Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 16: Dạ đàm




Editor: coki (Mèo)

Ánh hoàng hôn giống như muốn nấu chảy kim loại, mây chiều kết hợp với gió đêm lặng lẽ xẹt qua tán cây mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt. Tô Mộ Bình lặng lẽ ngồi dưới bóng râm của cây ngô đồng xanh mát trong Di Tâm Cư, gió đêm thổi qua làm cặp mắt nàng ta khép lại như đang ngủ thiếp đi. Tử Uyên an tĩnh ở một bên trông chừng, thỉnh thoảng chỉ phát mấy tiếng hót lảnh lót của những con chim kiếm mồi trở về tổ làm cho hoàng hôn càng tăng thêm vài phần yên lặng.

Thân thể Tô Mộ Bình càng ngày càng lụn bại, dần dần ngay cả đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn. Ngực đau nhói, tim đập nhanh, hụt hơi, cho dù đang vào mùa hè thì tay chân vẫn lạnh băng như cũ. Chính nàng ta cũng hiểu sinh mệnh mình giống như ngọn đèn tàn trước gió, lúc nào cũng có thể tắt.

Cả đời này nàng ta bừa bãi tiêu sái, lúc còn trẻ đã từng hăng hái phong lưu không kềm chế được, cũng có vài đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, cõi lòng cũng từng tràn đầy nhiệt huyết tung hoành thương giới. Khi nàng ta còn khỏe, cuộc sống phong phú đầy màu sắc, mà bây giờ thân thể bệnh hoạn mòn mỏi những chuyện trước kia dần dần trôi vào dĩ vãng chỉ có Bội Nhi là nỗi lo âu cùng thương nhớ cuối cùng.

Hài tử Tử Bội kia, nếu như sinh ra là nữ tử tất nhiên là một nhân vật phong vân, không thể phủ nhận rằng Tử Bội là nhi tử mà nàng ta sủng ái nhất. Dưới gối không có nữ nhi là một điều tiếc nuối nhưng mà Tử Bội là nam nhi lại có anh khí của nữ tử, đủ để đảm đương gia nghiệp Tô Gia, nàng ta đã vạn phần vui mừng cùng thỏa mãn. Chẳng qua nếu như hôm nay nàng ta rời đi, để lại một mình Tử Bội trong cuộc đời này, dù sao hắn cũng là nam tử phái yếu có thể một mình đối mặt với phong sương hay không?

Rốt cuộc cũng sáng tỏ, cho dù có nhiều tài phú hơn nữa cũng không thể mua được thân thể khỏe mạnh, kháng cự không được tử thần phủ xuống.

Nàng ta không nhớ rõ là đã cầu bao nhiêu danh y, dùng bao nhiêu vàng bạc để mua dược liệu trân quý nhưng mà trị được bệnh không trị được mệnh. Hôm nay bệnh đã nguy kịch, thuốc và châm cứu đều vô hiệu nhưng trong lòng nàng ta cũng không có tiếc nuối, duy chỉ có lo lắng duy nhất chính là hạnh phúc của Tử Bội. Ban đầu là nàng ta không để ý Tử Bội phản đối, bắt hắn phải cưới Quân gia Tam tiểu thư, chỉ vì cá tính của Quân Nhược Thủy mềm yếu, có thể chịu được tính tình cường hãn cùng tùy hứng của Tử Bội. Có lẽ sẽ không có chuyện tình yêu ngọt ngào nhưng Tử Bội sẽ không vì nàng mà bị thương tổn. Còn về Tam vương gia phong lưu thành tánh, tình cảm không chuyên tuyệt đối là kiếp nạn của Tử Bội.

Cho nên nàng ta mới thúc đẩy mối hôn sự này để cho Tử Bội cách xa kiếp nạn. Là đúng hay là sai, chỉ sợ nàng ta cũng không biết được.

