Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 32: Trận Chung Kết 5






Trận thứ ba bắt đầu.
Hình như Akashi không được tốt lắm, làm Kuroko ngồi bên ngoài cứ bồn chồn, nhăn mày, cậu chăm chăm dõi theo hắn không dám rời mắt dù chỉ một chút.
Tất nhiên Akashi cũng nhận ra ánh mắt nóng rực của Kuroko, cười khẽ một cái, tay giơ lên lau mồ hôi, trong lòng lặng lẽ thở dài, nhưng cũng cảm thấy mãn nguyện—— Có thể khiến Tetsuya lo lắng như vậy, khổ sở nãy giờ có thể coi như cũng đáng giá không?
Ở trong sân, bốn người Aomine tận lực không chuyền bóng sang cho Akashi, nhưng mà Akashi dù sao cũng là hậu vệ dẫn bóng, việc chuyền bóng là nhiệm vụ của hắn……
Nhịp độ trận này vẫn tiếp tục do Teikou nắm giữ, rất nhanh, đã hết nửa trận.
Nghiêng nghiêng đầu, Murasakibara dễ dàng thấy được Akashi cứ liên tục di chuyển, trong lòng bắt đầu căng thẳng, hắn cũng như hiểu ra gì đó.

Midorima là người duy nhất hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến giờ, trong lòng tất nhiên cũng lo lắng không thôi, nhưng lo nhất thì là lo cho Kuroko.
Còn nguyên do thì……
“Kise, đừng có ngây người ra nữa!” Dùng khuỷu tay huých vào Kise, Aomine cau mày nhìn hắn đang thất thần, trong lòng thầm nghĩ, cậu ta bị cái gì mà lại đứng ngu người ở giữa trận đâu vậy chứ?
Nhưng Kise hai mắt trân trân nhìn về trước, đồng tử màu đen giãn ra, vẻ mặt như thấy thứ gì đó rất kinh khủng, hắn như người máy cứng ngắc quay đầu nhìn Aomine, thì thào nói, “Akashicchi, cậu ấy……”

“Akashi?” Aomine khó hiểu, “Akashi bị làm sao……”
Lời còn chưa nói hết, đã bị cảnh tượng tiếp đó làm cho nghẹn lại, hắn há miệng thở hắt, nhìn chằm chằm hai mắt của Akashi.
Hai mắt Akashi vậy mà lại thay đổi, ban đầu ai cũng cho rằng Akashi là vì căn bệnh nào đó nên con ngươi mới có hai màu như vậy, gần đây, hai mắt mới bình thường lại, vậy mà hiện tại……
Hai mắt Akashi theo từng nhịp hô hấp của hắn dần trở nên khác màu!
Mắt trái không biết vì lý do gì mà dần dần thay đổi…… Chính xác mà nói, màu đỏ khiến người khác say đắm dần trở nên nhạt đi, sắc đỏ nhạt dần rồi gần như biến mất, thay thế nó là một màu vàng sáng rực rỡ!
Dù là đang giữa trận đấu thì Aomine hay Kise cũng chẳng thèm quan tâm, Midorima và Murasakibara chú ý tới tình huống bên này, theo hướng hai người đây ngây ngốc nhìn mà lia mắt qua, đôi mắt phản chiếu lại cảnh tượng phía trước, cảnh tượng khiến ai cũng phải bất ngờ và ngã ngữa!
Mắt trái Akashi âm ỉ đâu, thậm chí hắn còn cảm giác được cơn đau của từng dây thần kinh ở mắt trái, nheo mắt lại, hắn nâng tay xoa xoa một chút rồi mới nhắm lại hai mắt.
Trong lúc Teikou còn đang sửng sốt, đối thủ không chớp thời cơ thì là đồ con bò, có người giành được bóng, như bị covid dí mà nhanh chóng úp rổ, nhanh đến không kịp nhìn.
Kỳ lạ ở chỗ, chỉ cần thấy Akashi như hiện tại, dù cho có là ai cũng sẽ bị doạ cho kinh hãi không làm được gì, ngay cả khi bốn người còn lại trong Thế hệ kỳ tích khi phát huy tài năng hết mức cũng không thể chống lại được.

