Đương Tiểu Phiến Ngộ Đáo Thành Quản

Chương 20: Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc




Thật ra trong khoảng thời gian này, tôi không ngừng suy nghĩ về cảnh tượng gặp lại Đặng Thiệu, gặp mặt rồi câu đầu tiên nên nói gì, nên thể hiện thái độ thế nào, nhìn nhau ngượng ngập hay chủ động lảng tránh. Đủ loại ý tưởng, đủ loại dự kiến khiến tôi khẩn trương không thôi.

Thực tế đã chứng minh, ảo tưởng mãi chỉ là ảo tưởng, dẫu cho tôi có nghĩ tới tình huống chân thật cỡ nào, nhân vật chân thật cỡ nào thì vĩnh viễn cũng chỉ là hư ảnh do não bộ tạo ra, mong manh đến mức chỉ cần chạm khẽ cũng biến mất không chút dấu vết.

Hiện tại, Đặng Thiệu hàng thật đứng trước mặt tôi, thản nhiên cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngẫu nhiên cũng nghiêm túc nhíu mày, nét mặt sống động mà chẳng một “hư ảnh” nào đọ được. Không biết từ bao giờ, tôi có thói quen quan sát từng cử chỉ, nét mặt của hắn. Không thể phủ nhận, Đặng Thiệu có rất nhiều nét mặt, cứ từng cái từng cái khắc sâu vào lòng khiến đối phương muốn vùng vẫy thoát khỏi hắn cũng không được.

“Anh Đặng đến đấy à?Tìm Sơ Lục nhà tụi em có việc gì không?” “Hoàng hậu bánh rán” một tay khuấy nồi cháo, một tay lau lau vào tạp dề, gọi Tiểu Long mang cho Đặng Thiệu chén nước, chị ta không ngừng nịnh nọt: “Anh xem quán chúng em tuy hơi loạn một tí nhưng anh yên tâm, quán chúng em bảo đảm vệ sinh an toàn thực phẩm tuyệt đối”

“Hoàng hậu bánh rán” không dám càn quấy như trước, lần này đặc biệt khách khí cung kính như khách quý tới chơi. Thái độ như vậy khiến Đặng Thiệu không khỏi ngại ngùng, cười trừ: “ Sạch sẽ là tốt rồi, hôm nay tôi không đi làm nên không có ý định kiểm tra hành chính, chị yên tâm đi”

“ Được vậy thì tốt quá, anh Đặng kể cả không phải đi làm, nếu thích cứ tới đây ngồi chơi cho vui” Nói xong, “hoàng hậu bánh rán” nhìn tôi, tiếp tục nói: “ Sơ Lục, còn đứng ngây ở đấy làm gì, mau ra lấy cho anh Đặng cái ghế, chú xem người ta vất vả cả ngày kìa. Thằng bé này thật không hiểu chuyện gì cả.

“Hoàng hậu bánh rán” đột nhiên niềm nở, nói nhiều như mọc thêm một cái miệng nữa, tôi lười chẳng thèm phản ứng, túm lấy cái ghế đặt trước mặt hắn, lạnh lùng như băng: “ Ngồi đi”

Đặng Thiệu cũng không khách sáo, bê ghế ngồi tựa vào tường, một tay gõ gõ bàn, nhíu mày nói: “ Mấy ngày không gặp, sao tính tình lại xấu thế này? Có phải muốn bị chú dạy dỗ một trận không?”

Tôi không để ý Đặng Thiệu, hít hít cái mũi, như cũ ngồi trước chậu nước rửa rau, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới thực vật.

“Hoàng hậu bánh rán” nhìn vậy không yên lòng, vội vàng ho khan: “ Tiểu tổ tông của tôi ơi, chú xem chú rửa rau thành cái dạng gì rồi, hồn bay lơ lửng ở đâu thì ra đó hứng đi, đừng làm khổ đồ ăn nữa” “ Hoàng hậu bánh rán”lườm tôi một cái, đem rau vớt ra khỏi chậu, lại nói: “ Chú đừng rửa rau nữa, dù sao cũng trưa rồi, chị dâu cho chú tiền, đưa anh Đặng đi ăn cơm trưa đi”

“Không đi”

“Hoàng hậu bánh rán” nhận ra điều gì, quay đầu nhìn lướt Đặng Thiệu, lại quay lại nhìn tôi, ý vị thâm trường nói: “ Sao nào? Cãi nhau với anh Đặng nhà chú hả?”

