Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 30: Trận Chung Kết 3






“Kise-kun, cậu nên nghiêm túc” Kuroko vẫn không rời mắt khỏi bóng, nói với Kise.

“Tớ biết rồi, Kurokocchi,” Kise cong cong mắt, cười nói, “Có Kurokocchi luôn bên cạnh hỗ trợ, tớ tất nhiên sẽ luôn tập trung, không chừng lát nữa, có thể học được nhiều thứ mới!”
“Ừm.

” Kuroko gật gật đầu, thình lình xuất hiện bên cạnh PG (hậu vệ dẫn bóng), tiện tay đánh rơi bóng của hắn, cậu đang suy nghĩ nên ném cho ai, không ngờ lại bị ba người bao vây!
Cả đội chỉ có năm người thi đấu, vậy mà cử ba người kèm mình!
Kuroko nhăn mày, đối thủ đã nhìn ra cậu không có khả năng tấn công sao? Ba người này so với Kuroko tất nhiên khoẻ mạnh hơn, trong đó có cả đội trưởng lẫn SF (tiền phong phụ) ban nãy lớn tiếng khinh miệt bọn họ.

“Ha, nhỏ con vậy,” SF (tiền phong phụ) này là loại người chuyên khiến người ta chán ghét, hắn rũ mắt nhìn Kuroko, trong mắt khinh thường lời lẽ thì khinh miệt, trào phúng nói, “Chỉ cần bóng không truyền đi, ở trên tay mày bóng đã thành vô dụng rồi, ngay cả ném bóng cơ bản gần rổ cũng không làm được, mày không phải lần đầu tiên chơi bóng chứ?”
Kuroko giữ bóng thật chặt, mím môi, người này đang ám chỉ trận lần trước mình làm mất bóng, Kuroko cắn chặt răng, ánh mắt càng thêm kiên cường, đảo mắt nhìn khung úp rổ, làm một thư thế quen thuộc.

Chỉ thấy Kuroko một tay nâng bóng, một tay khác lấy đà giống như muốn đám bóng bay lên cao.


“Có làm gì cũng chẳng vào nổi rổ!” SF (tiền phong phụ) nói, còn vị đội trưởng thì từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến sẽ cười nhạo Kuroko, hắn chỉ chuyên tâm kèm chặt cậu không cho Kuroko ném bóng vào rổ, nhanh chóng thủ thế, cũng nhắc nhở người bên cạnh nhanh giành bóng từ tay Kuroko.

Mà lúc này, trong sân bóng không chỉ có bốn người bọn họ, mà còn có Thế hệ kỳ tích sớm đã ngo ngoe —— dám vây gần Kuroko như vậy, bọn mày muốn chết à!
Aomine chạy tới ngăn lại động tác của đội trưởng, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý, hai tay dang rộng che chắn, Kise cũng không chịu thua tiếp theo sau chặn lại tên SF (tiền phog phụ) đáng ghét, “Cậu định làm gì vậy?”
“Này ~ dám động vào Kurokocchi, gan thật lớn đó!” Kise ném qua một ánh mắt khiêu khích.

Trong lòng Kuroko thầm nói cám ơn, sau đó đấm bóng đi lên, vẽ ra một đường cao thẳng tắp, bóng ở trên không trung sau đó biến mất, trong lúc mọi người còn đang căng mắt tìm bóng thì nó đã chuẩn xác rơi thẳng vô rổ, đụng vào khung rổ vang một tiếng.

Khán đài cũng vỡ oà trong tiếng vỗ tay hoan hô.

Aomine nhìn qua Kuroko một ánh mắt chúc mừng, Kuroko có thể thoát khỏi bóng ma của trận đấu trước, tảng đá trong lòng hắn cũng rơi xuống, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.

Kise chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm SF (tiền phong phụ) trước mặt, nhướng mày, như muốn nói ‘Kurokocchi của tao rất mạnh đúng không’.

Hệt nhưu đứa trẻ lấy kẹo và đồ chơi mới ra khoe khoang.

Bên này Midorima cũng nhìn Kuroko, rồi lướt qua Kise, dáng vẻ của cậu ta so với Murasakibara còn giống còn nít hơn, hắn lắc đầu, đỡ trán thở dài.

Điểm số hiện lại là 10:3 nghiêng về phía Teikou.

Tiết tấu trận đấu vô cùng nhanh, sơ trung Tokyo sau đó cũng nghiêm túc hơn, kết thúc trận đầu, điểm số là 31:22,.

Sau trận 1 là thời gian nghỉ giữa trận, năm người ngồi ở hàng ghế nghỉ ngơi ừng ực uống nước bổ sung thể lực, bên cạnh vẫn là vị đội trường Akashi tinh thần vô cùng thoải mái.

“Bọn họ nhìn chẳng mạnh tí nào.

” Aomine khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt có chút kiêu ngạo
“Không nên xem thường đối thủ” Akashi liếc liếc mắt đánh rơi vẻ kiêu ngạo của Aomine, “Các cậu phải luôn cẩn thận, đội trưởng bên đó không phải người dễ chọc.



Hả này, cậu là đang tự nói bản thân sao?!
Trong đầu cả đám lập tức nổi lên suy nghĩ này.

Giống như đọc thấu tăm tư bọn họ, trong mắt Akashi loé lên một ý cười, “Thi đấu xong, chúng ta có nên tăng gấp ba lần huấn luyện không?”
Mọi người giật mình, tức tức đưa lên miệng làm động tác kéo khoá.