Trăng rằm lấp ló sau ngọn cây, sáng trong dịu dịu. Gió đêm thoảng qua mang theo mùi hoa Sơn Chi, nhẹ nhàng phất qua gò má. Ánh trăng dịu dàng này, hương thơm của hoa này, nàng ta còn có thể cảm thụ được mấy ngày nữa? Trong lòng bất giác dâng lên phiền muộn như sương khói, lượn lờ trong đầu.

“Tử Uyên, đi mời Thiếu phu nhân tới đây.” Tô Mộ Bình đắn đo trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng.

Tử Uyên cúi đầu gật gật: “Vâng, gia chủ.”

Tố Tâm Cư, sau bữa ăn tối, Tô Tử Bội đi thư phòng xem sổ sách, Quân Nhược Thủy tản làn váy ra, tùy ý nằm rạp trên bàn dùng bút lông ngỗng tự chế của mình vẽ dược liệu. Tử Trúc đứng sau lưng nàng dùng sức phe phẩy quạt hương bồ, tò mò nhìn nàng vẽ vài nét lòng vòng thành những hoa cỏ mà nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Hôm nay Tử Trúc xem xét hơn nửa ngày mới tìm được một cửa hàng rất tốt, chẳng qua là vị trí không được tốt lắm, không phải ở thành Đông phồn hoa mà ở thành Nam cách rất xa trung tâm. Chính bởi vì vậy cho nên giá cả vô cùng tốt. Cửa hàng rất lớn, tiền sảnh là một tứ hợp viện, đất trống trong viện có thể làm sân phơi dược liệu, mà hai bên là sương phòng có thể ở, cũng có thể làm phòng bệnh của y quán, thường ngày cũng có thể để cho người bệnh nằm ở đây làm chút xoa bóp châm cứu gì đó nhưng ngày mai nàng vẫn phải đi xem xét một lần nữa rồi mới định đoạt.

“Thiếu phu nhân.” Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, nghe giống như là nha hoàn Tử Uyên ở bên người nhạc mẫu đại nhân.

Quân Nhược Thủy cúi đầu nhìn quần áo xốc xếch của mình, cách một cánh cửa hỏi: “Có chuyện gì?”

Tử Uyên ở ngoài cửa đáp: “Thiếu phu nhân, gia chủ cho mời người qua.”

“Đã biết. Ta sẽ lập tức tới.” Mặc dù Quân Nhược Thủy cảm thấy kì quái nhưng vẫn đáp một tiếng, đứng dậy mặc quần áo tử tế, không cho Tử Trúc vấn tóc giúp, nàng tự dùng lược chải sơ mấy phát sau đó tùy tiện vấn một búi tóc đơn giản sau đó đi ra cửa. Ngày hè nóng bức, châu ngọc đeo đầy chỉ làm cho người không chịu nổi. Đơn giản chính là đẹp.

Suy nghĩ một chút, đã có vài ngày chưa tới vấn an nhạc mẫu đại nhân, chủ yếu là bởi vì thiên tính lười biếng, không thích tục lễ, vả lại nàng đối với vị gia chủ này cũng không có tình cảm gì, không phải là xuất phát từ chân tâm nên cũng lười đi làm. Huống hồ ở thế giới này, nam tử bên trong, nữ tử bên ngoài, cũng sẽ không thể để cho thê chủ mỗi ngày phải dâng trà thỉnh an nhạc mẫu đại nhân chứ.

Theo Tử Uyên đi đến Di Tâm Cư, Tô Mộ Bình vẫn yên tĩnh ung dung ngồi trên ghế như cũ, hai mắt nhắm lại. Tử Uyên nhẹ nhàng tiến lên, thấp giọng hồi báo: “Gia chủ, Thiếu phu nhân đã tới.” Nghe được câu này, Tô Mộ Bình chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ nhưng đã không còn sáng rọi như lúc trước nữa, sắc mặt cùng ánh mắt cũng có chút đen tối, cả người tựa hồ cũng không có tinh thần.