Mà bên kia, có người nhanh như vậy đã kịp phản ứng, càng trâu hơn là trong lúc không một ai chú ý mà ghi điểm!
Chỉ cần nhìn qua là Aomine đã thấy rõ người nọ, mím môi, tên đó là…… đội trưởng Sơ trung Tokyo?!
Kise cũng cau mày, tên này nhìn là biết không phải tốt lành gì, hiện tại……
Hành động của đội trưởng Sơ trung Tokyo khiến tất cả đều chú ý, mà anh ta cũng vô cùng thản nhiên tiếp nhận mấy ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, bởi vì lật ngược được thế bị động mà cao hứng mỉm cười, nụ cười nó chút đắc ý khiêu khích.
Hai mắt Midorima hiện lên một tầng sương mù mỏng, hiển nhiên trong lòng đã hiểu rõ, tên đội trưởng này, không đơn giản!
Akashi cũng có chút kinh ngạc, màu vàng một bên mắt trở nên đặc biệt chói, khiến người ta không dám nhìn thẳng, bên kia màu đỏ dần lép vế bởi ánh vàng.
Khoé miệng Akashi hơi cong lên, miệng mấp máy, dùng âm lượng mà chỉ mình hắn nghe được thì thầm, “Cho dù là anh, cũng đừng hòng cướp Tetsuya……”
Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn đội trưởng, hai mắt lạnh lẽo toả ra một cảm giác kỳ bí, vị đội trưởng kia cũng nhìn thấy Akashi bên này, anh ta như ngầm hiểu ra gì đó, đối với thành viên trong đội làm vài ký hiệu, nhận được lệnh, ai cũng do dự, giống như sợ hãi.
Không đợi bọn họ chuẩn bị anh ta ném bóng về phía một đội viên, người đó lập tức đập bóng qua hướng khác.
Mà hướng đó, là chỗ Akashi đang đứng!
Đường chuyền như gió lớn, mãnh liệt lao về phía Akashi, vô cùng chính xác đập vào mắt trái hắn!
Bốn người Kise đều sửng sờ, cứng người tại chỗ, không chút phản ứng.
Phục hồi đầu tiên là Murasakibara, hai mày nhăn lại chạy vội về phía Akashi, Kise, Aomine và Midorima mới lần lượt theo sau.
Một bóng hôn tới, Akashi cũng không kịp né tránh, bị đập mạnh đến mức cơ thể cũng lảo đảo, cuối cùng ngã xuống được mọi người đỡ kịp.

Midorima lập tức bảo trọng tài ngưng trận.
“Màu trắng số 9 phạm lỗi —— Thẻ vàng lần một!” Tiếng thông báo của trọng tài cắt toạc sự tĩnh lặng, trong không gian kín vang dội.
Với khả năng phản ứng của Akashi, bóng không thể nào đập trúng hắn được!
Quả nhiên, đối thủ cũng đã nhìn ra mắt trái Akashi không được khoẻ rồi, lúc đó hắn ngây người đứng trên sân, không động đậy, mặc cho quả bóng kia lao tới, dù là phản ứng né tránh cơ bản cũng không làm!
Akashi…… Bị làm sao vậy chứ?
Trong lòng bọn họ đều tự hỏi.
Mà Akashi hai mắt nhắm tịt, bị bốn người vây quanh đỡ lấy, hắn cảm thấy đau nhức ở mắt trái dần biến mất, cơn giận vừa bùng lên cũng giảm xuống.
Đưa tay che mắt trái, lòng bàn tay lành lạnh áp vào chỗ ấm nóng, hơi lạnh ở đầu ngón tay chậm rãi lan vào vùng da ở mắt trái.
“Akashicchi, cậu ổn không?” Kise vừa hỏi, vừa cùng ba người khác đỡ Akashi về bên ghế nghỉ, Kuroko vội vàng né chỗ cho hắn nằm lên, trong mắt đều là lo lắng và đau lòng.
Trong suy nghĩ của Kuroko, Akashi là một người lạnh nhạt, bình thường nói chuyện luôn mang theo dáng vẻ cao ngạo xuất chúng nhưng những người càng mạnh mẽ bên trong càng yếu mềm.

Akashi đủ tư cách làm một đội trưởng tốt, hắn có thể tự mình lập một kế hoạch hoàn hảo, cũng rất biết cách phân công việc, rất ít khi thấy hỏi ý ai điều gì.