(Ý vị thâm trường: Ý vị sâu xa, tức là biểu hiện ra thì ít nhưng ý nghĩa thì rộng mở, sâu xa)

“Ai cãi nhau với anh ta, em không quen anh ta” Được rồi, đây cũng không phải lời thật lòng, chẳng qua cuống quá nói liều mà thôi.

Đặng Thiệu xem đủ, đứng lên nói với “hoàng hậu bánh rán”: “ Chị đang vội, tôi xin phép mang Sơ Lục ra ngoài trước, có chút chuyện cần nói với em ấy”

“Hoàng hậu bánh rán” cười nói: “ Cứ đi đi, cứ mang Sơ Lục đi thoải mái, thằng nhóc này mấy ngày nay chẳng biết ăn phải thuốc gì lúc nào cũng cáu giận, vất vả anh Đặng giúp dạy dỗ nhé”

“Hoàng hậu bánh rán” thấy tôi không động đậy, túm tay áo lắc lấy lắc để, tôi không tình nguyện trừng mắt hỏi: “ Chị làm sao thế?”

“Làm sao cái gì? Anh Đặng mang chú ra ngoài một chút, chú còn đứng ì đây làm gì? Còn không mau chạy theo, đừng có như trẻ con thế” “ Hoàng hậu bánh rán” ra sức nháy mắt ra hiệu với tôi.

Tôi lườm Đặng Thiệu một cái, không tình nguyện tháo tạp dề xuống đưa cho “hoàng hậu bánh rán”, đi thẳng ra cửa, nói: “ Đi thôi”

“Đi đi, cứ đi đi, cửa hàng giờ cũng bớt khách, hai người cứ từ từ mà tâm sự”

Ra khỏi cửa hàng, tôi cúi gằm mặt, thủy chung nhìn đất. Đá lát đường dưới chân đáng thương bị xem làm bóng đá lăn long lóc. Đi được một lúc, Đặng Thiệu thấy tôi không định mở miệng, cười hỏi: “ Sơ Lục, xem ra nhóc thật sự rất thích chú”

Tôi càng ngày càng khẳng định chúng tôi kiếp trước từng quen nhau, cho nên bây giờ ông trời cho chúng tôi gặp lại kiếp này, tiếp tục dây dưa mối duyên dang dở.. không đúng… cái này là nghiệt duyên thì có.

Đặng Thiệu bỏ mũ kê-pi xuống, biến mũ thành quạt. Bấy giờ, tôi mới trộm ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Đặng Thiệu cười vui vẻ: “ Sao giờ còn không dám nhìn chú thế này? Ngượng à?”

Tôi lắc đầu: “ Cháu không ngượng, mà là đống băng gạc trên đầu chú chưa gỡ được ra, bị thương nặng lắm à?”

Đặng Thiệu theo bản năng sờ đầu, nói: “ Không sao, ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa, vết thương con con này tính là gì. Nhưng còn nhóc ấy, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên”

Tôi lờ mờ hỏi: “ Sao cháu lại không được tự nhiên chứ?”

Đặng Thiệu cùng tôi sánh vai đi thêm một đoạn, vừa hay tới một quán bán đồ uống ướp lạnh. Đặng Thiệu chạy tới mua hai chén trà lạnh, lúc trở về quần áo trong đã ướt đẫm mồ hôi.

Chúng tôi ngồi ở cạnh bồn hoa, mặt trời chiếu rọi xuống khiến không khí trở nên ngột ngạt, nóng nực, ngồi trên bồn hoa mà cứ như ngồi trên lò lửa vậy. Tôi nhảy nhảy mông mấy cái, sau đó mới chịu ngồi yên.