“Nhược Thủy, rất nhiều ngày không thấy con, ở trong phủ đã quen chưa?” Tô Mộ Bình nhàn nhạt cười, chẳng qua là nụ cười này quá bình tĩnh, ngược lại có một loại cảm giác tính toán.

Quân Nhược Thủy cúi đầu khéo léo trả lời: “Đa tạ nhạc mẫu đại nhân đã quan tâm, Nhược Thủy ở trong phủ rất tốt. Ngược lại không có thường xuyên vấn an nhạc mẫu đại nhân, xin hãy tha lỗi.”

Tô Mộ Bình gật đầu một cái: “Có phần tâm này là tốt rồi, ta cũng biết mỗi ngày con đều vội vàng cùng Bội Nhi đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, ngược lại khổ cực cho con.”

“Nhạc mẫu đại nhân nghiêm trọng, Nhược Thủy khổ cực không bằng một phần trăm của công tử, công tử không nói cực khổ thì làm sao Nhược Thủy dám nói.” Quân Nhược Thủy vội vàng nói lời khiêm tốn.

Tô Mộ Bình nghe những lời này sắc mặt liền trầm lại, khẽ nhíu mày. Quân Nhược Thủy len lén liếc nàng ta mấy lần, hồi tưởng lại câu trả lời hồi nãy, cũng không nghĩ ra mình đáp sai chỗ nào chọc cho vị đại nhân này không thích. Qua một hồi lâu, Tô Mộ Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhược Thủy, ôn hòa cười cười nói: “Nhược Thủy, biết vì sao ta chọn con làm thê chủ của Bội Nhi không?”

Quân Nhược Thủy lắc lắc đầu nói: “Nhược Thủy ngu dốt, không biết ý định của gia chủ.” Sau đó làm bộ như rửa tai lắng nghe.

“Con là người thông minh, tại sao lại không biết?” Sắc mặt Tô Mộ Bình nhu hòa nhìn nàng.

Quân Nhược Thủy nhìn Tô Mộ Bình, tự đánh giá trong chốc lát, nói: “Nhất định là gia chủ thấy tính tình của Nhược Thủy ôn hòa, có thể mạnh yếu bổ sung với công tử.” Nàng nói rất uyển chuyện nhưng đã để cho Tô Mộ Bình biết rõ tính toán trong lòng nàng.

Tô Mộ Bình gật đầu một cái, trách cứ hỏi: “Sao còn gọi là công tử xa lạ như thế?.”

“Nhược Thủy ở rể Tô Gia, tất nhiên là nên kính trọng phu lang.” Quân Nhược Thủy rất tự nhiên nói. Tô Mộ Bình nhìn kỹ nét mặt của nàng, thần sắc tự nhiên, không gợn sóng sợ hãi, không có chút nịnh hót lấy lòng, cũng không có ủy khuất cùng không cam lòng. Nàng ta cũng phải thừa nhận Quân Nhược Thủy rất đặc biệt. Có lẽ nàng ta đánh bậy đánh bạ lại tìm được một thê chủ tốt cho Tử Bội.

Bất quá lúc này nàng ta càng có khát vọng muốn giải đáp nghi vấn: “Các con……sau khi thành thân có động phòng hay chưa?”

Tổng thể là nàng không thể nào chất vấn lại nhạc mẫu đại nhân tại sao đối với chuyện khuê phòng của nhi tử lại hăng hái dồi dào như thế?

Bình tĩnh ổn trọng, ấm áp bình tĩnh. Tô Mộ Bình nhìn Quân Nhược Thủy trầm tĩnh lạnh nhạt trước mắt, trong lòng âm thầm tán thưởng.

