Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 13




Edit: -Jenny-

Đêm dài đảo mắt biến thành bình minh.

Nha hoàn thức dậy vào giờ Mão (*), trước tiên thu thập bản thân sạch sẽ. Đến giờ Thìn (*) hầu hạ Sở Uyển Nhược rửa mặt, ăn sáng.

(*) Giờ Mão: Từ 5h- 7h sáng, giờ Thìn: Từ 7h- 9h sáng

Hôm nay phòng ăn bận rộn lạ thường, Bàn đại trù tay cầm nuôi lớn dùng đôi mắt nhỏ không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm đùi gà kho tàu trong nồi sắt, dụng tâm phá lệ thêm một ít bột vào cho nước kho đùi gà thêm sền sệt.

"Thức ăn của Sở phu nhân đã chuẩn bị xong chưa?" Nha hoàn hỏi Bàn đại trù, cô ta cảm thấy hôm nay anh ta có chút kỳ lạ. Nếu đầu bếp làm đùi gà cho Bảo Nhi ăn, vậy điểm tâm của Vương gia phải làm sao?

Bàn đại trù chuẩn bị đồ ăn cho Sở phu nhân cũng chưa từng dụng tâm như vậy.

"Còn chưa có, chờ ta nấu xong đùi sẽ lập tức làm điểm tâm cho Sở phu nhân." Lúc Bàn đại trù nói chuyện, nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nồi, không hề dời đi nửa tấc.

"Đùi gà của Bảo Nhi không quan trọng, huynh chắc là nên chuẩn bị điểm tâm cho chủ tử trước." Ngữ khí của nha hoàn không tốt, trong lòng có chút trách cứ Bàn đại trù, cô ta mà đưa trễ điểm tâm chắc chắn phu nhân lại giận chó đánh mèo với cô ta.

Đùi gà trong nồi, màu sắc hương vị đều đầy đủ, có vài lát hành vào càng tăng thêm phần đẹp mắt, tăng thêm một tầng hương thơm

Một bên bà tử đã sớm chuẩn bị xong hộp giữ ấm, sau đó thả nồi đựng đùi gà vào trong đậy nắp, bà ta nhìn nha hoàn, mỉm cười một cách kỳ lạ.

"Cẩu tử của phu nhân nha nhà ngươi có thể so sánh với sủng thú của Vương gia?"

Bà tử đã sớm vừa mắt nha hoàn kêu và con chó kêu là Bảo Nhi kia, liền đẩy cô ta ra cầm theo hộp giữ ấm đi ra ngoài.

Nha hoàn xoa xoa bả vai bị đâm, sinh khí mắng hai tiếng xú bà tử, quay lại hỏi Bàn đại trù: "Bàn đại ca, có chuyện gì xảy ra, Vương gia có sủng thú a?"

Bàn đại trù rất thích nha hoàn, nghe được cô kêu "Bàn đại ca", trong lòng giống như được ăn mật, đem hết những chuyện biết được đều nói cho nha hoàn nghe.

Nha hoàn càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, vì thế hỏi Bàn đại trù sủng thú của Vương gia có hình dáng ra sao?

"Thập Mai, ngươi hỏi đúng người rồi. Ngày ấy toàn phủ tìm kiếm sủng thú của Vương gia, ta đã chính mắt gặp qua." Bàn đại trù vô cùng đắc ý nói: "Là một con tiểu thú màu trắng, cái mũi nhòn nhọn, đôi mắt giống như nho đen, vừa sáng lại vừa đẹp, ta sống tới từng tuổi này cũng là lần đầu tiên gặp được một con tiểu thú đẹp như vậy."

Bàn đại trù cảm thán, nói: "Khó trách Vương gia lại yêu thích nó như vậy. Vừa hạ triều, chưa kịp thay y phục đã phân phó làm đùi gà mà tiểu tổ tông kia thích ăn nhất."

Được Vương gia sủng ái, bất luận là người hay là thú. Bọn họ đều xem là tiểu tổ tông phải hầu hạ cẩn thận.

Thập Mai cảm thấy miêu tả của Bàn đại trù về tiểu thú, giống như đã nào gặp qua nó ở chỗ nào rồi thì phải?

Nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt, đột nhiên nhớ ra, chính là tiểu súc sinh đã cắn bị thương Sở phu nhân.

"Bàn đại ca, sủng thú của Vương gia có phải lớn như vậy?" Thập Mai khoa tay múa chân: "Phía sau nó còn có cái đuôi trông như vầy?"

Bàn đại trù ngạc nhiên nhìn cô: "Thập mai, làm sao muội biết được a? Muội cũng gặp qua sủng thú của Vương gia?"

Nàng không những gặp qua, còn suýt chút nữa đã đánh chết nó.

Thập Mai vừa nghĩ tới trong lòng nghĩ lại mà sợ mà thấy sợ, ngay cả điểm tâm cũng không cầm xoay người liền chạy khỏi phòng ăn, cô muốn đem tin tức quan trọng này nói với Sở phu nhân.

"Ngươi nói, đều là sự thật?" Sở Uyển Nhược nghe Thập Mai nói xong, trong lòng khiếp sợ không thôi.

"Phu nhân, thiên chân vạn xác (*), tiểu súc sinh ngày đó cắn ngài chính là sủng thú của Vương gia."

(*) tính chính xác cao, chính xác 100%

Thập Mai vừa mới dứt lời, chợt có một bàn tay tát lên mặt cô.

"Tiện tì như ngươi, tiểu súc sinh cũng là ngươi kêu? Vương gia sủng ái thì đó chính là tiểu chủ tử của ngươi, hiện giờ thân phận của nó cùng Bảo Nhi là ngang bằng nhau, ngươi nhớ thật kỹ điều này cho bổn phu nhân."

Thập Mai che bên mặt bị đánh lại, trong hốc nước mắt lăn ra: "Vâng, phu nhân, nô tỳ đã nhớ kỹ."

Sở Uyển Nhược mày đẹp hơi nhíu lại trong nội tâm hiện lên ảo não, sớm biết rằng nó được Vương gia sủng ái, nàng ta đã không cho tiện tì Thập Mai đi đánh nó, đem nó nâng niu giống như tiểu tổ tông.

Nàng ta sẽ có cơ hội tiếp cận Vương gia.