Từ trước tới nay, hắn luôn để suy nghĩ dưới đáy lòng, chưa bao giờ nói ra tâm sự của bản thân, cũng bởi vì thế, mới khiến người khác phải đau lòng lo lắng.
Con người ai cũng có một điểm yếu, không ai muốn đem điểm yếu đuối này cho người khác thấy, bất cứ ai cũng vậy, chỉ muốn để người khác thấy mình thật tốt!
Akashi chính là ví dụ điển hình nhất.
Đối với mọi người, Akashi luôn khách sáo xa cách, chính là bởi vì không muốn cũng không bao giờ để người khác thấy được điểm yếu của mình.

Hơn nữa, có thể nói ra câu “Làm trái ý tôi, dù cho có là cha mẹ cũng không thể bỏ qua*” quen miệng như vậy, không thể là người đơn giản, không ai biết trước đó những người đó đã trải qua những gì.
(*Ở đây ghi là ‘死”| chết á, mà nghe nặng quáΣ( ̄。 ̄ノ).)
Chuyện cũ đó, tất nhiên sẽ không giống mấy tình tiết máu cún trong tiểu thuyết hay gặp.
Nhưng chắc chắn bọn họ đều vì chuyện gì đó mới tạo nên tính tình như vậy, còn câu chuyện ra sao, không ai biết được.
“Akashi – kun, rút cuộc bị gì vậy?” Kuroko lo lắng hỏi, bản thân thấy Akashi không ổn từ trước mà không làm được gì, hiển nhiên vừa lo vừa hối hận.

“Bọn tớ cũng không biết nha!” Aomine cũng vô cùng rối, trong lòng hắn, Akashi luôn từ trên cao nhìn xuống, không ai có thể đánh bại hắn được!
“…… Không cần lo.” Thấy nhiều người vậy quanh lo lắng cho mình, Akashi bất đắc dĩ cười, “Trận đấu còn chưa kết thúc…… Tớ không sao cả, mọi người cứ yên tâm chơi cho tốt, Tetsuya, vị trí này liền giao cho cậu.”
Kuroko nhíu mày nhìn Akashi, người này, đã là khi nào rồi, còn lo nghĩ trận đấu chứ.
Mắt trái bị đập trúng của Akashi luôn nhắm chặt, bàn tay vẫn luôn ấn vào đó nên không ai biết bên trong từ khi nào đã chảy ra chất lỏng màu đỏ, theo ngón tay trượt xuống.
Là máu!
Bọn họ giật mình, trong lòng đều tức giận Akashi, một quả bóng kia, rút cuộc lực mạnh thế nào mà khiến hắn bị thương đến bật máu vậy chứ?!
Nghĩ tới ai cũng phải run lên.
Vội vàng đứng dậy, Kuroko chạy về phía cửa mà Momoi đã đi lúc nãy.
“Momoi – san! Momoi -san!” Vừa chạy, Kuroko vừa kêu.
“Hả, Tetsu – kun, sao vậy?” Momoi đang định trở lại sân đấu, lại thấy Kuroko vội vàng đẩy cửa tìm mình, có chút bất ngờ, chuyện gì mà khiến Tetsu – kun hoảng loạn vậy chứ? Chưa kể, hiện tại thời gian thi đấu vẫn còn nha.
“Akashi – kun, cậu ấy……” Kuroko chống tay thở gấp, “Akashi – kun bị đối thủ cố ý đả thương rồi!”
Nghe được Kuroko nói, miệng Momoi cũng biến thành hình chữ O thật lớn, tất nhiên là bởi vì quá ngạc nhiên—— Seijuro Akashi, cái người giống như ác quỷ kia bị thương?! Hơn nữa còn do đối thủ cố tình làm?! Việc này không thể nào xảy ra nha, dù cho có là bị thương, thì Akashi làm người khác bị thương còn tin được……
“Cậu nói thật?!” Momoi hỏi.
Kuroko gật đầu, kéo cô chạy vào trong sân.
Thấy cậu hoảng loạn đến như vậy, trong lòng Momoi hơi chua xót, một người luôn dịu dàng như làn gió mát, hiện tại vì một người mà trở nên nóng nảy.
Quả nhiên là đội trưởng lợi hại mà.
Momoi thở dài, sau đó lại cau mày, có thể làm Akashj bị thường, tuyết đối không phải là kẻ đơn giản!
Bị Kuroko kéo vào trong, trong lòng cô cũng tự tính toán, suy nghĩ kế hoạch cho trận đấu tiếp theo, từ giờ phút, có vẻ sẽ khó khăn rồi đây..