“Bội Nhi là nhi tử mà ta thương yêu nhất, từ nhỏ nó đã thông tuệ, ba tuổi có thể ngâm thơ, năm tuổi số học đã không thể làm khó được nó, bảy tuổi cho thể xem sổ sách phức tạp, cũng bắt đầu theo ta ra ngoài học hỏi, tám tuổi lần đầu tiên xử lý tranh chấp ở tửu lâu, mười tuổi bắt đầu đơn độc bàn chuyện làm ăn. Bởi vì được ta cưng chiều cũng bởi vì nó thiếu niên đắc chí cho nên mới cường hãn tùy hứng, cảm thấy nam nhi không thua kém so với nữ nhi, cũng có thể làm nên sự nghiệp. Nó nhất định phải thừa kế gia nghiệp Tô Gia cho nên ta mới thay nó quyết định hôn sự. Lựa chon con cũng có nguyên nhân, trong lòng con cũng đã sáng tỏ nếu như đã từng suy nghĩ qua.” Tô Mộ Bình nhìn bóng dáng cổ thụ mờ mờ xa xa, ánh trăng nhàn nhạt làm cho tất cả mọi vật đều có vẻ mông lung, cũng giống như đám sương đang phủ trong mắt nàng ta. Có lẽ là đang hồi tưởng lại những kí ức vinh quanh đẹp đẽ xưa kia, chuyện cũ rõ ràng ngay trước mắt, những hạnh phúc noỏ nhỏ đã từng chôn dấu trong những năm tháng kia, những tiếng vui mừng hoan hô đều theo gió biến mất trong cuộc đời.

Quân Nhược Thủy lẳng lặng chờ nàng ta nói xong. Hôm nay có lẽ nàng ta không lấy ánh mắt của một thương nhân để xem xét nàng, không phải là lường trước, dò xét hay lợi dụng mà chỉ là ánh mắt thuần túy của một người mẫu thân thương yêu nhi tử nói chuyện với nàng.

“Vừa bắt đầu Quân Mẫn Đình cũng không đáp ứng cho con ở rể nhưng mà lấy ánh mắt thương nhân để xem xét thì không có gì là không thể, chẳng qua là lợi ích có nhiều hay không mà thôi. Lợi ích này có lúc không chỉ là bạc. Quân Mẫn Đình tham tiền, đây là nhược điểm lớn nhất của nàng ta. Một người chỉ cần có nhược điểm tất nhiên có thể chi phối được. Ta dùng một mối mua bán lớn làm ăn lâu dài với Quân gia, cùng với hai nghìn lượng vàng làm sính lễ đồng thời lấy địa vị trên thương trường của Tô Gia để tạo áp lực vì vậy tất cả mọi chuyện đều nước chảy thành sông.” Tô Mộ Bình nhàn nhạt nói, Quân Nhược Thủy lẳng lặng lắng nghe giống như chuyện đang được nhắc đến không có liên quan gì với mình.

“Hôm nay nói với con những thứ này chỉ là muốn làm rõ mọi chuyện. Con không phải là người hèn yếu vô năng, có lẽ là bình thản vô tranh, không dính bụi bặm thị phi. Nhưng Nhược Thủy, con phải biết cái thế giới này khắp nơi đều là bụi bặm. Thân ở trong đó thì không thể tránh khỏi những thứ phân tranh cùng tính toán.” Tô Mộ Bình nhìn nàng, ánh trăng chiếu vào đôi mắt màu đen của nàng ta lộ ra khí phách cùng sắc bén, trong trẻo lạnh lùng dị thường.

Môt đôi mắt thật là lợi hại. Trong lòng Quân Nhược Thủy thở dài nghĩ.

“Thân thể ta đã không bằng lúc trước, mệnh cũng không còn lâu nữa. Ta tin tưởng ánh mắt của ta, con là người có thể tin tưởng, cũng là thê chủ của Bội Nhi. Hôm nay ta giao Bội Nhi cho con, sau này con hãy tha thứ cho tính tùy hứng của nó, bao dung chuyện nó vượt qua một ít lễ nghi thế tục, thay ta sủng ái cưng chiều nó. Nếu như một ngày nào đó con phát hiện nó phạm sai lầm, cho dù không thể tha thứ đến cỡ nào thì con có thể tức giận, có thể đánh mắng nó nhưng nhất định phải tha thứ cho nó. Con có đáp ứng không?” Giọng nói của Tô Mộ Bình có chút vội vàng, có chút thấp thỏm sau đó nói thêm: “Ta có thể cho con một phần ba gia sản Tô Gia, chuyện của y quán ta cũng có thể giúp con.”