Đặng Thiệu đưa trà lạnh cho tôi, nhiệt độ mát lạnh từ ly trà khiến cơ thể cũng thoải mái hẳn: “ Hôm nay nóng thật đấy, buổi tối nấu canh đậu đỏ uống đi”

“Còn lâu” Tôi bóp khẽ ly trà

Khóe miệng Đặng Thiệu giơ lên thành hình cung hoàn hảo, hắn nói: “ Nhóc định cắt đứt quan hệ với chú với đấy à?” Đặng Thiệu uống một ngụm trà lạnh, tiếp tục nói: “ Mấy ngày nay không gặp chú, có phải rất nhớ đúng không?”

Tôi theo bản năng gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu.

“Nhóc vừa gật rồi lại lắc, rốt cuộc là nhớ hay không?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu nhìn đôi dép cũ nát của mình. Chẳng biết vì sao, tôi bỗng sinh ra cảm giác chán ghét chính mình, thậm chí là căm thù tận xương tủy sự yếu đuối của bản thân.

Đặng Thiệu thở dài, nói: “ Tối hôm ấy chú nói nhiều như thế, nhóc có cho vào đầu câu nào không hả? Nếu đã nghe không vào, vậy chúng ta liền thử một chút đi?”

“Thử một chút?” Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.

Nét mặt Đặng Thiệu như đang đùa cợt khiến tôi không thể không nghi ngờ lời hắn nói. Có điều, trong nội tâm lại sinh ra một áp lực lớn ép buộc tôi phải tin, phải đáp ứng.

Mặc kệ là giả hay thật…

Đặng Thiệu thấy tôi gật đầu đáp ứng, cũng không cười nữa,ngược lại nghiêm túc nói: “ Sơ Lục…” Tôi thập phận mong chờ lời tiếp theo của hắn, nhưng hắn lại chẳng nói, chỉ chăm chú nhìn tôi.

Tôi bị hắn coi như gà chip bông mà nghiên cứu, quẫn bách nói: “ Anh nhìn cái gì mà nhìn?”

( Hai bạn bắt đầu yêu đương rồi nên từ giờ xưng anh – em cho nó sến sẩm nhé, trừ những lúc hai bạn trêu nhau thì quay lại chú cháu còn bình thường vẫn là anh – em nha)

Đặng Thiệu thở dài, đứng lên giãn gân cốt, tiện tay đội mũ lên đầu, nói: “ Đi thôi, chúng ta về nhà nào”

“Về nhà?” Tôi đứng lên, vội vàng nói: “ Buổi chiều anh không đi làm à?”

Đặng Thiệu quay lại nhìn tôi, ánh mắt trời chói chang khiến tôi không thể nào thấy rõ nụ cười của hắn,chỉ nghe hắn nói: “ Em là đồ ngốc à, hôm nay là thứ sáu, chiều anh được nghỉ mà”

Không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi hạnh phúc như bây giờ, ngay cả đôi mắt cũng không giấu được sự vui sướng. Lúc này, ngoài trừ “vui vẻ”, tôi không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng. Thì ra mấy hôm nay tâm trạng nặng nề, như người mất hồn hóa ra đều là vì hắn, vì hắn từ chối. Cũng vì một câu “ Thử một chút” lại khiến tôi như được cứu về từ địa ngục, trở lại cuộc sống bình thường tươi sáng, rạng rỡ.

Tôi thích cách hắn gọi tôi là đồ ngốc, tiện tay xoa loạn trên đầu. Tuy rằng sau đó kiểu tóc sẽ giống như ổ chim, nhưng trong lòng lại thấy thật ngọt ngào. Khóe miệng nhếch tới mang tai, tôi nghĩ… Có lẽ tôi đang trải qua sự kì diệu của mối tình đầu.

Tôi vừa kể chuyện hắn là mối tình đầu của tôi, Đặng Thiệu cười ha ha đứng lên, nhòm tới nhòm lui nói: “ Nhóc con, em đúng là được voi đòi tiên, đáng tiếc em không phải mối tình đầu của anh.”

Đối với chuyện này tôi cực kì để ý, tuy là chẳng có vấn đề gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hối hận, giá mà gặp nhau sớm tí nữa, như vậy mối tình đầu của hắn sẽ là tôi.