“Tetsuya, trận thứ hai tớ sẽ ra,” Akashi dừng một chút, ánh mắt nhìn Kuroko rõ ràng khác biệt, tràn đầy vẻ dịu dàng, “Cậu nghỉ ngơi một chút đi.


Kuroko gật gật đầu.

“Được, cứ làm theo kế hoạch đã bàn trước.

” Akashi sờ sờ tóc mái, cởi ra khoác ngoài, để lộ đồng phục thi đấu của Teikou, trên đó là số ‘4’ tật nổi bật, Akashi đi phía trước bọn họ, dáng vẻ giống như lên chiến trường, kiên cường bất khuất*!
(* Bá khí ngoại lộ (霸气外露): kiểu như lộ ra sức mạnh, kiêu căng, độc đoán ấy, có từ 锋芒毕露 đồng nghĩa, dịch Tiếng Việt là sắc cạch: sâu sắc, nắm vững nhiều điều)
“Gì, lại thêm một thằng lún đi ra nữa……” SF (tiền phong phụ) tức giận vò đầu, nhìn Akashi bằng ánh mắt chán ghét, “Lại để một thằng nhóc ốm yếu lên sân……”
Lời nói còn chưa nói xong, hắn đã nghênh đón uy áp từ Akashi thả ra, cả cơ thể bị ghì chặt.

Ngay cả âm thanh cũng bị chặn lại, không thể phát ra thêm một tiếng nào, hắn như người máy bị hỏng nghiêng đầu nhìn Akashi đi ngang qua, giống như từ trên người thiếu niên tóc đỏ đó cảm nhận được hơi lạnh, không khí xung quanh đều bị đóng băng lại, cuối cùng ở xung quanh hắn vỡ nát thành từng mảng, rơi xuống ở sàn nhà loé lên từng ánh sáng sắc lạnh.

Đội trưởng bên đó thấy tiên phong của mình vẻ mặt như gặp quỷ, rũ mắt nhìn lướt qua Akashi, duỗi tay vỗ vỗ vai SF (tiền phong phụ), ý nói mạnh mẽ lên.

Sức mạnh của Akashi, bản thân hắn đã từng diện kiến, lúc ấy Akashi chỉ mới năm nhất, rõ ràng chỉ là một đứa nhóc vừa lên sơ trung, nhưng khí thế từ hắn không phải là một thiếu niên nên có, chỉ cần là hắn, kẻ nào cũng phải chịu khuất phục.

Ánh mắt lạnh nhạt không chút tình cảm, hàn khí thì luôn toả ra làm đông lạnh tất cả mọi người, khiến không ai không run sợ.

Không nói tới khí chất hoàng đế cao ngạo, nếu không có năng lực mạnh mẽ thì hắn cũng không thể đứng ở nơi này, khả năng của Akashi là bất bại, hơn hẳn so với những bạn bè đồng trang lứa khác, làm gì có chuyện vì chiều cao mà trở nên mờ nhạt trong đám người.


Chưa nói…… khả năng thật sự của Akashi, đến bây giờ vẫn chưa ai có thể thấy được tất cả, đến cả người tình báo giỏi nhất cũng không thể điều tra được thông tin gì có ích.

Nói chính xác thì, tất cả thông tin về Thế hệ kỳ tích bọn họ có được đều khác biệt, biểu hiện khi thi đấu của bọn họ vượt xa hết thảy tưởng tượng của mọi người, bọn họ mạnh đến mức không thể đoán trước hay phân tích động tác nào.

Đây chính là Thế hệ kỳ tích.

Mà nay năm, sơ trung Tokyo lại gặp phải đối thủ đáng gờm này.

Đội trưởng nhăn mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, tóc mái rũ xuống che đi ánh mắt thâm hiểm đang tính kế.

Akashi chỉ nhìn thoáng qua, nghiêng nghiêng đầu, năm nay tại sao lại nhiều người thích chơi ảo thuật thế nhỉ? Nghĩ thế, Akashi khinh thường hừ một tiếng.

Một âm thanh từ cổ họng này phát ra mang theo bao nhiều khí lạnh bao quanh nó.

Trận thứ hai, bắt đầu.

Trên sân bóng trong nháy mắt đã bị Thế hệ kỳ tích áp đảo, Midorima gần như là thiên tài ném bóng 3 điểm, đương nhiên, hiện tại khả năng ném bóng 3 điểm của Midorima chưa phải là hoàn hảo 100% nhưng nhiêu đó cũng đủ thấy hắn mạnh mẽ.

Akashi dù là vô trận đấu vẫn một dáng vẻ thư thái thoải mái, giống như những người xung quanh chạy nhảy, rê bóng, truyền bóng hay ném bóng đều không liên quan gì tới hắn, từ lúc bắt đầu, trong mắt hắn chẳng có gì quan trong, hay chính xác mà, Akashi vốn dĩ chẳng thèm để vào mắt thứ gì.

Từng bước của Akashi tựa như đang đi dạo chơi, đối thủ đều cho rằng đây là cơ hội tốt để ghi điểm, những không kẻ nào ngốc đến mức tới sát gần hắn…… Bởi vì, khí lạnh thì Akashi vẫn không ngừng toả ra, rõ ràng đang thông báo cho từng người biết, nguy hiểm không nên tới gần!.