Đột nhiên Quân Nhược Thủy cả kinh: “Làm sao người biết chuyện y quán? Người theo dõi con?”

“Quả thật ta có phái người dám sát tất cả cử động của con.” Tô Mộ Bình đương nhiên nói: “Hôn sự của con cùng Bội Nhi được cử hành hơi vội vã, ta không kịp hiểu rõ con hoàn toàn.”

“Vì người muốn hiểu rõ con nên phái người giám thị?” Sau khi kinh ngạc Quân Nhược Thủy cười khẽ: “Người là một thương nhân cho nên lòng nghi ngờ rất nặng, sẽ không dễ dàng tin tưởng một người. Không có gì an toàn hơn so với việc con bị người nắm trong lòng bàn tay.”

Tô Mộ Bình cười thưởng thức, gật đầu nói: “Con rất thông minh.”

“Nhưng con không muốn gia sản của người, chuyện của y quán cũng không cần người giúp.” Quân Nhược Thủy giương mắt nhìn nàng, khóe miệng khẽ mím chặt.

Tô Mộ Bình lỡ đểnh hỏi: “A, vậy con muốn cái gì?”

“Chẳng lẽ người không biết chỉ cần lấy được tâm của Tử Bội, toàn bộ gia sản Tô Gia đều là vật trong túi?” Quân Nhược Thủy cười dịu dàng, chẳng qua là trong nụ cười kia mơ hồ mang theo khiêu khích cùng tà khí.

Đột nhiên Tô Mộ Bình biến sắc: “Con lại có lòng tham như vậy?”

Quân Nhược Thủy ở rể Tô Gia, tài sản của Tô Gia nàng cũng không chiếm được chút nào, tất cả tài sản Tô Gia chỉ có thể cho con cháu Tô Gia thừa kế, trừ phi gia chủ cho nàng hoặc là Tô Tử Bội tặng cho nàng.

Quân Nhược Thủy khe khẽ thở dài, không muốn cùng một lão nhân triền miên trên giường bệnh cãi vả: “Nhạc mẫu đại nhân, con chỉ muốn cho người biết, tiền bạc của Tô Gia không phải là vạn năng. Con sẽ không cần một đồng tiền nào của Tô Gia, con tin tưởng con có năng lực bảo vệ người mình coi trọng.”

Đột nhiên Tô Mộ Bình cười, nụ cười kia nhẹ nhõm vui vẻ, nàng ta nói: “Nhược Thủy, ta không nhìn lầm người. Từ lúc ở phòng chứa củi đêm đó, con nhìn về phía ánh trăng ca hát ta đã biết con không phải là người bình thường. Thi hội ở Thẩm viên, con che chở cho Bội Nhi, xuất khẩu thành thơ tài tình (nghe thế, Quân Nhược Thủy không khỏi đổ mồ hôi lạnh) cũng làm cho ta cảm thấy được trời xanh ưu ái, ta cho là ta tùy ý lấy một tảng đá lại trúng một khối mỹ ngọc.

Cái này là đang đánh giá quá cao rồi. Bất quá Quân Nhược Thủy hoàn toàn đã miễn dịch với những lời ngon ngọt, nàng nhàn nhạt nói: “Nhạc mẫu, con có thể đáp ứng yêu cầu của người nhưng nếu có một ngày hai chúng con đều cho rằng bây giờ không thể sống cùng nhau được nữa thì liền tách ra. Cho nên lời hứa của con cũng không phải là vĩnh viễn.”

“Cả hai người đều cảm thấy nhất định phải tách ra đúng không?” Tô Mộ Bình lập tức hỏi.

“Phải.”

Tô Mộ Bình cười, chẳng qua là nụ cười kia hình như có chút gian trá: “Được, hy vọng con nhớ lời cam kết hôm nay.”