Đặng Thiệu nghe tôi nói thế, tỏ ra ghê tởm, không ngừng chọc tôi: “ Em đúng là phàm phu tục tử, thế kỉ bao nhiêu rồi còn muốn tranh giành làm mối tình đầu”

Tôi biết hắn là cố ý nói vậy, thật ra trong lòng hắn so với tôi còn cao hứng hơn.

Sắc trời ngả tối, chúng tôi bàn xem cơm chiều nên chuẩn bị món gì, đến tận cổng chợ rồi vẫn chẳng biết ăn món gì, tùy ý chọn vài ba thứ nấu qua loa. Trên đường trở về, Đặng Thiệu ngân nga một bài hát, tôi chưa từng nghe qua, dù sao cũng không biết nhiều hí khúc. Nhiều lúc thật nghi ngờ, rõ ràng cách nhau có 6 tuổi mà sao cứ như sống ở hai thời đại ấy.

( Hí khúc: Là các bài hát diễn viên hát trong khi diễn một vở kinh kịch. Thể loại này gần giống với tuồng của Việt Nam ta)

“Chờ một lát”

Đặng Thiệu dừng chân, hỏi: “ Sao thế?”

“Quần áo của anh còn ở tiệm giặt, chúng ta tiện đường thì qua lấy đi, không sợ quá hạn mất”

Đặng Thiệu gật đầu đi theo.

Tới tiệm giặt, vẫn là cậu học sinh ăn mặc theo mốt chạy ra đón tiếp,cậu ta nhận ra tôi, nói: “ Quý khách lại tới à?” Nói rồi lại nhìn lướt ra sau tôi.

Tôi đưa biên laic ho hắn, nói: “ Tôi tới thử quần áo”

Cậu học sinh bật cười khúc khích, nói: “ Quý khách hài hước quá, chúng tôi là tiệm giặt quần áo, nào phải hàng may hàng bán đâu mà thử, phải nói là tới lấy quần áo chứ,haha”

(Bé nhà tôi từ nhà ra đến ngõ đi đâu cũng bị chửi ngu =))))

Cậu học sinh quay lại tủ tìm quần áo, tôi quẫn bách đứng tại chỗ, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Đặng Thiệu đột nhiên ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: “ Cậu ấy mắng em ngốc đó” Nói xong, còn rất tận lực đổ thêm dầu vào lửa, cười hắc hắc.

Tôi bực bội đáp lễ: “ Anh mới ngốc”

Đặng Thiệu rất nhanh nháy mắt, cười đến bất diệc nhạc hồ.

(Bất diệc nhạc hồ: làm việc gì đó vui vẻ đến quên cả trời đất)

Thời điểm cậu học sinh trả lại quần áo, tôi không kịp nhìn đã cầm đồ chạy ào ra ngoài. Đặng Thiệu không theo kịp, mắt thấy tôi sắp lủi vào đám đông, bất đắc dĩ đành hét to: “ Anh đếm từ 1 đến 3, không đứng lại đừng trách, 1…2….”

Không cần đếm tới 3, tôi sớm ngoan ngoãn đứng yên đợi hắn.

Đặng Thiệu thở hổn hển đi tới, tức giận nói: “ Em điên rồi à, đang yên đang lành chạy như chó đuổi để làm gì? Em tính hại người yêu em mệt chết à?”

Tôi ngang bướng: “ Mệt chết anh mới tốt”

“Em nói xem, anh mệt thì em được lợi gì nào?” Đặng Thiệu hỏi

Tôi nghĩ nửa ngày, nói: “ Anh mệt chết rồi sẽ không có ai tranh giường với em nữa”

Đặng Thiệu dở khóc dở cười nói: “ Được được, của em hết, giờ em vui lòng để cho chú già này một con đường sống đi” Đặng Thiệu đem túi đồ ăn đặt trên đất, đứng thẳng dậy, nói: “ Vả lại, chính em là người đồng ý ngủ chung đấy nhé, có phải là…” Đặng Thiệu nhướng mày cợt nhả.

Đúng là.. nhóc con không thành thật