhi, vốn không được đi học nhưng vì ham học, cũng muốn biết chữ, biết đánh võ giống anh trai nên xin cha mẹ đóng giả làm nam vào trường học. Tại đây thì gặp Lương Sơn Bá, hai người từ tình huynh đệ dần biến thành tình yêu. Mãi đến sau này Lương Sơn Bá mới biết Chúc Anh Đài là nữ. Nhưng cuối cùng vì sức ép từ gia đình và sự chen chân của Mã Văn Tài cuối cùng Lương Sơn Bá chết, Chúc Anh Đài vào ngày cưới của mình và Mã Văn Tài thì bỏ trốn đến trước mộ của Lương Sơn Bá tự vẫn, cuối cùng hai người hóa thành đôi bươm bướm cùng du ngoạn thế gian